CHƯƠNG 41: ĐÓA ĐỘC LIÊN HÉ NỞ TRONG TIẾNG CA |3|
Đây là tập |Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu| hấp dẫn khán giả nhất từ trước đến nay.
Tuy thí sinh còn chưa có hát, nhưng phong cách ăn mặt quỷ dị, nhìn qua rất buồn cười. Nhất là thí sinh dự thi đều là thiếu niên, trong đó có hai người đều là thế vai nhân vật.
Khấu Thu vai anh Hai Đen – anh hùng dân binh. Cơ Chi đầu đội tóc giả cùng hoa hồng diễn thôn nữ rơi vào bể tình – Tiểu Cần. Về phần Trần Nhạc Thiên thì mặc sức tưởng tượng diễn mẹ của Tiểu Cần – Tam Tiên Cô – một bà lão hết ăn lại nằm cùng lẳng lơ.
Sân khấu vang lên một trận cười vang.
Ánh mắt Thẩm Thanh Hữu đầy vẻ khinh thường. Còn tưởng có bản lãnh gì thật sự, không nghĩ tới cũng chỉ đến lấy lòng mọi người.
Ba người không để ý đến tiếng huýt sáo cùng tiếng cười nhạo, đứng vào vị trí. Khi âm nhạc vang lên, một giọng ngân rõ to réo rắt làm khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Giống như tiên hạc trường đề, thanh âm xuyên phá vân tiêu.
Tiên hạc trường đề, xuyên phá vân tiêu: tiếng hạc kêu xa, phá tan tầng mây
Lỗ tai khán giả nháy mắt bị bắt lấy, thực khó tưởng tượng được một thiếu niên mới 17-18 lại có thể hát âm cao đến vậy.
Nhưng… quá cao đi (gào thét -ing), lỗ tai hoàn toàn không thể tiếp thu a.
Giám khảo mắt lóe sáng, âm thầm khen ngợi Khấu Thu.
Nếu như nói Khấu Thu làm một lời dạo đầu quá đặc sắc thì giọng nữ Cơ Chi thế lại đẩy bầu không khí lên cao trào.
Theo thời gian từng chút từng chút một đi qua, khán giả dần dần bị thu hút.
Khác với những bài hát khác, opera miêu tả một câu chuyện, hình ảnh cùng giọng hát đồng bộ. Bộ ba ăn ý hát đối, biểu tình đúng chỗ, làm khán giả lẫn MC giống như chìm trong câu chuyện tình yêu này.
Tình tiết câu chuyện rất đơn giản, trải qua đau khổ tình cừu, người hữu tình sẽ thành thân thuộc, càng đơn thuần càng dễ hấp dẫn người xem.
Thẩm Thanh Hữu nắm chặt tay rồi lại vội vàng thả ra. Thấy cameras không có quay đến liền yên lòng. Hắn có dự cảm, lôi chủ mình bảo vệ hôm nay sẽ không dễ dàng.
Vừa kết thúc câu cuối cùng, ba người cầm tay nhau chào khán giả.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Giám khảo: không thể ngờ được lại có người trẻ tuổi có thiên phú cùng trình độ cao như vậy. Đặc biệt là hai thí sinh liên tục hát quãng 8 nốt C, có thể nói vô cùng hoàn mỹ.
Khán giả: tuy rằng cảm thấy không dễ nghe như âm nhạc hiện hành, nhưng cảm giác thật quý sờ tộc a!
Trần Nhạc Thiên đại biểu ba người lên tiếng: “Lần này chúng tôi đến đây không chỉ vì quán quân mà đến mà còn vì để mọi người biết âm nhạc không chỉ một loại. Rất nhiều âm nhạc kinh điển không thể không phủ bụi thời gian vì càng ngày càng ít được nhớ đến.”
Mỗi người đều có hoài cựu, không ít người lớn tuổi trực tiếp lệ nóng doanh tròng.
Thẩm Thanh Hữu hơi suy nghĩ một chút, liền có đối sách. Chỉ thấy hắn đi lên sân khấu cúi chào khán giả: “Hôm nay tôi nhận thua.”
Tiếng ồ lên vang dội.
Còn không có thi liền nhận thua, không hề giống tác phong từ trước đến giờ của Thẩm Thanh Hữu.
Thẩm Thanh Hữu đã sớm dự đoán được phản ứng của khán giả, chỉ thấy hắn mỉm cười: “Tối hôm nay nghe được một khúc ca kinh điển. Đã là kinh điển thì không thể vượt qua. Tôi nhận thua, không phải không muốn thi, mà chỉ muốn vì kinh điển kính chào. Hy vọng mọi người có thể quan tâm nhiều hơn đến những kinh điển đã từng huy hoàng một thời.”
Vừa dứt lời, khán giả vỗ tay khen ngợi.
Không hổ là Thẩm Thanh Hữu, cũng chỉ có Thẩm Thanh Hữu, mới có loại phong cách quý phái này.
Khấu Thu cười như không cười nhìn hắn một cái. Không biết có phải do ảo giác hay không, chỉ là một cái nhìn đơn thuần, Thẩm Thanh Hữu cảm thấy hắn giống như bị nhìn thấu.
Trần Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Vì một câu của hắn mà tất cả công lao của chúng ta đều bị cướp.”
Không cần nghĩ cũng biết tiêu đề báo đăng ngày mai chính là |Vương tử âm nhạc Thẩm Thanh Hữu vì kính chào kinh điển tiếc nuối rời sân khấu|.
Khấu Thu cười cười, khi chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ lúc nhận giải thưởng. Hắn tiến lên, cầm lấy micro trong tay MC, thái độ thực khiêm tốn: “Đầu tiên tôi xin cảm ơn đài truyền hình đã cho chúng tôi cơ hội đưa những kinh điển bị quên lãng mang đến mọi người. Tiếp theo…” Hắn dừng một chút: “Về tiền thưởng 30 vạn chúng tôi muốn quyên góp cho người cần nó hơn. Cho những người vẫn luôn không có tiếng tăm nỗ lực cố gắng cứu vớt những di sản phi vật chất cho chúng ta.”
Trần Nhạc Thiên âm thầm giơ ngón cái trong lòng. Cao tay, thật sự quá cao tay. Tuy Khấu Thu nói thực bình thường nhưng hắn cùng Cơ Chi vừa nghe liền hiểu lời ngầm bên trong:
Opera là chúng ta hát, liên quan cái khỉ gì với Thẩm Thanh. Chúng ta đồng ý quyên tiền, hắn chỉ biết nhận thua.
Quả nhiên một câu của Khấu Thu đẩy tiêu điểm của khán giả trở lại. So ra, những lời trước đó của Thẩm Thanh Hữu có vẻ có chút không phóng khoáng.
Trước TV, Lận Ngang như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, đuôi ngựa dài dài cũng đung đưa theo: “Nói đúng, nói quá đúng.”
Lận An Hòa thả tư liệu xuống, ánh mắt mang theo tán thưởng, thiếu niên đúng là có một viên lung linh tâm.
Lận Ngang đột nhiên ôm bụng té xuống đất cười to, lăn qua lăn lại một hồi, nói: “Cháu có biết sao mà chú lại thích Khấu Thu không?”
Lận An Hòa nhướng mày, chẳng lẽ không phải vì bánh bao xinh đẹp đáng yêu nên thích sao?
Lận Ngang tựa vào sô pha: “Trong một ổ sói, thế nhưng lại nuôi ra một con hồ ly con.”
Nếu Khấu Thu có mặt ở đây, tuyệt đối sẽ cười lạnh thả ra chín đuôi hồ ly đánh mặt hắn.
Mắt Lận Ngang tỏa sáng nhìn Lận An Hòa: “Trước ki bị những con sói khác nuốt mất, chúng ta phải nhanh tay bắt nó về.”
Lận An Hòa lãnh đạm mà đánh gãy ảo tưởng không thực tế của ông chú nhà mình: “Khấu Quý Dược dù có nhân nhượng nhưng cũng không có khả năng cho chú mượn con trai về nuôi.”
Lận Ngang đã sớm không còn nghe được gì. Từ trên ghế sa lông đứng lên, ngón tay vuốt cằm, chân trần tới tới lui lui trên sàn nhà, miệng không ngừng lảm nhảm: “Ôm về, ôm về, nhất định phải nghĩ ra cách ôm về.”
Lận An Hòa mặc kệ hắn điên, cầm lấy tư liệu tiếp tục xem tiếp, trong lòng lại nghĩ. Kỳ thật… ôm về nuôi cũng không tệ.
Không quản nói thế nào, ba người Khấu Thu trở nên hot. Không quản trên mạng, hay trong Học viện Egger, còn có nick name: bộ ba ngựa đen.
Hiện nay, một thành viên trong bộ ba ngựa đen – Trần Nhạc Thiên tỏ vẻ hắn rất không vui, vô cùng không vui: “Tiền thưởng đều đi quyên góp, thẻ tín dụng bị cắt, chất lượng sinh hoạt của tớ bị giảm sút trầm trọng.”
Đối mặt với Cơ Chi vui sướng khi người gặp họa, hắn khoát tay: “Đừng nói, tớ đều hiểu. Cuộc đời của tớ với tớ mà nói chính là một bi kịch, mà với các cậu mà nói thì chính là một vở hài kịch.”
Khấu Thu ăn ngay nói thật: “Là trò hề.”
Trần Nhạc Thiên: “…” Bỗng nhiên, hắn đập bàn: “Đúng rồi! Lần trước nói cùng nhau chụp ảnh nghệ thuật, thế mà cậu lại không chụp! Tình nghĩa anh em đâu!”
Khấu Thu lạnh lẽo nghiến răng: “Là tôi nhờ người thanh toán cho các cậu.”
Không có tiền nháy mắt ngoan ngoãn câm miệng.
Trần Nhạc Thiên: “Nếu có thể mang thai thì tốt rồi.”
Hai người ớn lạnh nhìn hắn.
Trần Nhạc Thiên: “Vậy thì tớ có thể sinh nghỉ phép mười tháng lại còn có thuốc bổ để uống. Ít nhất không cần bị mẹ mỗi ngày cứ nghi thần nghi quỷ nói tớ thích đàn ông.”
Cơ Chi trước khi hắn tẩu hỏa nhập ma chặn lại: “Tôi có một đề nghị.”
Hai người kia tĩnh hậu hạ văn.
Tĩnh hậu hạ văn: yên tĩnh chờ nói
“Nếu thắng trận đấu, chúng ta cũng nên đi ra ngoài chúc mừng một hồi chứ.”
Khấu Thu: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Khóe môi Cơ Chi nhếch một cái, ánh mắt phóng đãng: “Lần trước đã thực hiện ước nguyện Trần Nhạc Thiên vẫn luôn không dám hoàn thành. Lần này nên đến phiên tôi.”
Khấu Thu nhíu mày: “Club thoát y mãnh nam?”
Cơ Chi: “Tôi bao.”
Khấu Thu: “Vị thành niên cũng có thể vào?”
Cơ Chi: “Đã sớm hỏi thăm một nhà có thể vào.”
Khấu Thu không khỏi âm thầm suy tư, tên nhãi này rốt cuộc vì kế hoạch kia đã chuẩn bị bao lâu.
Trời tối, ba tên mang kính râm, đội mũ lưỡi trai ngụy trang thanh niên bất lương tiến vào club thoát y mãnh nam ồn ào náo động cùng mê loạn.
Trên đài, năm tên cơ bắp uốn éo, mồ hôi lướt qua làn da. Dưới ánh đèn mờ lại vô cùng hấp dẫn nam nữ hoan hô nhảy nhót.
Cơ Chi ngồi trên quầy nốc ba ly whiskey, âm nhạc ồn ào, uống đặc biệt có cảm giác.
Trần Nhạc Thiên nghĩ tới điều gì liền nói: “Tháng trước khi chúng ta đi ngõ nhỏ chụp ảnh.” Cười khúc khích: “Quả thực khó có thể tưởng tượng được, lúc ấy cả ba chúng ta đều không cầm tiền.”
Vừa dứt lời, không khí quỷ dị cứng ngắc một chút.
Cơ Chi cùng Khấu Thu yên lặng trao đổi ánh mắt.
Cầm tiền không?
Cầm thẻ không?
Đáp án là đều không có.
Gian nan nuốt xuống một ngụm whiskey cuối cùng, Cơ Chi tận lực cười đến xinh đẹp, hỏi bartender: “Các ngươi có cho trả tiền bằng chuyển khoản trực tuyến không?”
Bartender thực thân sĩ mỉm cười: “Chúng ta nhận bán thân.”
Bộ ba ngựa đen: “…”
Cơ Chi: “Ông chủ đâu?”
Bartender: “Là ta a.”
Ánh mắt Cơ Chi tỏ rõ không tin. Ông chủ sao có thể làm bartender?
Bartender: “Tiết kiệm a.” Hắn ném cái khăn lên không trung, lấy một cái ly khác lại bắt lấy cái khăn rơi xuống, vừa lau vừa nói: “Không bán thân cũng được.” Nói xong mắt nhìn sân khấu, miệng lải nhải: “Giống như bọn họ đứng trên đài biểu diễn, kiếm đủ tiền thưởng là được.”
Khấu Thu mắt nhìn vũ nam chỉ còn một cái quần lót: “Chân hắn đến ngực chúng ta.”
Bartender: “Hiện tại mấy cô gái trẻ đều thích trai tơ.”
Khấu Thu đang suy nghĩ đường thoát thân, bỗng nhiên trong đám người có một thân ảnh làm hắn chú ý. Tuy chỉ là mặt nghiêng, nhưng hắn có thể chắc chắn đó chính là người va phải hắn trên hành lang.
Mặc Vấn có nói qua, người này đang theo dõi mình.
E sợ tên kia lần thứ hai trốn thoát, Khấu Thu nhìn cảnh tượng náo nhiệt chung quanh, nảy ra ý hay: “Chúng ta lên đài.”
Cơ Chi trừng lớn hai mắt, cậu điên rồi sao?
Khấu Thu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thiếu nợ trả tiền, cậu nói đúng không?”
Tuy không biết vì sao Khấu Thu lại đồng ý nhưng ở chung lâu ngày sớm đã có ăn ý, tất nhiên nhìn ra Khấu Thu đang có chủ ý khác.
Âm nhạc tạm dừng một cái chớp mắt, đèn tắt đi. Đến lần thứ hai được chiếu sáng, người trên đài lại biến thành ba người trẻ tuổi đeo mặt nạ.
Trần Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Nhảy sao đây?”
Khấu Thu nghĩ nghĩ: “Tuy tôi cũng chưa từng nhảy bao giờ, nhưng loại vũ đạo này chỉ cần nắm giữ ba loại kỹ xảo là được — xé, cởi, xoay.”
Âm nhạc tiết tấu Rock and Roll vang lên.
Đang đi bắt người có hiềm nghi, Mặc Vấn nhìn thấy thiếu niên trên đài liền sợ đến ngây người.