CHƯƠNG 114: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI, HOÃN HOÃN QUY HĨ |13|
Khấu Thu đứng tại chỗ một hồi, không ngoài dự đoán lần thứ hai nhận được cuộc gọi đến từ Khấu Quý Dược.
“Ngươi vừa mới nói ngươi ở đâu, ta không nghe rõ.”
Khấu Thu cơ trí sớm đã nhìn thấu hết thảy. Loại người không nguyện ý thừa nhận mình thần kinh thô lại có tiểu tính tình này, phận làm con, hắn ngoan ngoãn phối hợp nói: “Ở ven đường.”
Khấu Quý Dược: “Cụ thể?”
“Chờ một chút.” Sau khi Khấu Thu định vị xong, cho ra một đáp án chính xác: “Kinh độ xxx, vĩ độ xx.”
Khấu Quý Dược: “Bên cạnh ngươi có dấu hiệu gì không?”
“Có 3 cái cây, còn có một cửa hàng bán bánh bao Hàng Châu. Tôi nói là tôi đang…”
Nói còn chưa hết, chỉ còn lại tiếng tít tít lạnh lẽo.
Đặc biệt lãnh khốc vô tình lại bị kết thúc cuộc gọi.
Đạo lý này nói cho chúng ta biết: khi có người nói với ngươi thì phải nói chuyện qua lại, lúc giao lưu thì phải nghĩ bảy lần rồi hãy nói.
Nói thế nào thì nói, kinh độ và vĩ độ vẫn rất hữu dụng. Khấu Quý Dược cuối cùng thành công đón được Khấu Thu.
Hắn ném cho Khấu Thu một cái áo gió, chiếc áo rộng lớn bao lại nửa người. Khấu Thu cởi ra chiếc áo khoác bị ướt ra.
Khấu Thu nhìn Khấu Quý Dược chỉ còn lại có một chiếc áo mỏng, có dự cảm hắn sẽ bị cảm lạnh.
Khấu Quý Dược nhìn thẳng về con đường chật chội phía trước, chạy chậm lại: “Sao lại đến đây?”
Khấu Thu hỏi ngược lại: “Cha thấy mộng tưởng muốn thống nhất thiên hạ này thế nào?”
Khấu Quý Dược liếc hắn một cái: “Bớt xem thế giới động vật lại.”
Khấu Thu: những lời này cha nên nói với con gái mình đi!
|Hệ thống: số lượng án oan đã tích lũy đến 890 vụ, mời kí chủ mau chóng chuẩn bị ứng phó.|
Khấu Thu lôi tai nghe ra, yên lặng mở bài |Let it go|. Dù sao bây giờ hắn là thần binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm. Loại thần như Thố Nhi Thần, chỉ cần phụ trách đẹp là đủ rồi.
Binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm: quân đến thì chặn lại, nước đến thì đắp đất ngăn.
“Muốn ăn cái gì?”
Ở trên đường tất cả đều là tiếng còi xe. Lúc này lại đang trong giờ cao điểm, ăn một bữa cơm né tránh thời điểm này quả thật là một lựa chọn không tệ.
“KFC.”
“Đổi.”
“ Dicos.”
Dicos: là một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh ở Trung Quốc thuộc sở hữu của Tập đoàn quốc tế Ting Hsin, tương tự như McDonalds
“Còn muốn.”
“Cánh gà nướng.”
Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Ăn hết là có thể mọc lông gà bay lên trời.”
“Bay lên trời?” Khấu Thu đặc biệt khinh thường: “Bay lên để làm phượng hoàng chắc.”
Khấu Quý Dược không đồng ý nói: “Nam nhi thì phải có tâm huyết, gặp mạnh thì mạnh hơn. Tựa như rồng bay lượn trên thiên địa, có gan lớn cùng cứng cỏi.” Hắn nghiêng mặt nói: “Hiểu chưa?”
Khấu Thu gật đầu: “Học làm Tì Hưu, nuốt vạn vật không đào thải, chiêu tài tụ bảo, tọa ủng núi vàng núi bạc.”
“Khấu Thu.”
“Ân?” Nghe thấy gọi tên mình, không chú ý tới giọng điệu đối phương có chút lạnh lẽo. Khấu Thu ngốc nghếch đáp lời.
“Cơm nước xong trở về học bài.”
“Vì cái gì?” Không phải nói là kết hợp làm việc với nghỉ ngơi sao.
“Thêm chí khí.” Đứa nhỏ này nhân sinh méo mó thấy rõ.
Vọng tưởng dùng mấy quyển sách nát để kêu gọi một con dê nhỏ quay đầu, đây mới chính là ngốc nghếch ngây thơ.
Cuối cùng, Khấu Quý Dược không chống lại được đôi mắt khát vọng của Khấu Thu, dừng xe bên cạnh KFC.
Khi đi vào gọi món còn không quên dặn dò: “Thức ăn rác rưởi, ăn ít thôi.”
“Hiểu rồi, tôi cũng đâu phải con nít.” Nói xong, Khấu Thu cười ngọt với thu ngân: “Phần gia đình.”
Khấu Quý Dược trả tiền: “Một chân gà, một ly sữa.”
“Không muốn.”
Khấu Quý Dược: “Ta chỉ trả tiền chân gà cùng sữa.”
Khấu Thu thành khẩn nói: “Phần gia đình.” Còn cố ý cường điệu từ ‘gia đình’: “Nghe tên rất ấm áp hữu ái, rất hợp với chúng ta.”
Chiêu này đối với Lận Ngang khẳng định có tác dụng, đáng tiếc đối mặt với hắn chính là thiết diện vô tư – Khấu Quý Dược. Hắn lấy ra nhất tờ màu hồng, chỉ thanh toán tiền một chân gà cùng một ly sữa.
Khấu Thu đáng thương hề hề nắm lấy cánh tay hắn, Khấu Quý Dược mặt ngoài bất vi sở động nhưng lại gọi thêm một hamburger thịt bò.
Ăn uống no đủ, vuốt cái bụng nhỏ tròn vo, Khấu Thu cảm thấy nhân sinh viên mãn.
Hôm nay, Khấu Quý Dược đưa Khấu Thu về nhà. Mới đầu, Khấu Thu còn có chút không quen, nhưng thực nhanh chóng lại khôi phục trạng thái vô tư vô tâm. Nguyệt doanh tắc khuyết, thủy mãn tắc dật. Khấu Thu còn chưa kịp đắc ý xong, chờ đợi hắn chính là tiếng cảnh báo đến từ hệ thống.
Nguyệt doanh tắc khuyết, thủy mãn tắc dật: trăng tròn lại khuyết, nước đầy sẽ tràn
|Hệ thống: Án oan đã tích lũy đến 1000 vụ, sắp kích hoạt án oan thiên cổ.|
Đối với cái này, đương sự tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Oan thì có oan hơn Đậu Nga không? Cô ta chỉ gào một cái thì tháng sáu có tuyết rơi. Hay là bi tình như Mạnh Khương Nữ, nhỏ vài giọt nước mắt, Trường Thành rầm rầm đổ xuống. Những cái này toàn bộ đều không có khả năng. Cho nên Khấu Thu an ổn làm bài tập, nghe nhạc, nhàn nhã sống cuộc sống của mình.
Một phút, mười phút, một tiếng trôi qua, cái gì cũng không xảy ra. Chờ Khấu Thu làm xong bài tập, lại trôi qua thêm nửa tiếng. Sau đó chỉ nghe ‘đông’ một tiếng, bút rơi xuống sàn. Đương nhiên không phải là làm bài tập lâu quá dẫn đến lòng đầy căm phẫn mà là không cầm được bút.
Khấu Thu thử nhặt lên, bút bi lại lăn xa hơn. Hắn giơ tay lên — U, cái chân này thật lớn, thật tròn. Chấm mực, ấn lên giấy, một mặt trăng non đáng yêu xuất hiện trên mặt giấy.
Nếu không phải của hắn thì càng tốt.
Khấu Thu dùng chân đỡ trán.
|Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?|
|Hệ thống: thiên cổ đệ nhất án oan, chỉ hươu bảo ngựa. Ngay cả giống loài cũng lộn như hột vịt lộn, còn vọng tưởng muốn người khác cũng thừa nhận quan điểm của mình.|
|Khấu Thu: … vì cái gì ngươi không nói chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?|
|hệ thống: ngươi muốn biến thành một thân cây?|
Khấu Thu giơ chân lên nhìn nhìn.
|… chân ta đầy lông, còn có hoa văn, nhưng không giống lộc.|
|Hệ thống: đây là lừa. Vốn phải biến thành chân lộc nhưng lại ngại với thân phận thần thể hiện tại của ngươi. Thần đều do lừa biến, cho nên đương nhiên là chân lừa.|
|Khấu Thu: bao lâu mới có thể biến mất?|
|Hệ thống: đầu tiên ngươi phải từ thần biến thành người, lại phải trải qua nghi thức đọa thiên, loại bỏ thần cách. Quá trình của nó ít nhất cũng phải mất một tuần.|
Khấu Thu dùng chân che mắt, chơi lớn rồi.
Đêm khuya, trong góc phòng xuất hiện một cái chân. Dưới lớp quần jean làm hình dáng cái chân kia trở nên vô cùng xinh đẹp. Nhưng trước hết là ngươi phải học cách xem nhẹ cái tròn tròn dưới cổ chân, không giống người. Khấu Thu tìm hiểu thân thể mình, lạch bạch chạy xuống lầu, chuẩn bị kiếm thức ăn trong tủ lạnh. Ngày mai không muốn ra ngoài ăn cơm đâu nha.
Đồ hộp, bánh bích quy, Khấu Thu cầm lên. Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, sợ tới mức đồ vật trong tay xém chút nữa là rơi rớt đầy sàn. Quay đầu lại, trên ghế sa lông nằm một bóng người.
Ngàn vạn lần không phải là Khấu Quý Dược, trong lòng hắn mặc niệm vài câu. Sợ cái gì là đến cái đó, Khấu Quý Dược nằm trên ghế sa lông, hai mắt nhắm nghiền. Không phải đi vào giấc ngủ, mày hắn nhíu lại, như là rất không thoải mái.
Khấu Thu đưa tay qua, thật nóng.
Thu hồi tay, chuẩn bị đi kiếm khăn mặt ướt. Nhìn hai cái tay tròn tròn, yên lặng buông tha. Gọi bác sĩ gia đình hay là xe cấp cứu? Đây là một vấn đề.
Hắn bây giờ nếu mà trực tiếp đi gọi người, Khấu Quý Dược còn không được đưa vào bệnh viện, không biết chừng hắn đã bị đưa đi giải phẫu làm nghiên cứu.
Từ từ, mới nãy hình như có phải dùng sai một từ ‘hắn’ hay không?
|Hệ thống: nấu thuốc cho hắn uống.|
Thuốc không thể uống bậy, gen Khấu gia tuyệt đối không thể hỗn loạn thêm nữa.
|Hệ thống: nấu thuốc chân lừa để cho hắn uống.|
|Khấu Thu: đừng làm rộn.|
|Hệ thống: chân lừa bình thường có công hiệu giải độc tiêu thũng. Ngươi là thần lừa, canh nấu ra trị một chút cảm cúm không phải nói chơi.|
|Khấu Thu: ta đem mình nấu, ai tới cho hắn uống?|
|Hệ thống: trạng thái thần thể, ngươi bất tử.|
|Khấu Thu: tay cũng không bị sao?|
|Hệ thống: tựa như đi tắm thôi.|
Khấu Thu lấy ra một cái ấm sắc thuốc, gian nan dùng hai chân hợp lực bật bếp, cẩn thận thử độ ấm. Thật sự không sao nha.
Hắn nhìn nhìn dưới chân, cuối cùng vì vệ sinh nên quyết định vẫn nên nấu chân trước.
Nồi nóng, nước sôi, Khấu Thu nhét chân vô. Sợ nước không sôi, hắn lấy nắp úp lại, canh thời gian. Nửa tiếng trôi qua, hắn lấy nắp ra, dùng chân quậy quậy, cảm thấy tới rồi liền tắt bếp.
Mấu chốt là làm sao đổ nước thuốc ra được.
|Khấu Thu: ta trực tiếp đưa chân cho hắn liếm một cái có được không?|
|Hệ thống: khi ngươi bị cảm, ta đưa lá thuốc cho ngươi liếm, ngươi có liếm được không? Ngươi là thần lừa, lực lượng hòa bình không phải súc sinh bình thường có thể so sánh, yên tâm đi thôi.|
Trải qua một loạt động tác yêu cầu cao độ về tính mềm dẻo, cuối cùng Khấu Thu vẫn đút được nước thuốc vào miệng Khấu Quý Dược. Tuy đổ tùm lum nhưng ít nhiều gì cũng đút vô được một ít.
Sắc mặt Khấu Quý Dược tốt hơn một chút, nhưng tiếng hít thở vẫn rất trầm.
Khấu Thu thở dài. Đều do cha cho tôi ăn nhiều thịt gà làm chi. Bổ thân thể, hại tôi nấu lâu đến vậy.