CHƯƠNG 38: TA LÀ HỒNG LIÊN NỞ RỘ TRONG MỘNG CỦA NGƯƠI |20|
Theo như đề nghị của Khấu Bân Úc, hai ngày gần đây Khấu Thu cố ý đúng hạn nộp bài tập, mà còn làm đến… rối tinh rối mù, không hề đúng bài nào.
Vất vả chờ đến lúc Trương Phàm kêu hắn lên văn phòng, không ngờ người nọ vẻ mặt ôn hoà nói: “Thấy trò vì cuộc thi sắp tới mà hao tổn tâm huyết cho nên bài tập đơn giản cũng làm sai. Trò không cần lo, từ hôm nay trở đi thầy sẽ gọi mọi người đến phụ đạo các em sau giờ tan trường.”
Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, Khấu Thu chỉ cảm thấy thiên địa một mảnh tối mịt.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng vứt qua sau đầu vì có một thân ảnh quen thuộc hấp dẫn tầm mắt.
Trần Chu đứng cạnh lan can, giống như biết hắn sẽ đi ngang qua bên này.
“Em dường như không được khỏe lắm.” Trần Chu nghĩ nghĩ, tiếp tục nói.
“Buổi diễn kịch ngày đó anh có đến xem, em diễn rất hay.”
Đối với câu có 99.9999% hàm lượng nước, Khấu Thu không cho lời bình.
“Anh nghĩ em sẽ đến tìm anh.” Hắn nghiêng đầu: “Còn cố ý mua hạnh nhân cùng sơn tra em thích nhất.”
Khấu Thu cười lạnh một tiếng. Bây giờ nói chuyện lại không hề lắp bắp, chỉ sợ anh ta lấy lưu huỳnh nhuộm màu hạnh nhân đi.
“Tiểu Thu.”
Sau khi Khấu Thu đi ngang qua hắn cách mấy mét, Trần Chu đột nhiên gọi lại: “Anh cho là em sẽ chủ động đến tìm anh.”
Khấu Thu quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt Trần Chu hiện lên một nụ cười quỷ dị: “Đến lúc đó anh sẽ như trước chuẩn bị món bánh mà em yêu nhất.”
Khấu Thu lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục đi tiếp.
Hắn cũng không biết không chỉ riêng Trần Chu chú ý đến hắn. Lúc này Khấu Manh Trân ngồi ghế lô trong một nhà hàng cao cấp, ngồi đối diện một nam nhân trẻ tuổi đeo kính râm.
“Người tôi kêu anh tìm sao rồi?”
Nam nhân: “Vẫn chưa có tin tức. Dù sao người cô tìm đang ở Mỹ, tôi chỉ có thể nhờ bạn tôi ở đó tìm kiếm.”
Khấu Manh Trân không vui: “Tôi không chờ được.” Cha muốn đám hỏi với Lận gia, cô phải nắm chắc lấy cơ hội lần này. Nhưng trước đó, cô phải giải quyết Khấu Thu trước.
Cô lấy một phong thư từ trong túi xách ra: “Cầm số tiền này đi, tự mình đi tìm, tôi không muốn phí thời gian nữa.”
Nam nhân cất phong thư: “Thứ tôi nói thẳng, chỉ là một tư sinh tử, cho dù cô tìm được mẹ ruột cậu ta thì sao?”
“Đây không phải chuyện của anh. Tôi cho anh thời hạn nửa tháng. Nếu nửa tháng sau anh không tìm được người, thì đừng trách tôi không khách khí.” Cô nàng nhìn đồng hồ: “Tôi đi trước, nửa tiếng sau anh hãy ra ngoài.”
Nói xong, cầm túi xách đi mất.
Khấu Manh Trân đi rồi, nam nhân gỡ cây bút trước ngực xuống tắt chức năng ghi âm. Nam nhân lấy điện thoại ấn vào số điện thoại quen thuộc: “Phu nhân.”
An Lôi ngồi trong phòng làm việc, dùng bả vai cùng mặt nghiêng kẹp lấy di động, cẩn thận sơn móng tay: “Việc đó thế nào rồi?”
Nam nhân cười nói: “Bà yên tâm, có cần chép file âm ghi gửi cho chồng bà không?”
An Lôi thản nhiên nói: “Không cần. Cứ để Manh Trân giúp ta giải quyết đứa trẻ chướng mắt kia đã rồi hãy làm.”
Đến lúc đó chẳng những có thể loại trừ được Khấu Thu, còn làm chồng mình có hiềm khích với Khấu Manh Trân. Từ đó, người được chọn làm đám hỏi với Lận gia chỉ còn mỗi con gái mình – Khấu Nhan.
Một tiểu thư khuê các hiểu lễ nghĩa cùng một nữ nhi do vợ lẽ sinh ra tâm thuật bất chính. Không cần nghĩ cũng biết Lận gia sẽ chọn ai.
Bên ngoài âm mưu ẩn hiện. Làm mục tiêu trong âm mưu tập thể này, Khấu Thu đang sống dở chết dở trong đám bạn học đi học phụ đạo ban đêm.
|Khấu Thu: vì sao ngươi không phải hệ thống học bá a?|
|Hệ thống: ta dùng mặt để kiếm cơm, chỉ phụ trách đẹp.|
Khấu Thu che mặt, nhận mệnh chuyên chú nghe giảng bài.
Sau 40 phút, nghênh đón một đợt giải lao ngắn ngủi trong 5 phút.
Cơ Chi nhìn Khấu Thu ỉu xìu: “Còn một tiết nữa mới kết thúc, muốn uống chút café cho tỉnh táo không?”
Khấu Thu: “Không cần, cậu hát một bài cho tôi nghe là được.”
Cơ Chi đầu tiên là sửng sốt, sau là hai mắt đẫm lệ cảm động. Người nghe qua tiếng hát của hắn đều nói muốn đi chết. Hôm nay rốt cục cũng gặp được tri âm, hắn nắm chặt lấy tay Khấu Thu, kích động không kềm chế được: “Cậu đúng là Bá Nha của mị, chỉ có cậu mới có thể thưởng thức được giọng ca mỹ nhân ngư của mị.”
Khấu Thu nhìn hắn thực nghiêm túc nói: “Cậu hát đúng thật rất khó nghe.”
Cơ Chi: “… Vậy sao còn muốn nghe?”
Khấu Thu: “Tự ngược.”
Hắn tin tưởng tiếng ca của Cơ Chi hiệu quả không khác nào y như bị đau tim, nghe xong hẳn là có thể xua đi sự buồn ngủ.
Cơ Chi yên lặng buông tay hắn ra: “Cậu vẫn nên đi uống café đi.”
Kết thúc buổi phụ đạo, Khấu Thu ngoài ý muốn thấy Khấu Manh Trân đứng trước cổng trường. Cô nàng đứng cạnh xe, không kiên nhẫn nói: “Qua mấy ngày ông nội đến. Cha kêu mày đi chuẩn bị mấy bộ quần áo cho giống người, đừng ăn mặc dọa người như trong bữa tiệc lần trước.”
Nói xong, nói với tài xế: “Đi thôi.”
Tài xế do dự: “Tiểu thư, ý gia chủ là…”
Lời gia chủ nói rõ ràng là bảo hắn đưa thiếu gia cùng tiểu thư đi mua lễ phục.
Sắc mặt Khấu Manh Trân lạnh như băng: “Ông kêu tôi một tiếng tiểu thư thì đã biết địa vị tôi rồi, sao có thể so với một tư sinh tử. Còn không mau lái xe.”
Tài xế xin lỗi nhìn Khấu Thu một cái, lái xe đi mất.
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không nhâm nhượng một nữ nhân không biết nặng nhẹ làm càn.”
Khấu Thu nhìn theo hướng âm thanh. Lận Ngang đứng cạnh cổng trường dung hợp hoàn mỹ với bóng đêm, diện mạo lóa mắt lại không có người chú ý đến sự hiện diện của hắn.
“Cô ta tự xưng tiểu thư.” Khấu Thu buông tay: “Đối với mình định vị chuẩn như vậy, tôi còn biết nói gì sao?”
Khấu Manh Trân nếu biết Lận Ngang ở đây, lại thu hết nhất cử nhất động của cô ta vào đáy mắt, chắc phải phun một búng máu đi.
Hai tay Lận Ngang cắm vào túi áo, tóc dài cũng không buộc lại, nhìn tựa như đế vương bóng đêm sắc mặt lạnh lẽo làm người không dám tới gần.
“Đi thôi, xe của ta ở phía trước.”
Khấu Thu sợ run lên: “Cái này… giờ tôi phải về…”
Dù trong đêm tối như dao giải phẫu vẫn vô cùng sáng loáng chói mắt, Khấu Thu thức thời nghẹn lại chữ cuối.
Lận Ngang xoay người lại: “Cha cháu kêu chú đến đón cháu.”
Một câu quen thuộc đến cỡ nào!
Sau khi Khấu Thu lên xe, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, cửa xe bị khóa trái.
Lận Ngang trước sau như một vẫn cao quý lãnh diễm, nhưng ở chỗ Khấu Thu không thấy lại lộ ra một nụ cười không thể kiềm được, âm thầm chà tay —
Bánh bao đáng yêu, bánh bao đáng yêu, rốt cục thành công nắm bánh bao đáng yêu tới tay!
Khấu Thu lặng lẽ lấy điện thoại ra, thừa lúc đối phương lái xe, trộm nhắn tin cho Khấu Quý Dược: Cứu…
“Cháu đang làm gì đó?” Lận Ngang dừng xe ven đường, quay đầu lại.
Khấu Thu lắc đầu như đồng hồ quả lắc.
Xe một lần nữa đi tiếp. Cứ cách vài giây Lận Ngang lại xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Khấu Thu.
Đối mặt với tội phạm bắt cóc cứ nhìn chằm chằm, kế hoạch cầu cứu của Khấu Thu chết trong trứng nước.
Thấy Lận Ngang từ trưa đến giờ còn không về, Lận An Hòa có một dự cảm không hay. Quả nhiên, khi chuông cửa vang lên, chỉ thấy Lận Ngang cười tươi như hoa cùng với một đứa nhóc ủ rũ đi đằng sau.
Lận An Hòa yên lặng cùng Lận Ngang trao đổi ánh mắt: mau thả người.
Lận Ngang nhướng mày: cha hắn kêu chú đi đón hắn.
Lận An Hòa nhìn hắn một hồi: chú mỗi khi nói dối đều không nháy mắt.
Lận Ngang không để ý tới hắn, từ tủ giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà hình thỏ xù hoạt hình, đặt trước mặt Khấu Thu.
Khấu Thu cười khan nói: “Sắc trời đã muộn, cháu xin…”
Lận Ngang yên lặng lấy dao giải phẫu ra.
Khấu Thu: “… cháu xin phép quấy rầy một chút.”
Nói xong, mang dép hoạt hình đi vào trong.
Uầy, số đo thế mà lại vừa.
Qua 5 phút sau, khi Lận Ngang đem áo ngủ vừa vặn, quần ngủ vừa vặn thậm chí đến cả sịp, còn có khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc để trước mặt hắn.
Khấu Thu sợ đến ngây người.
Đối mặt với dao giải phẫu uy phong lẫm liệt, Khấu Thu quyết định thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm của mình.
|Khấu Thu: ta muốn dùng biểu tình thà chết chứ không chịu khuất phục chinh phục hắn.|
|Hệ thống: đã nhận được! Đã kích hoạt khí chất phù hợp với điều kiện bên ngoài: thiếu niên cốt cách nhỏ xinh, đôi mày hơi hơi lộ tia bất mãn, con ngươi hắn đen như mực nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Dù thế, vẻ mặt hắn vẫn hồn nhiên như trước, đau khổ càng làm hắn thêm kiên cường.|
Thiếu niên hơi hơi nhướng mày, khuôn mặt trắng nõn mang theo ửng đỏ, chân bắt chéo đung đưa, vô cùng ngạo kiều.
Quá đáng yêu! Lận Ngang ôn nhu nhìn Khấu Thu. Đứa trẻ đáng yêu như vậy nhất định ở nhà không được chăm sóc kỹ càng, nếu không sao lại gầy đến thế.
“Cháu ngồi một lát đi, chú đi nấu nước nóng cho cháu tắm.”
Khấu Thu nhìn Lận An Hòa: “Chú ấy không phải hiểu lầm cái gì đi?”
Lận An Hòa nhịn không được xoa xoa đầu hắn: “Không cần để ý.”
Dưới ánh đèn ấm áp, Khấu Thu làm bài tập, Lận An Hòa nhìn tư liệu, không khí yên tĩnh lại hài hòa.
Đương nhiên nếu không nhắc tới tiếng ồn đinh linh loảng xoảng trong phòng bếp, cùng với tiếng bước chân tới tới lui lui.
Khấu Thu làm xong tờ đề cuối cùng, nhìn đồng hồ. Qua một tiếng rồi, chỉ cần nhấn một nút là có nước ấm để tắm, Lận Ngang làm gì mà lâu vậy.
Như biết hắn nghi hoặc, Lận An Hòa nhìn tư liệu, cúi đầu giải thích: “Chú ấy đang nấu nước.”
Khấu Thu: “…”
Một nam nhân thanh lãnh xuất trần, quần ống cao ống thấp cầm bình nước tới tới lui lui đổ nước vào bồn tắm. Khấu Thu vội vàng lắc lắc đầu, muốn đem hình ảnh kinh khủng này quên đi.
Lận An Hòa: “Đúng như cậu nghĩ.”
Khấu Thu: … Thật muốn về nhà.
Thời gian này, hắn vô cùng hoài niệm tâm tư biến hoá kỳ lạ An Lôi, nơi nơi chốn chốn cùng hắn đối nghịch Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên. Hắn thậm chí nguyện ý cùng Trần Chu biến thái kia đối mặt cùng tâm sự nhân sinh.
Chỉ cần không bị dưỡng thành, làm thế nào cũng được.
Phần III: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca