Trọng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 56

Edit+Beta: Minh Miu

Việt Lăng Thiên những ngày vừa mới trở lại địa cầu, Hứa Duệ dịu dàng ngoan ngoãn rất nhiều, hai người gần một năm không được gặp mặt, đều rất nhớ đối phương. Tuy trên giường Hứa Duệ còn có chút ngượng ngùng, nhưng đều nhất nhất phối hợp.

Việt Lăng Thiên là quân nhân, nhưng người ta cũng không phải loại đàn ông thô lỗ. Yêu sâu đậm tự nhiên sẽ đem người yêu trở thành bảo bối, cũng không làm quá mạnh mẽ, vẫn là rất có chừng mực. Lúc dịu dàng cần phải dịu dàng, lúc động tình cần phải động tình, lúc kích tình cần phải kích tình, mỗi lần song bào thai đi ngủ rồi trong phòng trẻ em lại tiến hành vận động.

Ôm dây dưa hôn môi, như đường như kẹo.

Loại kết hôn trước yêu sau này, có thêm con cái làm hậu thuận, cảm tình ấm áp mà nồng nàn, như một chén rượu, càng lâu càng thuần khiết, càng thuần khiết càng thơm. Không giống những cặp phu phu yêu đương cuồng nhiệt sau khi kết hôn lại yên lặng,  sau khi kết hôn vấn đề sinh hoạt cơm áo gạo tiền làm cho người ta có cảm giác hôn nhân chính là nấm mộ tình yêu.

“Tuy sáu khối cơ bụng rất đẹp, nhưng anh càng thích cái bụng trơn mềm trơn bóng lúc em sinh con.” Việt Lăng Thiên dọc theo đường cong cơ bụng Hứa Duệ sờ soạng vài cái, ánh mắt chính là tự hào ca ngợi, chính là lời nói trong miệng nói ra làm người nghe không thích nghe.

Hứa Duệ bắt lấy cái tay đang sờ loạn của Việt Lăng Thiên, lé mắt: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh hi vọng em mềm mềm lõm lõm ở nhà một mình phòng không sinh con cho anh?”

“Một mình phòng không?” Việt Lăng Thiên câu dẫn khóe miệng, xoay người đặt Hứa Duệ ở dưới thân, trán đối trán, mắt đối mắt, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp nóng hừng hực giao triền lẫn nhau.

Việt Lăng Thiên nhìn chằm chằm tròng mắt mở căng tròn của Hứa Duệ, đôi mắt đen như mực dạt dào nhu tình, trong miệng lại đùa giỡn: “Chúng ta đây có phải hay không nên làm để cho em dùng nó để tưởng nhớ một năm?”

“Một năm anh được không?” Hứa Duệ phí sức ngọ ngoạy, đôi má ửng đỏ, trong miệng không phục mà kêu la.

Hai năm qua cậu mỗi ngày đều luyện thể năng, kết hợp thổ nạp và vận khí. Mỗi lần tưởng có thể dùng lực lượng của mình chống lại Việt Lăng Thiên, nhưng một khi giao thủ, Hứa Duệ lại phát hiện mình rất dễ bị Việt Lăng Thiên khóa lại tứ chi, căn bản không triển khai được thân thủ.

“Em đây là đang khiêu khích à, bảo bối.” Việt Lăng Thiên ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Hứa Duệ, xoa da đầu của cậu, cắn vành tai Hứa Duệ một cái, thấp giọng trêu chọc: “Vậy mà nghi ngờ năng lực chồng em, xem ra em là vô cùng muốn rồi.”

Âm thanh trầm thấp cực kì từ tính nóng hừng hực ngay bên cạnh, Hứa Duệ cũng chẳng biết tại sao, như thế nào nghe được thanh âm Việt Lăng Thiên, thân thể của cậu giống như có một dòng điện chạy qua người run rẩy? Trong cơ thể có chỗ nào đó xúc động rục rịch, làm cho cậu căn bản không cách nào khống chế.

Hứa Duệ có chút không chịu được, nhưng lại không muốn nhận thua. Hướng Việt Lăng Thiên liếc mắt, Hứa Duệ dùng sức đẩy anh một cái: “Mau đứng lên, em ngày mai còn phải đi học sớm.”

Hiện tại hai người tay chồng lên tay, đùi chồng lên đùi, ***g ngực kề nhau, chim cọ chim, lại lề mề cọ xát nữa là phía dưới cướp cò…

Buổi sáng là huấn luyện thể năng, buổi chiều là học chỉ huy tàu chiến, căn bản là kiểm tra sức chịu đựng năng lực tinh thần của học viên.

Phu phu vận động, người phía trên cùng người phía dưới hoàn toàn không giống, phía trên tuy xuất lực, nhưng tinh thần thoải mái sảng khoái hết sức, sinh long hoạt hổ. Người ở phía dưới được nhận, nhưng lại mệt mỏi không chịu nổi, bủn rủn vô lực. dammy9694.wordpress.com

Hứa Duệ không tính cường hãn nhưng thân thể này bẩm sinh đã vậy, cho dù bộ khí công này rất lừa bịp, thân thế Hứa Duệ cũng không quá mệt mỏi.

Bảng thời gian của Hứa Duệ Việt Lăng Thiên rõ như lòng bàn tay, nhưng anh luôn có chừng mực. Vui đùa thì vui đùa, vợ mình mơ mộng nghĩ muốn cái gì, Việt Lăng Thiên rất rõ ràng, tuy Hứa Duệ sẽ thuận theo, nhưng anh sẽ không làm như vậy.

Hai người trở về phòng ngủ, Tiểu Hàng và Tiểu Tường nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn ngủ vù vù. Lông mi thật dài vểnh lên vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, xinh đẹp như thiên sứ.

Hứa Duệ cùng Việt Lăng Thiên nằm nghiêng một bên, nhìn nhau cười. Tại lúc hai song bào thai hô hấp đều đều, trong không khí tràn ngập mùi sữa thơm, hai người hạnh phúc bình yên đi vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai 4:30 phút, Hứa Duệ đã bò khỏi giường. Hứa Duệ khẽ động, Việt Lăng Thiên cũng mở mắt. Cùng Hứa Duệ cùng một chỗ ăn bữa sáng, Việt Lăng Thiên cũng bắt đầu tập luyện của mình.

Hứa Duệ mỗi ngày đều đúng 5giờ 20 phút đến trường 5giờ 30 phút sẽ tham gia huấn luyện thể năng. Cậu không thể bởi vì là học ngoại trú mà không tham dự, đây là kĩ luật. Đây cũng là cơ hội tốt cho Hứa Duệ cùng các học viên khác trao đổi, có tinh thần đoàn đội, đồng tâm hiệp lực mà hoàn thành nhiệm vụ, là nhiệm vụ thiết yếu của một người lính.

Học viện quân sự Tứ Thông ở mọi phương diện đều kém hơn trường quân đội Phí Nặc Man, nhưng thầy giáo và học viên có tố chất kì thật cũng không kém. Học viên Tứ Thông  có tên trong danh sách trường quân sự Châu Á, bên trong học viên tuyệt đại đa số là người Hoa. Người Hoa từ xưa đến nay đều có tính dẻo dai rất mạnh, đã có lâu trong lịch sử. Tuy thế điều kiện thể chất so với Âu Mĩ hơi thiếu một ít, nhưng sẽ có biện pháp bổ sung sau, ngược lại càng kiên cường, càng có sức chịu đựng. Trong sân trường các học viên tập hợp lại bắt đầu luyện tập.

Hứa Duệ mỗi ngày đều rất cố gắng, cậu không muốn rớt lại phía sau. Ngoài ý muốn mang thai và sinh con cậu tạm nghỉ học một năm, trong lúc này Hứa Duệ cơ hồ phải đình chỉ luyện tập. Cậu cần phải bổ sung trở lại.

Mặc dù không có nói rõ, nhưng trong trường các giảng viên người nào không biết cậu là vợ Việt Lăng Thiên? Hứa Duệ lòng tự trọng không cho phép mình làm mất thể diện Việt Lăng Thiên.

Phí Nặc Man hàng năm đều cùng các khu học viện quân sự ở khắp nơi tổ chức thi đấu hữu nghị, vô luận quân sự hay chỉ huy, vẫn là tố chất kĩ thuật của học viên quan trọng nhất, có tố chất kĩ thuật tốt trong trận đấu đánh đâu thắng đó. Cái này cũng rất dễ dàng hiểu được, toàn cầu học viên ưu tú đều bị Phí Nặc Man nhận rồi, giáo viên không cần phải nói cũng là tốt nhất, lại càng không thiếu tài chính nghiên cứu phát minh, những học viện khác có thể so sánh sao?

Việt Lăng Thiên chính là tại trường quân đội Phí Nặc Man tốt nghiệp đấy. Mà Hứa Duệ giáo viên huấn luyện thể năng tại căn cứ, Phó Tử Đồng người chế tạo cơ giáp cho cậu, thậm chí trong học viện Tứ Thông có không ít huấn luyện viên, đều là tốt nghiệp ở Phí Nặc Man…

Nghỉ hè sang năm, liền đến phiên học viện  trường quân sự Tứ Thông và trường quân đội Phí Nặc Man thi đấu rồi. Nói chung, đều này liên quan đến danh tiếng của trường, trường học đều tiến hành các trận đấu trong trường, chọn lựa học viên ưu tú tổ chức thành đoàn thể, tiến hành chỉ đạo huấn luyện. Sau đó lại sàng chọn, trải qua tầng tầng khảo nghiệm học viên được giữ lại mới có cơ hội tham gia trận đấu.

Hứa Duệ rất muốn tham gia. Bị trường quân đội Phí Nặc Man không nhận thật sự là từng đả kích Lý Văn Triết và Hứa Duệ, cũng bởi chuyện này, hai người từng bị Hứa Hòa Thắng và Mạnh Minh trào phúng, Hứa Duệ sao không tranh giành cơ chứ? Xem như là Hứa Duệ hiện tại, cậu cũng muốn chứng minh năng lực của mình, cậu muốn cho tất cả mọi người biết rõ, trường quân đội Phí Nặc Man không nhận cậu là rớt kính mắt, là tổn thất .

Sau khi sống lại mục đích Hứa Duệ kiến quyết muốn học trường quân đội, ngoài trừ muốn bồi dưỡng sở thích cùng Việt Lăng Thiên, cậu còn hi vọng tại trường học trong trận đấu đả bại trường Phí Nặc Man. Nhưng Hứa Nghĩa thắt lưng bị trọng thương, đã không thể lại tiếp tục học tại Phí Nặc Man. Hứa Duệ sẽ đem mục tiêu phóng to, cậu muốn cùng các học viên cùng nhau đánh bại học viên Phí Nặc Man.

Sau khi tập thể dục, mọi người bắt đầu cửa thứ nhất: chạy 5000m

“Hứa Duê, sắc mặt cậu không được tốt.” Chu Lực vừa chạy vừa quay đầu nhìn Hứa Duệ, nhịn không được hỏi.

“Thời tiết âm u thôi.” Hứa Duệ qua loa nói, trong nội tâm nhịn không được mắt trợn trắng. Việt Lăng Thiên trở về rồi, mỗi ngày mệt như chó chết về nhà, chẳng những đòi hỏi phải có tinh lục dư thừa, đối phó với song bào thai tinh quái, còn phải ứng phó với ba của bọn nó tinh lực luôn tràn đầy, cậu sắc mặt có thể tốt được sao? dammy9694.wordpress.com

Chu Lục rất có ánh mắt mà đem chuyển chủ đề: “Rất nhanh phải tuyển chọn, Hứa Duệ cậu báo danh không?”

Phía sau lưng chui lên một thiếu niên cường tráng: “Khẳng định phải báo, Hứa Duệ trong lớp chúng tôi chính là niềm tự hào của chúng tôi.”

Hứa Duệ cười: “Tớ suy nghĩ kĩ rồi, khẳng định báo danh. Còn các cậu?”

“Báo à.”

“Khẳng định báo.”

Chung quanh lại gia nhập thêm vài âm thanh nói chuyện, tất cả mọi người đối với cuộc thi kia đều rất có hứng thú.

Huấn luyện viên nghiêm khắc ít nói, hắn đã giơ tay lên rồi.

“Ping ping ping” từng viên đạn cát ‘đạt tiêu chuẩn’ của huấn luyện viên bắt đầu bắn phá, ai tốc độ chậm sẽ bị bắn trúng chân. Viên đạn cát này không thể so với đạn thật, nhưng bị bắn trúng cũng sẽ rất đau.

Các thiếu niên bị rớt lại phía sau giống như khỉ con nhảy loạn vài cái, ô ô ô kêu vài tiếng rồi dùng hết tốc độ mà chạy, không dám nói thêm nữa. Chỉ sợ thực sự bị bắn trúng, không dám nói thêm nữa. Chỉ sợ thực sự sẽ bị bắn trúng, vậy thảm rồi!

Một ngàn năm trước trường quân đội huấn luyện khổ bức như thế nào, một ngàn năm sau trường học huấn luyện quân sự chỉ biết càng khổ bức hơn. Con người tăng lên thể năng, huấn luyện cường độ sẽ tăng lớn, độ khó sẽ tăng. Thật sự là khổ làm sao như thế nào, khó như thế nào hứng chịu làm sao.

Hứa Duệ lúc vẫn là Đàm Tiểu Nhạc, cậu thường nghe Chu Thắng đại ca nói trong trường quân đội vất vả như thế nào, huấn luyện viên nghiêm khắc đáng sợ như thế nào. Khi đó cậu vẫn là một con ma ốm bệnh liên tục, căn bản không cách nào tự lấy bản thân ra trải nghiệm được, chỉ là phụ họa cùng Chu Thắng chửi bới khi bị huấn luyện viên biến thái phạt hắn chạy 5000, chống đẩy 500 cái.

Sau khi kết hôn, Hứa Duệ đi theo Việt Lăng Thiên đi căn cứ tăng cường huấn luyện thể năng, mới chính thức cảm nhận được cái loại tinh lực cạn kiệt. Nhưng khi đó huấn luyện dù sao cũng là tính chất nghiệp dư, huống hồ không bao lâu Hứa Duệ liền mang thai, cảm giác khổ dường như không nhiều lắm. Nhưng vừa đi học, Hứa Duệ mới phát hiện đây mới chính là lâm vào nước sôi lửa bỏng. Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi sáng sớm 5 giờ rưỡi tập đến 7 giờ rưỡi tối, cũng không có thời gian cho người nghỉ nghơi, huấn luyện xong thì phải học. Hứa Duệ trên người chưa từng có khô ráo, đều là bị mồ hôi bao quanh.

Bạn nhỏ Việt Dĩ Hàng đang nắm món đồ chơi cơ giáp hợp kim đứng ở trước cửa thư phòng ló đầu vào, ló đầu ra nhìn nhiều lần, nhưng cha đã từng nói qua, không thể quấy nhiều ba làm việc.

Quay đầu nhìn em trai Việt Dĩ Tường ngồi dưới đất trong tay đang tháo từng linh kiện cơ giáp hợp kim giống y như cơ giáp của mình, Tiểu Hàng quyết định cùng em trai thương lượng một chút, lại quyết định cần đi vào hay không.

Ngồi xổm trước mặt Việt Dĩ Tường, Tiểu Hàng ôm chặt cơ giáp của mình: “Em trai Tiểu Tường, chúng ta có cần phải hỏi ba như thế nào còn chưa đi nhà ông ngoại?”

Tiểu Tường vừa lắp ráp hai chân cơ giáp, vừa nói: “Ba hiện tại bận.”

“Vậy cần hỏi hay không?” Tiểu Hàng nháy con mắt căng tròn, nhìn chằm chằm ngón tay tinh xảo của em trai, không ngừng hâm mộ. Nó mỗi lần tháo dỡ đều không lắp đặt lại được.

“Anh thích.” Tiểu Tường đầu cũng không ngẩng, lãnh lãnh đạm đạm.

“Anh đang hỏi em.” Tiểu Hàng duỗi ngón bàn tay béo ú đẩy đẩy Tiểu Tường: “Em không muốn đi sao? Ông cố chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon.”

Tiểu Tường giương mắt cao thấp đánh giá tiểu mập mạp trước mặt: “Anh mập nhanh như vậy, còn nghĩ đến ăn.”

“Em lại nói anh mập.” Tiểu Hàng nhíu mày, lông mi dựng đứng lên: “Anh như vậy là đáng yêu, béo mới đáng yêu, anh so với em đáng yêu hơn.”

Tiểu Tường ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hàng, cúi đầu tiếp tục lắp ráp cơ giáp.

Tiểu Hàng đợi rồi đợi, Tiểu Tường vẫn im lặng, nóng nảy: “Em, em như thế nào như vậy. Em nói, nói à. Hỏi hay không?”

“Hỏi cái gì?” Việt Lăng Thiên ôm cánh tay nhìn hai đứa con trai bảo bối, cười ha hả.

“Ba.” Tiểu Hàng hoan hô phóng tới chỗ Việt Lăng Thiên, thân thể tròn  vo như trái bóng chạy về phía Việt Lăng Thiên đang ngồi xổm giang hai cánh tay ôm nó vào trong ngực.

Tiểu Tường cũng buông xuống linh kiện trong tay đứng lên, nhìn Tiểu  Hàng trong ngực Việt Lăng Thiên uốn éo cười hì hì, bước chân có chút do dự.

Việt Lăng Thiên không chút do dự mà hướng Tiểu Tường giang hai cánh tay, mỉm cười: “Tiểu Tường mau tới, chúng ta xoay vòng tròn.”

Tiểu Tường cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cười ha hả mà vọt vào trong ngực Việt Lăng Thiên.

Việt Lăng Thiên tay trái ôm eo Tiểu Hàng, tay phải ôm eo Tiểu Tường, sau đó ô ô ô bắt đầu quay vòng tròn. Dẫn tới hai bào thai cười như sấm cùng với âm thanh thét chói tai.

Xoay lại xoay, thay phiên chơi ném lên không trung, trẻ con căn bản không biết cái gì gọi là ‘sợ’. Ném lên không trung còn giang hai cánh tay cười to, bị tiếp được càng cười to hơn…

Bình thường Hứa Duệ phải đi học, từ thứ hai đến thứ tư, song bào thai liền đi nhà ông ngoại, Lý gia ít người, Lý Chính Minh chỉ có một đứa con trai là Lý Văn Triết, mà Lý Văn Triết chỉ có một đứa con là Hứa Duệ. Tiểu Hàng và Tiểu Tường mỗi tuần qua ở vài ngày, mang đến cho hai người và Lý Văn Triết rất nhiều vui vẻ. Đây cũng là lí do lúc trước Hứa Duệ kiên quyết muốn chuyển đi, Việt gia dù sao nhà cao của rộng, trong nhà còn có một vị phu nhân trân quý. Lý Chính Minh bọn họ đi, bất tiện.

Thứ năm đến thứ bảy, song bào thai đi nhà ông bà nội. Chủ nhật, Hứa Duệ sẽ mang hai tiểu gia hỏa ra ngoài chơi, thứ nhất là hoạt động gia tăng tình cảm cha con , thứ hai là cho con có nhiều kiến thức, lá gan lớn hơn, não cũng hoạt động nhiều hơn. dammy9694.wordpress.com

“Ba, hôm nay ba không đưa chúng con đến nhà ông ngoại sao?” Tiểu Hàng thở gấp hỏi, lần thứ hai bò lên đùi Việt Lăng Thiên, ôm cổ của anh âm thanh như trẻ con bú sữa hỏi.

“Tiểu Hàng và Tiểu Tường không muốn cùng ba ở trong nhà chơi sao?” Việt Lăng Thiên một tay ổn định Tiểu Hàng, tay kia ôm lấy Tiểu Tường cũng đang ngồi trên đùi anh.

“Muốn.” Tiểu Hàng và Tiểu Tường đồng thanh nói, ba tuy rất ít gặp mặt, nhưng mỗi lần cùng một chỗ chơi rất kích thích, rất vui vẻ.

Tiểu Tường chỉ vào đồ án trên lịch nói: “Cha nói hình cầu là thời gian đi ở nhà ông ngoại, tam giác là thơi gian đi nhà ông bà cố, hoa hoa là thời gian đi ra ngoài chơi. Tiểu heo mập một mực muốn hỏi ba có cần đi hay không.”

Tiểu Hàng quay đầu về phía Tiểu Tường bảo: “Em không muốn em không muốn hỏi sao?”

Tiểu Tường lắc đầu: “Không cần hỏi. Ba ở nhà, chúng ta đương nhiên cùng ba chơi.”

Việt Lăng Thiên nhìn khuôn mặt nho nhỏ của Tiểu Tường, không khỏi mỉm cười. Đứa nhỏ này giao cho cha bồi dưỡng thật tốt. Về phần Tiểu Hàng, không hiểu biết, nên để cho nó ở cùng người lớn chơi thêm hai năm nữa, thật là một kết quả vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.