Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 31: Chương 31




Lúc Kỳ Bạch cùng Tư Đạc trở lại, Triệu Đức Nam còn đang bị chôn vùi trong một đám người, thân thể nhỏ của hắn chen trong đám đông thật sự là rất không nổi bật, bị chen chúc nhích tới nhích lui. Nhưng cho dù bị chen mồ hôi ướt đẫm, hắn cũng thật sự vui vẻ, thích thú ở trong đó.

Kỳ Bạch cùng Tư Đạc đợi một lát, Triệu Đức Nam mới cảm thấy mỹ mãn chui ra từ trong đám người. Mà khi ánh mắt thỏa mãn rơi xuống hai đôi mắt lãnh đạm, hắn đột nhiên nhớ ra, mình hình như quên cái gì thì phải.

“A! Thực xin lỗi, Kỳ Bạch, tôi thật sự không phải cố ý!” Triệu Đức Nam đầy mặt xấu hổ, rụt bả vai giải thích, bộ dáng hận không thể chui xuống lỗ luôn cho rồi.

Kỳ Bạch bị phản ứng quá độ của hắn làm hoảng sợ, liên thanh nói không sao, thế nhưng Triệu Đức Nam vẫn áy náy không thôi. Hắn rõ ràng là đưa Kỳ Bạch đi chơi, nhưng lại quên bẵng người.

Hu hu~ A Quận, ta lại làm sai rồi!

Kỳ Bạch thật sự bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ còn biết giả vờ cả giận nói, “Tôi đã nói không sao rồi mà, hai người không phải bạn bè sao? Anh còn khách khí như vậy, tôi giận thật đấy!”

Triệu Đức Nam đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, mắt hắn là màu hổ phách, giờ như đong đầy ánh sáng, tràn ngập ấm áp, “Đúng vậy, chúng ta là bạn bè!”

Thật tốt! Hắn cũng có bạn bè!

Nhìn bộ dáng hắn, Kỳ Bạch lại có chút không dễ chịu. Hắn gặp hai nam nhân, bất luận Vương Lạc hay Triệu Đức Nam, tính cách của họ đều khá e dè, nhưng Kỳ Bạch biết đó không phải lỗi của bọn họ.

Bởi vì nữ nhân giảm, hiện tại nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau đã ân ẩn biến thành xu thế chủ lưu. Mà trong xã hội lấy thực lực làm trọng này, những nam nhân không có năng lực mà diện mạo thanh tú hoặc dễ nhìn dễ gặp tai ương cũng có thể hiểu. Khu Nhất còn đỡ, khu Nhị cùng khu Tam lại không giống thế.

Khu Tam kia, nam nhân hơi có điểm thanh tú đều không trốn khỏi số phận bị đùa bỡn, Vương Lạc thân ở nơi đó, nếu không phải có lão y sư kia tồn tại, có lẽ cũng đã bị lột da róc xương, thế nhưng tính cách cậu bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng cũng trở nên nhát gan.

Mà Triệu Đức Nam, Kỳ Bạch không biết hắn gặp phải cái gì, thế nhưng nghĩ cũng không phải hồi ức tốt đẹp, bất quá, có thể gặp được Tư Quận, cũng coi như khổ tẫn cam lai!

Nếu không gặp Việt Kha, bản thân mình sẽ thành dạng gì?

Đã chiều, hai người xem thời gian quyết định trở về.

Triệu Đức Nam phải nấu cơm cho Tư Quận, hai người liền tạm biệt tại cửa. Kỳ Bạch mở cửa vào phòng, Việt Kha còn chưa trở về, trong phòng chỉ có thể nghe tiếng hô hấp của chính hắn, yên tĩnh đến lạ kì.

Nằm trên sô pha, Kỳ Bạch suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi làm cơm.

Ê, không phải bởi vì lo lắng Việt Kha trở về không có cơm ăn nha, chỉ là chính hắn đói bụng! Không sai!

Vì thế, đến khi Việt Kha trở về, ngửi được trong nhà toàn là hương thức ăn, khiến sắc mặt vốn băng lãnh cũng dịu xuống. Bỏ mũ xuống treo trên giá áo, Việt Kha cởi áo khoác mặc áo sơmi đi vào trong phòng bếp.

Kỳ Bạch trong phòng bếp không nghe thấy tiếng mở cửa, thấy y tiến vào có chút kinh ngạc, “Anh trở về rồi a?”

Việt Kha gật đầu, Kỳ Bạch có chút ghét bỏ nhìn y, nói, “Anh lên thay đồ trước đi, đợi một lát là có thể ăn cơm!” Nói xong, tự mình âm thầm lẩm bẩm, “Tuy rằng mặc rất đẹp, nhưng mặc ở trong nhà nhìn cũng quá bất tự nhiên!”

Trong mắt Việt Kha chợt lóe ánh cười, thuận theo lên lầu thay trang phục. Chờ y thay xong xuống dưới Kỳ Bạch đã dọn xong bát đũa, đang bưng thức ăn, Việt Kha vội vàng đi lên nhận lấy.

Kỳ Bạch vốn không có thói quen khi ăn không nói chuyện, nhưng ở Kỳ gia lại không có người cùng hắn nói chuyện, từ từ, hắn cũng quen khi ăn cơm không nói lời nào. Mà Việt Kha cũng là người không nhiều lời, không khí lập tức lặng im. Tuy rằng sẽ không khiến người ta xấu hổ, thế nhưng lại tạo cảm giác có chút xa cách.

“À, cậu hôm nay đi ra ngoài cảm giác thế nào? Có cái gì vui không?” Dừng một lát, Việt Kha vẫn chủ động lên tiếng. Nếu không phải thấy ngón tay y nắm đũa siết chặt, căn bản nhìn không ra y căng thẳng, đây là lần đầu tiên y ăn cơm mà trò chuyện cùng người khác.

Kỳ Bạch đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mắt sáng choang, ban đầu hắn còn có chút nghẹn lời, nhưng máy hát vừa mở, chính là thao thao bất tuyệt.

Xem bộ dáng Kỳ Bạch thần thái phi dương, biểu cảm của Việt Kha nhu hoà giống như một cơn gió.

Cơm nước xong, Việt Kha chủ động gánh vác việc rửa bát, còn Kỳ Bạch ôm bụng nằm ở trên sô pha hạnh phúc giống một con mèo nhỏ thoả mãn.

Việt Kha sắp xếp xong phòng bếp đi ra thấy bộ dáng hắn lười nhác, trong mắt bất giác liền mang theo ý cười. Y đi qua giơ tay cầm cổ tay hắn kéo người đứng lên, “Mới ăn xong đừng nằm ườn ra, ta dẫn cậu đi xem một thứ!”

Kỳ Bạch có chút tò mò y có cái gì cho mình, thế nhưng thấy y không có ý muốn nói, cũng không định hỏi, dù sao đợi rồi cũng sẽ biết.

Kéo bước chân cùng y đi ra ngoài, Kỳ Bạch kinh ngạc phát hiện phía dưới phòng thế mà còn có một tầng hầm.

Bên trong tầng hầm ngầm này sẽ có cái gì? Có giống như trong TV giam giữ ma cà rồng gì đó hay không!

Trong lòng có chút kích động, Kỳ Bạch cùng Việt Kha bước tiếp từ phía dưới cầu thang, mà khi thấy rõ ràng thứ cất trong tầng hầm ngầm cuối cầu thang, Kỳ Bạch sửng sốt.

Đây là một không gian khoảng hai trăm mét vuông, bên trong trống trơn, không có gì, mà thứ nhất dễ khiến người khác chú ý nhất chính là máy giải thạch đặt chính giữa, còn lại chính là mấy khối thạch lieu Phỉ Thúy hắn từ khu Tam mang đến đang đặt ở bên cạnh máy giải thạch.

“Đây…” Kỳ Bạch nhất thời sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Việt Kha.

Việt Kha không biết từ khi nào trong tay có một cái hộp, giơ lên đưa tới trước mặt Kỳ Bạch, “Nhìn xem, thích không!”

Kỳ Bạch nhận chiếc hộp, cảm giác có chút nặng, mở ra, vải trắng bên trên, chính là một bộ công cụ khắc ngọc.

“Đây là công cụ cậu muốn, bây giờ không còn ai khắc ngọc nữa, ta cũng không biết rốt cuộc có phải thứ này hay không, cậu xem xem còn thiếu cái gì, ta lại tìm!”

Kỳ Bạch đột nhiên cúi đầu, sau một lúc lâu mới cúi đầu hô hoán, “Việt Kha!”

Việt Kha cúi đầu nhìn hắn, cảm thấy cảm xúc người kia có chút không đúng, vỗ vỗ đầu hắn, giọng thấp vài phần so với bình thường, “Làm sao vậy?”

“Anh đừng đối tốt với tôi như vậy, có được không?” Kỳ Bạch không ngẩng đầu, giọng ong ong từ dưới truyền đến.

Việt Kha nheo mắt, trong đó chợt lóe lưu quang, lại bất động thanh sắc, “Ta thích đối tốt với cậu, hơn nữa cậu là người của ta, ta không đối tốt với cậu, thì còn ai đối tốt với cậu đây!”

Cũng không đợi hắn đáp, Việt Kha nắm tay hắn trực tiếp đi lên trên, “Được rồi, chúng ta đi lên trước đã!”

Kỳ Bạch đi theo phía sau cắn môi nhìn y, trên mặt không có mỉm cười, cuối cùng ánh mắt hắn trở nên kiên định, như là hạ quyết tâm gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.