Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 74: Chương 74: Tiến Công Đóa Thủy Tiên |16|




CHƯƠNG 74: TIẾN CÔNG ĐÓA THỦY TIÊN |16|

Lận An Hòa lấy điện thoại ra, không có sóng.

Khấu Thu tiếc nuối: “Cái này có thể chứng minh phạm vi bao trùm của mạng di động không được toàn diện.”

Hai người một con ngựa, nơi hoang giao dã ngoại, nhất thời im lặng.

Khấu Thu: “Không thì cứ chạy cho đến khi có tín hiệu mới thôi.”

Lận An Hòa dắt ngựa: “Trước tiên cứ theo dấu chân ngựa, quay ngược trở lại.”

Nơi này ở vùng ngoại thành, không hề có đường xi măng nên dấu chân ngựa vẫn còn rất rõ. Lúc hai người quay trở lại, trên đường về còn thấy rất nhiều đom đóm thi nhau tỏa sáng tựa như làm đèn ***g đưa đường dẫn lối cho bọn họ —

Khung cảnh rất thích hợp để nói chuyện yêu đương.

Khấu Thu: “Đừng nói là sẽ có thôn dân xuất hiện đến bắt chúng ta vì tội mang vật dễ gây cháy đến nhá?”

Lận An Hòa: “Nơi này hoang tàn vắng vẻ, dễ gì có người tới.”

Khấu Thu: “Chúng ta cứ như là cẩu nam nam thời cổ đại vậy. Vẫn nên đi nhanh thì tốt hơn, nếu bị bắt lại chắc chắn sẽ bị nhốt ***g heo.”

Lận An Hòa dừng bước lại, nhìn hắn: “Xuống mặt đất đi.”

Khấu Thu cảm nhận gió đêm mát mẻ, mới tỉnh táo lại.

Nếu lúc này có hệ thống, đối phương 100% sẽ toại nguyện cho mong ước cosplay mỹ nhân cổ trang của hắn.

Khuya, nhưng Khấu gia vẫn sáng đèn, bầu không khí nghiêm túc cùng trầm mặc.

Đội ngũ đưa dâu của Khấu Thu được Khấu Quý Dược an bài đi khách sạn, chỉ còn lại có nữ nhân đầu lĩnh cùng tám tì nữ phụ trách tát hoa ở lại trông coi đồ cưới.

Khấu Manh Trân đỏ mắt nhìn đám rương châu báu. Khi tài phú dễ như trở bàn tay, gần trong gang tấc, không có người nào lại không động tâm. Ít nhất trong đám người ở đây đã có không ít người động tâm, trông coi đám châu báu này lại toàn là những cô gái, chỉ cần thêm chút thủ đoạn là…

“Tìm được chưa?”

Vệ sĩ lắc đầu.

Nói tới đây, người có tâm tình phức tạp nhất chính là Khấu Nhan. Một bửa tiệc hoàn toàn vì cô cùng Lận An Hòa, cuối cùng lại bị người đoạt hết nổi bật, mình thì bị mọi người cười nhạo. Tuy mặt ngoài mấy cô nàng ra sức quan tâm an ủi đủ điều, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn ngập trào phúng. Bị em trai mình cướp mất hôn phu, nói ra đều bị người người nhạo báng.

Cánh môi Khấu Nhan giật giật như muốn nói điều gì, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mẹ mình, liền một lần nữa cúi đầu.

“Giờ không còn sớm nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Khấu Quý Dược lên tiếng, mọi người phân nhau đi lên lầu nghỉ ngơi. Trong phòng khách chỉ còn lại có Khấu Trấn cùng Khấu Quý Dược ngồi hai bên sô pha.

“Lúc trước ta đã nói qua, đứa bé này chính là một mối họa.” Nói tới đây, Khấu Trấn hung hăng gõ quải trượng hai cái: “Cũng giống như mẹ nó, nghiệt súc! Đúng là nghiệt súc!”

Khấu Quý Dược: “Ngài quá lo xa rồi.”

Khấu Trấn: “Bửa tiệc hôm nay bị biến thành cái dạng gì, mà ngươi còn…”

Ông nhìn Khấu Quý Dược đứng lên: “Ngươi muốn đi đâu?”

Khấu Quý Dược: “Tắm rửa, đi ngủ.”

Nói ngắn gọn, tắm rồi ngủ đi.

Khấu Trấn cười lạnh một tiếng: “Giờ người lớn, cứng cánh, thì cảm thấy có thể không quan tâm đến ý kiến của ta?”

Khấu Quý Dược: “Chim non ở tuổi ta đây, bình thường đã sớm rụng lông.”

Khấu Trấn xem chút nữa cầm cái tách trà trên bàn ném qua.

Khấu Quý Dược: “Động vật còn biết vì con mình trải đường sưởi ấm, chớ nói chi đến con người?”

Nói xong, không để ý tới sắc mặt Khấu Trấn khó coi, đi lên lầu.

Tuy quá trình thực nhấp nhô, nhưng Khấu Thu cùng Lận An Hòa vẫn đúng 3h sáng về tới nhà.

Cảnh tối lửa tắt đèn, Lận An Hòa bên ngoài cột ngựa lại, Khấu Thu vào nhà trước. Vừa vào liền thấy mấy đôi mắt xanh mơn mởn, hắn cả kinh, vội vàng bật đèn. Trừ mấy rương đồ cưới cùng vài người, trong phòng không hề có thứ gì khác.

“Ngài trở lại.” Các tì nữ đồng thời hành lễ, đôi mắt đen láy thanh lãnh vô ưu.

Khấu Thu cho rằng mình nhìn lầm.

“Các ngươi không cần đi ngủ sao?”

Nữ nhân cầm đầu gật đầu: “Những thứ này chúng ta sẽ trông giữ tốt, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Lận An Hòa vào nhà, Khấu Thu đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Hôm nay phiền anh đến phòng khách nhé.”

Lận An Hòa tỏ vẻ mình không hề gì.

Khi hai người lên lầu, một tì nữ cũng đi theo bọn họ lên lầu. Khấu Thu mở miệng hỏi, nàng cũng không phản ứng. Cho đến khi đến trước cửa phòng, nàng ta mới lấy một khăn tay màu trắng tinh đưa cho hắn, sau đó mới đi xuống.

Khấu Thu nhìn khăn tay trong tay, khó hiểu, quơ quơ tay trước mặt Lận An Hòa: “Dùng làm gì?”

Lận An Hòa: “Cái này để chứng minh trong sạch.”

Khấu Thu: “Chứng minh thế nào?”

Lận An Hòa nhìn chằm chằm hắn một cái, hướng đến phòng khách mà Khấu Thu chỉ trước đó mà đi.

Khấu Thu trở về phòng, cởi quần áo trên người, sau đó tiếp tục nhìn chiếc khăn tay trầm tư. Sau một hồi lâu không có kết quả, quyết định thỉnh giáo thầy dạy Sinh.

Hắn gửi tin nhắn cho Thủy Sam: “Khăn tay dùng để làm gì?”

Thủy Sam: lau mồ hôi

Khấu Thu: đưa lúc kết hôn thì sao?

Thủy Sam: để lau.

Khấu Thu: …

Khăn tay không hề hồi hộp mà vào thùng rác.

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa tỏ, chợt nghe thấy một trận tất tất tác tác. Khấu Thu híp mắt phát hiện đầu giường có người, tóc dài bay bay. Thân thể hắn run lên, đột ngột ngồi dậy.

Thanh tỉnh rồi mới phát hiện thì ra là nữ nhân đưa dâu. Lúc này trong tay nàng đang cầm chiếc khăn tay vốn phải nằm trong thùng rác.

“Ngươi vào bằng cách nào?”

Nữ nhân chỉ chỉ cửa, cửa bị đào thành một lỗ hổng to.

“Cô gia đâu?”

Hắn phản ứng lại mới hiểu là chỉ Lận An Hòa. Khấu Thu: “Phòng cho khách.”

Nữ nhân nhìn chằm chằm khăn tay trắng tinh, mặt trên sạch sẽ không hề có bất cứ thứ gì, cuối cùng lạnh lẽo nói: “Ngài yên tâm. Dù có chuyện gì xảy ra, nếu đã ở rể, chắc sẽ không đến mức hưu ngài.”

Hưu: ly hôn

Khấu Thu đứng dậy: “Ta thấy phụ đạo sau giờ tan trường cũng không tệ.”

Nói xong, khoác áo lên người: “Hôm nay không cần theo ta.”

Nữ nhân: “Bên người ngài lúc nào cũng cần có người hầu hạ.”

Nói xong, vỗ tay, hai tì nữ tiến vào: “Các nàng sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày của ngài.”

Khấu Thu nhìn cuốn lịch trên bàn, còn tám ngày.



Hôm nay đã định trước là một buổi sáng không hề bình thường. Khi Khấu Thu cùng Lận An Hòa sóng vai bước xuống, theo sau là hai tì nữ, không khí đột nhiên thay đổi.

Sáng sớm chính là thời khắc tốt nhất để biết trình độ anh tuấn của một nam nhân. Có người còn buồn ngủ, có người thì tinh thần chấn hưng. Mà trên người Lận An Hòa chỉ có lý trí cùng thong dong, kích phát ham muốn chinh phục của con người, muốn làm cho cặp mắt kia từ nay về sau chỉ nhìn về phía mình.

Giọng Khấu Nhan có chút chua sót: “Không ngờ anh lại thật sự đi với cậu ta.”

Lận An Hòa nói với Khấu Trấn cùng Khấu Quý Dược: “Tối qua đã quấy rầy.”

Khấu Trấn ngược lại rất nguyện ý duy trì quan hệ thân thiết với Lận gia, thậm chí càng sâu thì càng tốt. Nhưng tiền đề, người trung gian bắc cầu không phải là Khấu Thu.

Khấu Thu ngồi trên bàn cơm, tì nữ đứng hai bên trái phải, bưng trà rót nước, hầu hạ cẩn thận. Khấu Thu lại cảm thấy mệt mỏi chưa từng có từ trước đến nay.

Khi rời nhà, nữ nhân cầm đầu nhẹ nhàng đứng vuốt ve tóc mai trước cửa, thấy Khấu Thu đi ra, từ từ đi tới: “Vài ngày nữa là đến Trung thu, ngài nên cẩn thận một chút.”

Khấu Thu: “Cẩn thận cái gì?”

Nữ nhân: “Ngài hiểu đó.” Nói xong trở lại chỗ cũ, tiếp tục công việc vừa rồi.

Sau bửa tiệc tối qua, Khấu Thu lại một lần nữa trở tiêu điểm toàn trường. So với lần trước khi tham gia |Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu| chỉ có hơn chứ không có kém. Ngay khi hắn đi ngang qua tiệm bán sách báo trước cổng trường, bà chủ thậm chí còn chủ động vẫy vẫy hắn tới, dùng giọng địa phương hô: “Hôm nay trên báo đều đăng hình của cậu.”

Trong phòng học, Cơ Chi nhịn không được nói: “May là chúng ta ngồi dãy cuối, nếu không thì hai người đều không có chỗ đứng.”

Trần Nhạc Thiên đưa một sấp báo qua, từ lá cải cho đến chính trị, tất cả đều có liên quan đến Khấu Thu. Nhìn tiêu đề mà thấy ghê người: |Hào môn huyết gả|, |Chiến tranh mở màn|, |Chị em tranh nhau kim cương nam|…

Trần Nhạc Thiên rút ra một tờ ở cuối: “Đây mới chính là tờ chuyên tâm nhất.”

Khấu Thu nhìn lướt qua, mặt trên viết: |Con trai nhà hào môn muốn chứng minh với thế giới, đồng tính luyến ái nên được hợp pháp hóa!|

Trần Nhạc Thiên đưa cho cả bọn xem tài khoản QQ hắn mới đăng ký: “Cậu đã trở thành nhân vật đại biểu cho hôn nhân đồng tính, hiện tại có rất nhiều người là fan của cậu.”

Khấu Thu: “Kế tiếp tôi nên đi tranh cử sao?”

Trần Nhạc Thiên ho khan một tiếng: “Thật ra cũng không quá tệ như cậu nghĩ. Ít nhất chuyện tối qua cũng ảnh hưởng đến lần họp phụ huynh lần này.”

“Họp phụ huynh?”

Trần Nhạc Thiên gật đầu: “Bạn ngồi cùng bàn với tớ cho hay, đã có điểm thi, hiện tại đang tổng kết thành tích.”

Khấu Thu: …

Trần Nhạc Thiên: “Cứ thoải mái đi, sau này sẽ quen thôi.”

Lúc Thủy Sam bước lên bục giảng, biểu tình thực tối tăm.

Cơ Chi: “Là tôi nhìn nhầm sao, sao cứ thấy trong móng tay thầy ấy rơi rụng bột phấn màu trắng.”

Cái này đương nhiên không phải là ảo giác của hắn. Hôm nay, khi tổng kết điểm, nhìn thấy thành tích của Khấu Thu, Thủy Sam cào đến nát tường.

Không đạt yêu cầu! Thế mà lại không đạt yêu cầu!

Giữa người với người sợ nhất chính là so sánh. Hắn hỏi các giáo viên khác, dù là môn Toán mà Khấu Thu không am hiểu nhất đều đạt, duy chỉ có môn của hắn chẳng những không đạt yêu cầu, mà cách điểm tiêu chuẩn rất là xa.

Con số 29 đỏ chói!

Cảm nhận được tầm mắt sắc bén như dao cạo, Khấu Thu ngẩng đầu vừa lúc đối diện với một đôi mắt vô hạn oán niệm. Tựa như rắn hổ mang đang muốn lăm le nuốt hắn vào bụng.

Hai tì nữ ở đằng sau dùng quạt khổng tước thi nhau phe phẩy, cùng với tầm mắt sắc bén đằng trước, Khấu Thu đổ một thân mồ hôi lạnh.

Thủy Sam chẳng những không mở miệng răn dạy mấy tì nữ đằng sau lưng hắn, thậm chí ngay cả nói cũng không, chỉ dùng khẩu hình nói với Khấu Thu: “Hết tiết rồi nói.”

Khấu Thu run rẩy, cẩn thận nhích tới gần Cơ Chi, nhỏ giọng nói: “Lát nữa hết tiết nhớ giúp tôi quấn lấy thầy ấy.”

Cơ Chi nghe một chút liền hiểu: “Cậu thi Sinh không được?”

Khấu Thu: “Tình huống cụ thể không rõ lắm, nhưng tôi làm hết bài.”

Cơ Chi: “Thế thì chắc không sao đâu.”

Khấu Thu: “Đáp án tôi viết toàn là tri thức về triết học.”

Cơ Chi: …

Khấu Thu: “Giấc mộng của tôi chính là muốn dùng tình yêu cùng hòa bình cảm động đến thầy chấm bài thi.” Hắn nhìn Thủy Sam người đầy hắc khí, nói: “Dĩ nhiên phương pháp kia không hiệu quả.”

Cơ Chi đỡ trán: “Lát nữa hết tiết cậu nên trốn nhanh đi.”

Hết tiết, Cơ Chi lôi kéo Trần Nhạc Thiên chạy đến bục giảng cuốn lấy Thủy Sam hỏi bài, Khấu Thu nhân cơ hội này chạy vào WC. Trong WC có hương vị thuốc lá thoang thoảng, chắc là mới có học sinh chạy vào đây hút thuốc.

Khấu Thu đi đến cửa sổ, lúc đẩy cửa sổ ra mới phát hiện móng tay mình dài hơn rất nhiều. Hắn nhớ tuần trước mình mới cắt qua, thế mà lại dài nhanh như vậy. Hắn tự hỏi một phen, cuối cùng cho ra kết luận kẻ lười thì nhanh dài móng tay.

Đi đến bồn rửa tay, thói quen soi gương một chút. Tóc giống như cũng dài hơn, còn đen hơn rất nhiều. Khấu Thu nhếch môi, người rảnh rỗi tóc dài, nhất định là gần đây mình rất nhàn.

Chuông vào học lần thứ hai vang lên, hắn mới trở lại phòng học. Khấu Thu chống cầm, cảm nhận gió lạnh đằng sau, thầm nghĩ: mười ngày sau vừa vặn đến Trung thu, ít nhất còn có thể trải qua một ngày lễ yên bình.

Một ngày đi qua, giáo viên bộ môn phát bài thi. Ngoài Khấu Thu dự kiến, có mấy môn hắn thi không tệ, trừ Sinh học vô cùng thê thảm thì những môn khác đều đạt tiêu chuẩn.

An Minh là giáo viên phát bài thi cuối cùng, tiện thể thông báo thời gian họp phụ huynh.

Tan học, Khấu Thu không cùng về với Cơ Chi, mà ở lại trường. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh quan sát cổng trường, khi nhìn thấy Thủy Sam đứng trước cổng trường cười lạnh, liền biết đối phương đang chờ mình chui đầu vô lưới.

Hiện tại, không thể nghi ngờ là đang so kiên nhẫn.

Cuối thu, trời tối sớm, khi đến 7h, trời đã tối hẳn đi. Vì nhàm chán nên Khấu Thu vẫn luôn lặp lại tuần hoàn: uống nước rồi chạy tới WC. Đến lần thứ tư đến WC, chân trời thế nhưng lại có thể nhìn thấy ánh trăng ẩn hiện.

Gần đến Trung thu, vầng trăng từ khuyết cũng dần tròn, thản nhiên tản ra vầng sáng nhu hòa. Khấu Thu nhất thời bị mê hoặc, vươn tay ra ngoài cửa sổ. Tuy bàn tay không nắm lấy được thứ gì, nhưng hắn lại cảm thấy mình cầm được vầng trăng ôn nhu kia.

“Xin ngài đừng nên làm những hành động nguy hiểm như thế này.”

Khấu Thu hoảng sợ, xoay người, nhíu mày: “Đây là WC nam.”

Tì nữ bên trái mở miệng: “Xin ngài rời xa ánh trăng.” Nàng vươn tay muốn kéo tay Khấu Thu.

Khấu Thu chú ý tới ngón giữa cùng ngón áp út của nàng dài bằng nhau. Nghĩ đến nữ nhân đầu lĩnh của các nàng, dường như cũng giống như thế.

Khấu Thu: “Tắm trăng có lợi với việc dưỡng sắc đẹp.”

Tì nữ: “Ánh trăng không thuộc về chúng ta, cho dù chúng ta có mê luyến ánh trăng đến cỡ nào.”

Nàng nói rất văn nghệ, Khấu Thu tỏ vẻ nghe không hiểu, nhưng đầu ngón tay lại truyền đến đau đớn. Có chút ngứa, lại có chút như bị cháy xém. Mới đầu, hắn còn có thể cố nhẫn nhịn, nhưng khi thời gian trôi qua, Khấu Thu ngồi chồm hổm trên nền, cảm nhận đau đớn lan tỏa trên thân thể.

Như sóng biển dập dìu, hắn ôm bụng, thân mình run lên co rút.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết là đau chết lặng hay không, Khấu Thu rốt cục có thể dần dần đứng thẳng thân thể. Hắn tập tễnh đi đến bên cạnh bồn rửa tay, thở dốc một lát mới mở ra vòi nước, dùng nước lạnh tát lên mặt vài cái, móng tay sắc bén suýt nữa cắt qua da thịt.

Móng tay không biết khi nào lại trở nên vừa dài vừa sắc bén, dùng sức đâm xuống thành bồn rửa tay, đá cẩm thạch bên trên lại nứt ra một khe hở.

Bị chính mình dọa sợ tới mức lui về sau, Khấu Thu nhìn đôi đồng tử biến dạng của dã thú trong gương, có khi còn ánh lên ánh sáng xanh lục.

Một tì nữ đi tới, đỡ hắn dậy: “Ngài không cần quá lo lắng, một khi có ánh sáng sẽ khôi phục nguyên dạng. Trung thu càng đến gần, thân thể có biến hóa là chuyện rất bình thường.”

Khấu Thu: “Có thể khôi phục lại thành người sao?”

Tì nữ: “Trừ đêm trăng tròn, ngài không cần quá lo lắng.”

Những ánh mắt xanh lục đêm qua mình thấy, tóc dài cùng móng tay nhọn hoắt khó hiểu, thì ra không phải do mắt mình quáng gà.

Sau khi vận chuyển đại não ba giây, cho ra kết luận: đêm trăng tròn biến thân, không phải là người sói thì là cái gì?

Khấu Thu cắn răng, chả trách hình thức này tiêu tốn mất 10 ngày. Mấy ngày này, mình ngay là người cũng không phải.

… Từ từ, hắn nhớ hình như 6h30 tối mai sẽ họp phụ huynh.

“Nếu buổi tối ra đường sẽ như thế nào?”

Nữ nhân: “Thời gian cụ thể.”

Khấu Thu: “Tối mai.”

Nữ nhân: “Chỉ có lỗ tai sẽ khôi phục lại tộc hình. Theo thời gian trôi qua, thân thể sẽ dần dần biến thành dã tính hung hãn.”

“Dã tính?”

Nữ nhân: “Không có biểu hiệu tính công kích, chỉ tìm phối ngẫu, có nhu cầu bạn lữ mãnh liệt…”

Khấu Thu dùng tay che mắt: “Đừng nói nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.