Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 15: Chương 15: Nhét vào tủ gỗ giấu đi




Cố Hách Viêm đi đến bên cạnh bàn, nâng lên hộp đồ ăn nhét vào trong lồng ngực Mộ Chi Minh: “Nơi này không có trưởng bối, không cần băn khoăn.”

Mới vừa rồi Mộ Chi Minh còn cảm nhận mình đang ở trong hầm băng không bằng, mà hiện tại cầm trên tay hộp đồ ăn, y quả thật là thụ sủng nhược kinh mà, không dám làm bậy mà ôm hộp đồ ăn, lặp lại xác nhận: “Này, này, đây là cho ta ăn sao?”

Cố Hách Viêm: “Ừm.”

“Ta thật có thể ăn?”

“Ừm.”

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh?”

“Ừm.”

Mộ Chi Minh nhẹ hu một hơi, mắt cong tựa ánh trăng khuyết, nhìn Cố Hách Viêm cười nói: “Cảm ơn Cố huynh.”

Cố Hách Viêm nhíu mày, quay đầu đi, ánh mắt phác sóc, hơi có chút không dám tin mà nháy mắt.

Mộ Chi Minh: “…”

Mộ Chi Minh bị lơ đến ai oán mà yên lặng cúi đầu, an tĩnh ăn điểm tâm, trong lòng tấm tắc không thôi.

Ăn khối đầu tiên, hương vị ngọt ngào tan lẫn trong miệng, ngon đến không thôi, nhưng ăn đến khối thứ ba mới bắt đầu khô khốc, bánh cứ ăn như vậy thật sự rất thiếu bước. Mộ Chi Minh lao lực mà không nuốt vào được, bỗng nhiên lúc này ly nước được rót đầy được đặt “cạch” một tiếng trên bàn.

Mộ Chi Minh hoảng sợ, che miệng ho đến sặc.

“Chậm một chút.” Ngừng một lát, Cố Hách Viêm lại nói: “Đều là của ngươi.”

Khuôn mặt Mộ Chi Minh vốn dĩ ban đầu là bộ dạng trắng nõn, hiện tại bị dày vò đến mức nhiễm một tầng phiếm hồng, cử chỉ chật vật lộ rõ vẻ hổ thẹn. Y cầm lấy ly sứ lên uống, nuốt điểm tâm trên miệng xuống, thẹn thùng mà nói: “Cảm ơn.“. Truyện Linh Dị

Cố Hách Viêm ngơ ngẩn mà nhìn Mộ Chi Minh, nghe y mở miệng phục hồi tinh thần lại, lại dịch ánh mắt cúi đầu xem mặt đất, lãnh đạm nói: “Không cần cảm tạ.”

Mắt thấy không gian ở hai người một lần nữa rời vào trầm mặc, Mộ Chi Minh ý đồ muốn tìm thứ gì đó mà Cố Hách Viêm hứng thú, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này. Y đảo mắt nhìn bố phía, đột nhiên ánh mắt lại dừng ở cái nỏ tên phía trên cung ngọc kỳ lân.

“A.” Mộ Chi Minh nhịn không được hô lên thanh, chỉ vào mũi tên nỏ nói, “Này chẳng lẽ là nỏ thú ngày săn nguyệt sao?”

Cố Hách Viêm gật gật đầu: “Ừm.”

Mộ Chi Minh hưng phấn mà đứng lên, vài bước đi đến án bên cạnh bàn, cẩn thận xem xét: “Tuy rằng ta biết nó ở Cố phủ, nhưng không nghĩ tới trưng bày ở trong phòng ngươi. Thật là tam sinh hữu hạnh* mở mang tầm mắt!”

(*Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ Hán Việt có nguồn gốc từ Trung Quốc mang ý nghĩa: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.)

Nỏ thú ngày săn nguyệt là năm đó Binh Bộ công nghiệp quân sự phường hao phí hơn trăm người, mười một năm tâm huyết mới có thể chế tạo thành công thần binh khí lợi. Cái nỏ này, nó nhẹ như ba tấc nút chai, nhưng tròng lên trên cánh tay, cầm giả đôi tay vẫn có thể sử dụng binh khí khác, không chịu chút ảnh hưởng nào, mũi tên nỏ nhẹ nhàng tiểu xảo, nhưng bắn ra mũi tên uy lực khiến người ta sợ hãi, trong vòng trăm bước có thể đâm thủng đầu của một người.

Năm đó Cố Mâu tướng quân một con đương ngàn, dùng nỏ thú ngày săn nguyệt một mũi tên mất mạng thủ lĩnh phía sau quân địch, xoay chuyển càn khôn, từ đây uy danh chấn tứ phương!

Chỉ tiếc, một năm trước, nỏ này bị hư hao trên chiến trường, năm đó chế tác phần lớn đều là làm từ thợ thủ công có tiếng trong nhân gian, không có người sửa được, mà nay chỉ có thể trưng bày án bàn, cho hậu nhân thổn thức cảm khái.

Mộ Chi Minh chịu đựng ý niệm, càng xem càng cảm thấy cung nỏ này thủ công tinh diệu tuyệt luân, liên tục lấy làm lạ.

Gió xuân ấm áp từ từ lan rộng, y chăm chú nhìn nỏ cung, Cố Hách Viêm lại chăm chú nhìn y, ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ, cây ngô đồng ấm diêu, trái tim Cố Hách Viêm như bị ai đó gãi ngứa một trận, mềm mại không thôi.

Chính lúc này, cửa phòng bị gõ vài cái, Quyên Nương ở bên ngoài hô: “Thiếu gia, ngài cùng Mộ công tử ở phòng trong sao?”

“Ừm.” Cố Hách Viêm đi qua đi mở cửa, “Chuyện gì?”

Quyên Nương nói: “Thời điểm không còn sớm, Yến Quốc Công lo lắng quá mức quấy rầy, gọi Mộ công tử cùng ông từ biệt.”

Cố Hách Viêm: “… Đã biết.”

Quyên Nương cáo lui sau, Mộ Chi Minh đi đến bên người Cố Hách Viêm, ngẩng đầu nhìn mắt sắc trời: “Chưa từng nghĩ chỉ nói vài câu đã qua mấy canh giờ như thế, Cố huynh chúng ta mau đi chính sảnh đi, cũng không thể để Cố tướng quân cùng phụ thân đợi lâu, Cố huynh?”

Cố Hách Viêm phục hồi tinh thần lại: “Ừm.”

Mộ Chi Minh cười hỏi: “Ngươi suy nghĩ chuyện gì? Làm sao hoảng hốt như thế?”

Cố Hách Viêm nhìn Mộ Chi Minh liếc mắt một cái.

Nghĩ xem có thể đem ngươi trộm giấu vào tủ gỗ hay không.

“Không có gì.” Cố Hách Viêm đạm mạc nói, “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.