Trọng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Chương 59: Chương 59




CHƯƠNG 59

Edit+Beta: Minh Miu

Thể chất bên ngoài mạnh yếu là do bẩm sinh, còn có do khoa học kĩ thuật phụ trợ, và do cá nhân rèn luyện. Giống như gia đình Việt gia, từng đứa trẻ sinh ra cho đến khi trưởng thành, bọn họ đều vì bọn nhỏ tiến hành ba giai đoạn kiểm tra.

Bọn nhỏ đã đến hai tuổi, Việt gia sẽ tiến hành kiểm tra lần thứ nhất về thể chất và trí lực, trước khi đến bảy tuổi sẽ đặt ra mục tiêu bồi dưỡng, đến bảy tuổi, sẽ cho bọn nhỏ kiểm tra lần thứ hai, đến trước mười bốn bọn nhỏ có thể phát triển thể năng lực, đợi đến mười bốn tuổi sẽ tiến hành kiểm tra lần cuối. Lúc này là thời điểm dường như có thể kết luận thể chất và năng lực của bọn nhỏ. Không cần lại chờ đến trưởng thành hai mươi tuổi kiểm tra, Việt gia có thể đoán được những đứa nhỏ này sẽ có vị trí gì trong tương lai, người nào sẽ đem gả ra ngoài? Thời gian mấy năm trước khi trưởng thành, các trưởng bối Việt gia cũng sẽ đối với bọn nhỏ tiến hành phân biệt giáo dục, làm cho bọn nhỏ hiểu rõ chính xác cuộc đời tương lai của mình, cùng với cuộc sống trong tương lai của bọn nó.

Lúc Quý Hiên nói muốn cho song bào thai tiến hành kiểm tra lần thứ nhất, Hứa Duệ biểu lộ ra bộ dáng cái gì cũng không hiểu, kinh ngạc nhìn Quý Hiên, thì thào hỏi một câu: “Cha, không phải hai mươi tuổi mới kiểm tra sao?”

Trước khi Hứa Nghĩa đón về Hứa gia, Hứa Duệ vẫn luôn là con một. Lý Văn Triết cũng cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới lại đột nhiên có người bỗng xuất hiện cùng con của y tranh giành, Hứa Duệ căn bản là không cần phải biết những giai đoạn kiểm tra này. Chỉ cần huấn luyện tăng cường thể chất, qua trung bình là tốt rồi.

Về phần Đàm Tiểu Nhạc, cậu nguyên lai sống tại thế giới nam nữ cân bằng, về tương lai vậy mà lại là thế giới nam nam, cậu nằm mơ cũng thật không ngờ.

“Hai mươi tuổi kiểm tra thì không kịp.” Quý Hiên cười tủm tỉm nói, đặc biệt hiểu rõ mà vỗ vỗ tay Hứa Duệ, đứa nhỏ đáng thương!

Hứa Duệ há to miệng, quay đầu nhìn mặt Âu Tuyết Nhi, tiểu mập mạp Tiểu Hàng đặc biệt vui vẻ cười tạch tạch tạch, sau đó yên tĩnh ngồi trong ngực Việt Thái An, Tiểu Tường ngón tay nhỏ nhắn cực kì nhanh chóng mà tháo lắp người máy đồ chơi mà ông cố cho nó, chỉ thấy nó lắp ráp máy cái đống linh kiện kia vài cái liền trở thành mèo máy…

“ Tiểu bối ở thế hệ này, Tiểu Hàng và Tiểu Tường điều kiện bẩm sinh tốt nhất.” Việt Tiêu ngắt lời, hắn nhìn đôi mắt trông mong mà chờ hai đứa cháu trai bảo bối có thể tự giác từ trong ngực cha mẹ chạy đến trước mặt hắn, mở ra bàn tay nhỏ bé muốn ôm hắn một cái.

Ai nha, mỗi lần Tiểu Hàng và Tiểu Tường trở về, cha và mẹ đều chiếm thời gian với song bào thai rất lâu. Việt Tiêu trong nội tâm cảm thán, hắn là ông nội mà phải đợi hai người ngủ trưa rồi, mới có thể ôm được hai cháu trai bảo bối. Ai ai ai có khi Quý Hiên còn muốn cùng hắn tranh giành, bốn thế hệ, hắn làm ông nội một chút cũng không được thích.

Quý Hiên nói: “Lăng Thiên trước khi đi từng đề cập với cha, Tiểu Tường quá thông minh, đã chậm rãi hình thành cách nghĩ của chính mình, nó và Tiểu Hàng không giống, không thể lại để cho hai đứa nó đều tiếp nhận cách giáo dục giống nhau. Tiểu Duệ, Lăng Thiên có nói qua với con?”

“Vâng, chúng con có nói qua.” Hứa Duệ gật đầu.

Việt Lăng Thiên từng cùng với Hứa Duệ đề cập qua muốn đem Tiểu Tường giao cho Quý Hiên giáo dục. Tiểu Tường lòng hiếu kì rất lớn, đối với sự vật tìm tòi nghiên cứu, suy tư, rõ ràng cùng với Tiểu Hàng thích náo loạn rất khác nhau. Tiểu Tường giống như một tiểu đại nhân, không thích hợp nuôi thả cùng với Tiểu Hàng, nó đắm chìm trong tri thức rộng lớn sẽ càng vui vẻ hơn.  dammy9694.wordpress.com

Về phần Tiểu Hàng, nó còn chưa mở mang đầu óc, Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên nhất trí ý kiến, chính là không bắt buộc nó, để cho nó lúc nhỏ là một người vui vẻ. Đương nhiên, nếu như Tiểu Hàng đã có ý thức muốn học tập, hai người mới sắp xếp.

“Cha, tùy theo năng khiếu mà dạy là rất tốt, chỉ là Tiểu Hàng và Tiểu Tường là song bào thai, tránh không được sẽ bị người lấy ra so sánh. Cái này…con sợ Tiểu Hàng sẽ tự ti.” Hứa Duệ lo lắng đối với Quý Hiên nói.

Lúc trước Việt Lăng Thiên nhắc tới, Hứa Duệ liền một lời đáp ứng. Nhưng sau đó ngẫm lại, hai anh em lấy ra so sánh là chuyện bình thường, huống hồ Tiểu Hàng và Tiểu Tường còn là song bào thai. Về sau phàm là những ngày lễ gặp được tam cô lục bà, khăng định sẽ lấy bọn nhỏ so sánh…

“Có so sánh mới có cạnh tranh.” Quý Hiên nhìn Hứa Duệ: “Đây là tránh không khỏi. Trong gia tộc, anh em  phải cạnh tranh, trong trường học, bạn học phải cạnh tranh, đi ra xã hội, cũng phải cùng người khác cạnh tranh. Bọn nhỏ càng sớm thích ứng càng tốt. Huống hồ, Tiểu Hàng và Tiểu Tường sở trường và tính cách đều có những đặc điểm riêng, nếu như bọn nó từng người biểu hiện sắc xuất trên từng lĩnh vực, cũng là sẽ bị người khác so sánh.”

Hứa Duệ nhìn mặt mày hớn hở, Tiểu Hàng ăn ngon chơi nhiều, cũng chỉ gật đầu. Nếu không thì, nó còn tài giỏi cái gì? Sớm thông minh như Tiểu Tường sao? Hay là buộc Tiểu Hàng vượt qua Tiểu Tường? Cái này là không thể làm?

“Vậy xin nhờ cha sắp xếp.”

“Yên tâm đi, đứa nhỏ Việt gia chúng ta sẽ không kém chỗ nào cả.” Quý Hiên an ủi Hứa Duệ, trong nội tam có chút cảm khái. Hứa Duệ dựa theo góc độ tâm lý  thừa nhận của bọn nhỏ, bọn hắn càng để ý tương lai thừa nhận năng lực và tâm lý thừa nhận.

“Người thành công, thiên tài chỉ chiếm  1% cố gắng đổ mồ hôi chiếm 99%. Bọn nhỏ ngoại trừ thiên phú, còn cần cố gắng, như vậy mới có thể đi xa hơn, trèo lên được rất cao.” Quý Hiên nhớ tới ba đứa con trai lúc nhỏ, giận dữ nói: “Tiểu Duệ, mọi người thấy Lăng Thiên còn trẻ như vậy cũng đã đạt được thành tựu huy hoàng, đều bị hâm mộ và đố kị. Nhưng bọn họ là không biết, Lăng Thiên ngồi trên vị trí này bỏ ra bao nhiêu? Từ khi lên hai tuổi, ba anh em Lăng Thiên không ngừng học tập và huấn luyện. Cha đã nói với con, ai chỉ cần kiên trì làm được, ai thì có cơ hội này.”

“Đúng vậy.”

Hứa Duệ cũng nghĩ tới, bất kể ngày hôm ấy được sắp xếp như thế nào, Việt Lăng Thiên đều có thể nhín ra chút thời gian đọc sách và rèn luyện. Trái lại, Hứa Duệ chỉ cần có thời gian rỗi, cậu đều lấy ra để ngủ bù, nhớ tới liền xấu hổ xấu hổ.

Đây chính là khác biệt giữa bọn họ. Còn muốn phản công nữa, trước cố gắng áp chế khí lực của Việt Lăng Thiên hẵng nói sau. Cho dù có bộ khí công gian lận, trước mặt Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ cũng không có ưu thế gì.

Hứa Duệ chính mình không có kinh nghiệm này còn cần nỗ lực trưởng thành, cho nên đem song bào thai giao cho người có kinh nghiệm phong phú, đã bồi dưỡng được ba đứa con trai ưu tú – Quý Hiên.

Đồng thời, Hứa Duệ cũng thở dài một hơi. Cậu đã thông qua vòng sơ tuyển của trường, tiến vào một nhóm dự thi, hiện tại đang gấp rút huấn luyện cùng tăng cường sự phối hợp ăn ý với đồng đội, mỗi ngày về nhà đều mệt mỏi chỉ muốn nằm xuống giả chết.

Tiểu Tường còn tốt  một chút, có mắt, Hứa Duệ khi rất mệt nó sẽ không qua quấn quýt lấy cha cùng chơi cùng đọc cùng ngủ. Nhưng Tiểu Hàng lại không giống, quản cha có mệt hay không, chỉ muốn nhìn thấy Hứa Duệ, có thể xuất tất cả vốn liếng leo lên người cha vặn vẹo làm nũng, mỗi lần đều làm cho Hứa Duệ oán hận, phun ba lít máu.

“Cha, ba, Tiểu Hàng và Tiểu Tường khi nào sắp xếp kiểm tra? Con sẽ xin trường học xin phép nghỉ.” Hứa Duệ nói: “Chúng con bây giờ huấn luyện cường độ càng lúc càng lớn, đoán chừng cuối tuần cũng phải quay trở lại trường học.”

Việt Tiêu nói: “Tiểu Duệ, con an tâm đi huấn luyện. Kiểm tra chỉ là một chuyện nhỏ, sau khi có kết quả kiểm tra, chúng ta sẽ cùng với Lăng Thiên thảo luận tốt phương hướng phát triển tương lai của bọn nhỏ, cái này mới là trọng yếu  nhất.”

“Ừ, được.”

Việt Tiêu lại hỏi: “Trường học không có yêu cầu con trọ ở trường? Không thể? Năm đó ba anh em Lăng Thiên sau khi được đề cử vào nhóm dự thi, bọn nó cũng rất ít về nhà. Tiểu Duệ, thi đấu trong trường là hợp tác đoàn đội, không phải cá nhân so lo, con luôn chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà, huấn luyện viên đối với con không có ý kiến?”

Hứa Duệ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Việt Tiêu: “Con không biết, huấn luyện viên thật sự không có yêu cầu con trọ ở trường.”

Việt Tiêu cùng Quý Hiên liếc nhìn nhau, Việt Thái An ôm Tiểu Tường, nói với Hứa Duệ: “Tiểu Duệ ngày mai cháu đến hỏi một chút. Không  thể bởi vì thân phận đặc thù, liền tạo ra đặc thù. Cháu lần này tham gia trận đấu là đại biểu cho trường quân đội Tứ Thông, cháu nến tòng quân, đại biểu chính là địa cầu.”

“Vâng.”

Âu Tuyết Nhi vốn đã bị Tiểu Hàng chọc cho rất vui vẻ, lúc này càng vui vẻ: “Tiểu Duệ cháu trọ ở trường, Tiểu Hàng và Tiểu Tường giao cho bà nội là được rồi. Tiểu Hàng bảo bối, cùng bà cố ngủ trưa được không?”

Tiểu Hàng lắc đầu: “Bà cố bảo bối, Tiểu Hàng không thể đáp ứng ngài rồi. Tiểu Hàng muốn cùng em trai cùng một chỗ ngủ, ba nói, chúng cháu mặt đối mặt, liền như soi gương, rất manh.”

Mọi người nghe thấy lời trẻ con như vậy không khỏi lớn tiếng nở nụ cười.

Âu Tuyết Nhi trêu chọc nó: “Ba của cháu lại không ở nhà, cháu cùng bà cố ngủ.”

Tiểu Hàng quay đầu nhìn Hứa Duệ một chút, ghé sát vào Âu Tuyết Nhi nói: “Bà cố, cha mỗi lần chờ chúng cháu ngủ rồi đều chụp anh cho ba xem.”

Mọi người nghe xong lại không khỏi hiểu ý nở nụ cười.  dammy9694.wordpress.com

Âu Tuyết Nhi cũng nhỏ giọng nói với Tiểu Hàng: “Vậy bà cố bảo cha cháu hôm nay không chụp, được không?”

Tiểu Hàng lập tức lắc đầu: “ Không được.”

“Tại sao?”

Tiểu Tường nãy giờ vẫn yên lặng nói chuyện: “Ba xem thiếu một tấm hình, ba sẽ hướng cha hỏi.”

“Phải à phải à.” Bàn tay nhỏ đếm từng ngón tay, quay đầu nhìn Tiểu Tường: “Bà cố hỏi anh, em như thế nào thay anh trả lời?”

Tiểu Tường nhíu lông mi nhỏ, không thèm quan tâm dến lý lẽ Tiểu Hàng chất vấn, hỏi Việt Thái An: “Ông cố, cháu và tiểu heo mập rất giống nhau sao?”

“Không nên gọi anh là tiểu heo mập! Em đó là đố kị! Đố kị!”

Việt Thái An cười ha hả nói: “Hai cháu là song bào thai, lớn lên giống nhau như đúc.”

Tiểu Tường lông mi càng nhíu chặt hớn rồi, tiểu đại nhân thở dài: “Ai, cháu mỗi lần mở to mắt liền chứng kiến cái mặt trưng ra vừa lớn vừa tròn, áp lực thật lớn.”

“Ách?” Tiểu Hàng khó hiểu hỏi: “Em trai Tiểu Tường, cái gì gọi là áp lực?”

“Em sợ chính mình lớn lên béo giống anh.”

“…” Tiểu Hàng nghẹn đỏ mặt, bổ nhào về phía Hứa Duệ ủy khuất khóc: “Cha, Tiểu Tường lại khi dễ con, ô ô… nó còn nói con béo, ô ô…”

Hứa Duệ cho Tiểu Tường một ánh mắt cảnh cáo, trấn an Tiểu Hàng nói: “Con là anh trai, sao có thể khóc? Nam tử hán phải đổ máu không đổ lệ.”

“Tiểu Tường nói, nói, không, không khóc, chỉ , chỉ là chưa tới, tổn thương, chỗ thương tâm.” Tiểu Hàng nghẹn ngào tiếp một cậu, sau đó ‘oa’ một tiếng khóc lớn.

Nhưng những người lớn nghe được những lời của nó, cũng rất không có đạo đức mà ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười.

Tiểu Tường nhìn anh trai mặt mũi tràn đầy nước mắt, trong nội tâm rất không rõ vì cái gì nó dễ dàng khóc như vậy? Còn có cha vừa rồi nhìn nó ánh mắt trách cứ, phải hay không cha không thích nó nữa?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt vốn bình tĩnh Tiểu Tường không bình tĩnh nữa, nhìn người lớn xung quanh, tựu hồ cũng thiên vị tiểu heo mập một chút…

Càng nghĩ càng cảm thấy như vậy, Tiểu Tường đột nhiên nhớ tới vẻ mặt đáng ghét của Tiểu Hàng nói: “Béo là đáng yêu, em không có đáng yêu như anh…”

Mọi người phải hay không thích Tiểu Hàng mập không thích nó?

Tiểu Tường nghĩ như vậy, mũi đau xót, ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.

Người lớn vốn muốn nhìn song bào thai châm chọc nhau không khỏi đều bị giật mình, ai nha, như thế nào đều khóc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.