Trong doanh trướng của chủ soái, Từ Tri Vi đang hướng Cố Hách Viêm báo cáo tường truân lương của hôm nay, những việc này thật sự vụn vặt cứ lặp lại, nhưng bởi vì hắn mới tiếp quản quân vụ nơi đây, cho nên bèn tính là mỗi ngày đều lặp đi lặp lại sự tình đơn giản này, Cố Hách Viêm cũng muốn hắn ta phải báo cáo từng cái, để tránh xuất hiện sơ xót.
Nhưng hôm nay hắn ta mới nói cái mở đầu, chợt có tướng sĩ tới báo: “Báo tướng quân, bên ngoài có người xin gặp.”
Cố Hách Viêm hỏi: “Ai?”
Tiểu tướng sĩ nói: “Vị kia là Lễ Bộ ngoại lang viên triều đình phái tới.”
Đôi mắt Cố Hách Viêm run rẩy, hoãn lại một lúc lâu mới nói: “Đã biết.”
Tiểu tướng sĩ hỏi: “Ngài muốn mời vị đại nhân kia vào không?”
Cố Hách Viêm nói: “Chờ một chút.” Sau đó hắn quay đầu hỏi Từ Tri Vi: “Báo cáo xong rồi sao?”
“Chưa xong.” Từ Tri Vi nghĩ thầm Cố tướng quân chắc chắn muốn vị Mộ đại nhân kia vào nói chuyện trước, nào ngờ lại Cố Hách Viêm nói: “Vậy ngươi tiếp tục.”
Từ Tri Vi ngẩn người, vội mở miệng chuẩn bị tiếp tục báo cáo công việc, ai biết Cố Hách Viêm bổ sung nói: “Mười chữ phải xong.”
Từ Tri Vi: “…”
Mười chữ ta còn nói cái rắm!
***
Bên ngoài doanh trướng, Mộ Chi Minh thấy tiểu tướng sĩ bẩm báo vào doanh trướng, lại có chút khẩn trương, cũng không biết đột ngột tiến đến có quấy rầy đến Cố Hách Viêm hay không.
Trong khi y còn bất an lo lắng, Từ Tri Vi đã từ trong doanh trướng đi ra, chạm mặt Mộ Chi Minh, sau đó Từ Tri Vi cười khanh khách mà ôm quyền: “Mộ đại nhân.”
“Từ tham quân sự.” Mộ Chi Minh đáp lễ, “Cố tướng quân có việc vội?”
Ánh mắt Từ Tri Vi mỉm cười: “Ngươi đã đến rồi, dù cho Cố tướng quân có việc gấp cũng sẽ không gấp nữa.”
Mộ Chi Minh nghe thấy lập tức ngẩn ra, còn chưa hiểu rõ ý tứ trong đó, thì tiểu tướng sĩ bẩm báo ban nãy đã vén rèm chạy ra: “Đại nhân, Tướng quân mời ngài vào.”
Mộ Chi Minh không dám trì hoãn thêm nữa, y bái biệt Từ Tri Vi, bảo Văn Hạc Âm ở ngoài trướng chờ mình, sau đó mới đứng dậy đi vào doanh trướng. Y vừa vào liếc mắt một cái đã thấy Cố Hách Viêm ngồi ngay ngắn ở đó, trên bàn bài những quyển binh thư bằng thẻ tre, vội tiến lên chắp tay thi lễ hành lễ: “Bái kiến Tướng quân.”
“Ngồi.” Cố Hách Viêm chỉ chỉ vào vị trí đối diện mình, trên chỗ ngồi kia có bày một cái đệm mềm mại bằng áo lông chồn, so với lều trại đơn giản như vậy, thật sự không hợp nhau.
Mộ Chi Minh vén lên quần áo ngồi quỳ xuống dưới, nghiêm trang nói: “Ta có việc muốn cùng Tướng quân thương lượng.”
Cố Hách Viêm tựa hồ như không nghĩ tới việc Mộ Chi Minh đến đây là nói chuyện chính sự, vì thế thần sắc hơi giật mình, nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
“Ta lần này phụng thánh chỉ đến, ngoại trừ học chữ Câu Cát, còn phải tra xét vì sao quốc hội Câu Cát đột nhiên phát binh. Ta nghe nói cách đó không xa ở Bạch Thành có manh mối, muốn thỉnh Tướng quân một phong công văn cùng phương tiện xuất nhập quân doanh.” Mộ Chi Minh khẩn cầu nói.
Cố Hách Viêm sáng tỏ, hắn lập tức cởi khối lệnh bài mạ vàng bên hông xuống, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh ngước mắt, tập trung nhìn vào, thấy kia trên lệnh bài khắc bốn chữ “Vũ Lâm tướng quân” rõ ràng.
“Ngươi cầm cái này, tùy ý ra vào quân doanh.” Cố Hách Viêm nói.
“Này, này, đây chính là ngự tứ…” Mộ Chi Minh nói năng có chút lộn xộn, y thật sự chỉ là muốn phong công văn, làm sao biết Cố Hách Viêm lại đem đồ vật quý trọng như vậy giao cho y.
“Ừm.” Cố Hách Viêm gật gật đầu, “Ngươi đi Bạch Thành, nhớ đến mang theo thị vệ.”
“Đa tạ Cố huynh tín nhiệm.” Mộ Chi Minh hít sâu, cảm kích mà đưa tay tiếp nhận thu vào trong lồng ngực, “Ta nhất định đem vật này bảo quản thật tốt, nguyên dạng trả lại.”
Chính sự nói xong, Cố Hách Viêm không chớp mắt mà nhìn Mộ Chi Minh, thanh âm hơi nhỏ: “Ngươi… hiện tại lại muốn ôn chuyện sao?”
Mộ Chi Minh nhìn trên bàn hắn để một đống công văn hỗn độn, lại nghĩ đến Hạ Hầu Hổ nói hắn trong quân việc lớn việc nhỏ đều quản, Từ Tri Vi mới vừa rồi còn ở trong doanh trướng cùng hắn nói chuyện, y lường trước được hiện tại Cố Hách Viêm nhất định vô cùng bận rộn, nếu y hiện tại ôn chuyện chắc chắn sẽ phiền đến hắn, vì thế nghiêm mặt nói: “Không không không, chờ Cố huynh nhàn rỗi, ta lại đến quấy rầy, hiện tại ta đây cáo lui trước.”
Cố Hách Viêm: “… Ừm.”
Hắn nhìn theo sau bóng lưng Mộ Chi Minh rời đi doanh trướng, mà rũ mắt mất mát, trầm mặc mà ngồi ở kia sau một lúc lâu vẫn chưa cử động, cứ như một pho tượng.
Sau khi Mộ Chi Minh được lệnh bài, liên tiếp vài ngày trước đều đến Bạch Thành, muốn tìm chút manh mối.
Nếu là ngồi xe ngựa, từ quân doanh đến Bạch Thành khoảng hơn một canh giờ. Nơi đây trước kia vốn là một tòa biên thành phồn hoa náo nhiệt, đáng tiếc sau đó bị chiến hỏa tàn phá, sự huy hoàng không còn như ngày xưa nữa, nhưng cũng đã có không ít người vì chiến sự lưu vong bên ngoài Bạch Thành quay lại tìm nhà, nên nơi hiu quạnh này cũng dần xuất hiện thêm vài tia sức sống.
Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm tìm đến Hạ Hầu Hổ theo như lời trên phố chợ, hiện giờ chỗ kia chỉ có mấy cửa hàng mở cửa, bán dược liệu, vải vóc chờ thường thấy vật phẩm, mặt khác phần lớn là không có người ở, phòng ốc đều rách nát, mạnh nhện phủ đầy. Nhìn từ đầu đường đến cuối phố, có thể cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt của năm đó.
Mộ Chi Minh dò hỏi mấy ngày liền, toàn không thu hoạch được gì, nhưng có thể nhìn ra được trong Bạch Thành còn một số bá tánh lớn tuổi khi nhắc đến Câu Cát cũng không căm phẫn, thậm chí còn hoài niệm quan hệ ngoại giao cùng Câu Cát.
Hôm nay, Mộ Chi Minh lại một lần nữa đi vào chợ, khắp phố dò hỏi, mắt thấy hoàng hôn buông xuống, vẫn như cũ cái gì cũng không hỏi được Mộ Chi Minh không khỏi có chút ủ rũ. Nhưng vào lúc này, y bỗng nhiên chú ý tới cái gì mà đi nhanh về phía trước.
Cuối hẻm đường phố của chợ, có một đền thờ gỗ, trên đó dán một bài bố cáo, mặt trên cũng đều dán rất nhiều báo cáo cũ xưa bị tàn phá.
Mộ Chi Minh để sát vào nhìn kỹ, y phân tích những dòng chữ mơ hồ trên đó, nhưng sau đó Văn Hạc Âm vài bước đi tới: “Thiếu gia, ta vừa mới nhìn thấy một cửa hàng điểm tâm, bên trong có bán hạch đào tô, cùng với hạch đào tô buổi trưa chúng ta ăn ở doanh trại giống nhau, ngươi không phải rất thích ăn sao? Muốn mua một chút hay không?”
Mộ Chi Minh hết sức chuyên chú mà nhìn bài thông cáo, không nghe Văn Hạc Âm nói gì, Văn Hạc Âm thấy mình không được quan tâm, vội vàng câm miệng, không dám quấy rầy y.
Bố cáo phần lớn cái quan phủ ấn, viết chợ bày quán bán phải quy củ, tỷ như không ẩu đả, và rất nhiều thứ khác, hấp dẫn Mộ Chi Minh, là một trương thu nhập từ thuế bố cáo.
“Mười lấy năm? Thương thuế Đại Tấn không có cao như vậy…” Mộ Chi Minh lẩm bẩm bóc bố cáo kia ra, đang muốn nhét vào ống tay áo, thì Văn Hạc Âm đã bước lên một bước duỗi tay, “Giấy này dơ muốn chết, đưa ta cầm đi.”
“Không có việc gì.” Lúc này Mộ Chi Minh mới chú ý tới Văn Hạc Âm ở bên người, y đem bố cáo cất vào tốt, sau đó nhìn Văn Hạc Âm cười cười, “Đi thôi, trời sắp tối, chạy nhanh đến quân doanh.”
Văn Hạc Âm ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trời đã một mảnh đen kịch, cho nên không hề đề cập đến chuyện điểm tâm, lập tức cùng Mộ Chi Minh vội vàng rời đi khỏi Bạch Thành.
Sáng sớm hôm sau, quân doanh huấn binh âm thanh tiếng kèn lọt vào tai, Mộ Chi Minh vừa tỉnh tới đã bắt đầu ho khan, gần vào đông, trời càng thêm lạnh, buổi sáng gió lạnh đến thấu xương, Mộ Chi Minh trong lúc nhất thời có chút không thích ứng kịp. Nhưng cũng may ho hai tiếng đã phục hồi tinh thần lại, bằng không Văn Hạc Âm có thể đem y nhắc mãi đến chết.
Mộ Chi Minh sau khi tỉnh lại sẽ khó đi vào giấc ngủ, cho nên y cũng không nằm trên giường, lập tức đứng dậy rửa mặt, chải đầu, y phục chỉnh tề. Hôm nay là ngày truyền thư đến kinh thành, Văn Hạc Âm cầm tốt bức thư y viết hôm qua đưa tới trạm dịch. Một mình Mộ Chi Minh cũng không nhàn rỗi, y cầm theo bố cáo ngày hôm qua đi tìm Cố Hách Viêm, nào ngờ lại được tiểu tướng sĩ báo cho y một tin Cố tướng quân không ở quân doanh.
Mộ Chi Minh hậm hực rời đi, sau đó lại nghe hai gã tiểu tướng sĩ bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Gần đây mỗi ngày trời chưa sáng Tướng quân đã rời đi, cũng không biết đi đâu.”
“Hình như là đi Bạch Thành mua đồ vật.”
“Thứ gì mỗi ngày đều mua? Hắn vốn rất bận rộn, thường xuyên giờ Tý mới tắt đuốc, nay vì mua đồ vật, một đi một về, ước chừng chỉ nghỉ ngơi hơn một canh giờ.”
“Chuyện của Tướng quân, ai biết được.”