Trọng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu

Chương 63: Chương 63




CHƯƠNG 63

Edit+Beta: Minh Miu

“Trương Thiên Lâm bên kia tình huống như thế nào?” Việt Lăng Thiên  xem xét rồi tập trung tinh thần giải mãđiện báo Quý Vệ Tân ngừng bút, lập tức đi qua hỏi.

“Không tốt.” Quý Vệ Tân nói: “Trương Thiên Lâm nói quang não bên đó đã chậm rãi mất đi hiệu lực, nhưng tra không ra nguyên nhân. Lăng Thiên, chúng ta cũng chỉ hiểu vận dụng mãđiện báo đơn giản nhất, căn bản không cách nào hiểu rõ tình huống cụ thể là như thế nào.”

Việt Lăng Thiên trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng người thân cận bên cạnh anh lại biết anh lúc này cực kì lo lắng. Một địch nhân không biết rõđang ẩn nấp trong bóng tối, làm cho người ở ngoài sáng khó lòng phòng bị. Theo tin tức Trương Thiên Lâm, chỗ xa xôi hiện tại của hắn quang não cũng bịảnh hưởng, cái này càng làm cho Việt Lăng Thiên khẩn trương lo lắng hơn.

Nhưng kì quái chính là, từ lần quy mô nhỏđánh lén trước, về sau lại chậm chạp không có phát động tiến thêm một bước tiến công. Đây là tình huống gì? Thật là khiến mọi người trăm mối vẫn không có cách giải, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Việt Lăng Thiên bọn hắn một mực đều không có cách nào xác định kết quảđều tra sơ bộ về bọn nó. Do đủ loại dấu vết để lại phỏng đoán, tất cả mọi người rất kinh ngạc, bởi vì phát động tập kích lần này cũng không phải sinh vật đẳng cấp gì…

Địch quân sách lược rõ ràng trước là làm tê liệt sự hiểu biết của người khác sau đó tấn công, nhưng lại chỉ tấn công trước một lần. Việt Lăng Thiên suy đoán những phong đội này của địch nhân chỉ có thể làm thăm dò, quân đội chủ lực khả năng bởi vìđủ loại nguyên nhân mà không cách nào chạy tới giúp đỡ…Cũng có thể còn có thực lực đằng sau vô cùng to lớn giúp đỡ chúng.

Việt Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn vũ trụ sâu xa, đây là khúc nhạc dạo đầu đánh vỡ hòa bình sao?

Mấy trăm năm qua, nhân loại từng bước lại từng bước mà hướng về vũ trụ phát triển, mỗi lần thăm dòđến một tinh cầu có nguồn nước, sẽ chiếm lục địa xưng vương. Có nguồn nước ở lục địa thì có khả năng có sinh vật, nhưng bởi vì số lượng thật sự quáít, nếu như tinh cầu này có thể tiếp tục phát triển, những sinh vật này cũng sẽ bị thống trị…

Sao Kim, Sao Thủy, Thổ Tinh vân vân, đã trở thành tinh cầu thành thị xinh đẹp, các vệ tinh nhỏ vây quanh, đã từ từ phát triển.  dammy9694.wordpress.com

Lần lượt trên tinh cầu nhận được tiếp tế, đã có người máy, có người ở…

Mọi người thăm dò vũ trụ, ngay từđầu là hiếu kì, về sau là vì nguồn năng lượng, hiện tại chậm rãi đã trở thành hoa viên phía sau của mọi người.

Mà sinh vật trên tinh cầu, tạo thành uy hiếp cho an toàn của nhân loại cũng đã dần chết đi, những thứ khác hoặc rời đi, hoặc ẩn núp.

Việt Lăng Thiên giương mắt nhìn về phía Quý Vệ Tân: “Anh nói tiếp.”

“Vâng.” Quý Vệ Tân nói: “Đoàn của thầy Phóđã mang theo một đám từng  cải tiến cơ giáp trên cơ giáp chiến hạm, thuận lời mà nói, đoán chừng hai ngày sau liền được.”

Việt Lăng Thiên trầm mặc một lát, phân phó phó quan của anh: “Cậu đi qua bên kia hỏi một chút, nhóm thứ hai cải tạo điều khiển cơ giáp bằng tay khi nào có thể hoàn thành?”

“Vâng.” Sĩ quan phụ tá lên tiếng, sau khi hành lễ lập tức chạy ra ngoài.

Loại phương thức dùng người chạy tới từng nơi truyền đạt mệnh lệnh, thật là khiến Việt Lăng Thiên không quen. Nếu quá khứ, anh chỉ cần ấn vào cái nút là có thể hạ một loạt mệnh lệnh, hai giây! Hiện tại cho dù sĩ quan phụ tá là người chạy nhanh, ở trong vũ trụ hắn cũng phải trước khống chếtrọng lượng chính mình, mới có thể chuẩn xác màđến mục đích, phải đợi hắn trở về, tối thiểu phải mấy phút.

Còn có, quang não hư mất, Việt Lăng Thiên cùng các đồng đội không cách nào lập tức theo dõi và tìm kiếm, càng không cách nào giúp phân tích, cái này không cách nào lập tức biết rõ toàn bộ tình hình trước mắt. Đây đối với người luôn không khống chế toàn cục như Việt Lăng Thiên mà nói, rất không quen, rất tốn sức, trở tay không kịp. Thật giống như một ngàn năm trước máy vi tính đột nhiên bịđứt dây mạng, giống nhưđiện thoại hết pin, làm cho người không biết làm như thế nào.

Sức chiến đấu so với lúc đầu chỉ còn 80%. Hơn nữa rất nhiều chiến sĩ cơ giáp thao tác tay rất không thuần thục, dù sao vô luận quân đội hay là quân nhân, bọn họđều là tận sức huấn luyện cường đại năng lực tinh thần. Thao tác cơ giới cơ giáp, đó là thao tác vừa mới vào đại học học qua, từ khi có thể sử dụng năng lực tinh thần thao tác, trên cơ bản liền không chơi nữa.

“Chúng ta nắm chắc thời gian huấn luyện.” Việt Lăng Thiên xuyên qua tấm kính thuỷ tinh nhìn các chiến sĩ bên ngoài huấn luyện 1 vs 1, nói: “Chỉ cần chúng ta thao tác thuần thục, sữa chữa xong cơ giới cơ giáp sức chiến đấu cũng không yếu.”

Quý Vệ Tân gật đầu: “Vâng. Bất quá may mắn có Tiểu Duệ lần trước cho sư phụ Phó linh cảm, nhất thời tâm huyết dâng trào thiết kế một loạt bố trí vũ khí lạnh cơ giới quang não kết hợp với cơ giáp, hiện tại vừa vặn phát huy công dụng.”

Việt Lăng Thiên nghe xong không khỏi nhớđến tình huống ngay lúc đó, khóe miệng cũng hiện ra nụ cười. Lúc ấy anh cốý cắt đứt quang não muốn nhìn Tiểu Duệ có thể chèo chống tới trình độ nào? Chủ yếu nhất là muốn cho Hứa Duệ tăng cường huấn luyện thể năng của cậu, thể năng vẫn là nhược điểm của Hứa Duệ, có thể thông qua ngày tháng sau này bù lại. Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, ngược lại đã khiến cho Phó TửĐồng nghiên cứu phát minh cơ giới cùng quang não đem kết hợp thân máy bay cơ giáp nhẹ nhàng  linh hoạt.

Bởi vì tất cả mọi người ngày càng dựa vào cơ giáp quang não, từ từ cơ giới cơ giáp nghiên cứu phát minh liền đình chỉ, thiết kế cơ giáp quang não cùng chức năng ngày càng tiên tiến. Cái này khiến cho mọi người ảo tưởng cơ giới cơ giáp rất cồng kềnh không linh hoạt, ngược lại càng thêm tôn sùng cơ giáp quang não.

Xã hội càng phát triển nhanh, mọi người lại càng coi trọng nhanh chóng. Tốc độ nhanh, hiệu quả cũng phải nhanh, ngược lại dần dần đã quên đi căn bản.

“Lăng Thiên, anh thay cậu gửi điện báo bình an về nha.” Quy Vệ Tân nói.

Việt Lăng Thiên ngăn lại: “ Lúc này là thời điểm đặc biệt, tại đây cũng không chỉ có một mình em là lính.”

Quý Vệ Tân im lặng, kì thật Việt Lăng Thiên cóý là tin tức của bọn họ phải thông qua chính phủ liên hiệp mới có thể truyền ra ngoài.

Địa cầu khu vực Bắc khu Trung Quốc vùng ngoại ô cổ kính bên trong nhà lớn, Hứa Duệđứng tại gấp khúc hành lang nhìn Tiểu Hàng và Tiểu Tường đang chơi đùa, tay phải nắm hết sức chặt.

Lần đầu không liên lạc không được với Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ cũng cảm giác không ổn rồi. Liên tưởng đến Việt Lăng Thiên lần trước trở về sắp xếp nhiệm vụ nguy hiểm cho Trương Thiên Lâm, Hứa Duệ trong nội tâm càng bất an hơn. Nhưng thân là quân tẩu, Hứa Duệ cũng hiểu được cậu cần phải làm là nhẫn nại cùng chờđợi.

Việt Tiêu và Quý Hiên đối với vấn đề của cậu luôn tránh nặng tìm nhẹ, thậm chí nói năng thận trọng, Hứa Duệđã biết rõ có chút vấn đề cậu không thể hỏi. Cậu lo lắng, chẳng lẽ Việt Tiêu và Quý Hiên liền không lo lắng sao? Cậu càng không thểđi hỏi ông nội Việt Thái An, ông sức khỏe không tốt còn phải dấu diếm bà nội Âu Tuyết Nhi.  dammy9694.wordpress.com

Hiện tại Hứa Duệ chỉ có thểảo não chính mình như thế nào còn không có tốt nghiệp? Nếu như cậu đã là quân nhân rồi, như vậy nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cậu còn cóđiều kiện đi xin qua trợ giúp, nhưng hiện tại cậu vẫn chỉ là học viên năm ba…

“Cha.” Đùi bịôm lấy, Hứa Duệ cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tường chớp mắt to nhìn cậu: “Tiểu Tường cùng với cha.”

Hứa Duệ sững sờ, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể nho nhỏ mềm mại của con trai, thật sâu hít một hơi, rủ xuống tầm mắt che dấu tất cả cảm xúc, nhẹ nói: “Cha cảm ơn Tiểu Tường.”

“Ngoan.” Tiểu Tường học bộ dáng khi cha an ủi nó như thế, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng Hứa Duệ. Cha không vui, ba lại không ở bên cạnh, anh trai Tiểu Hàng không đáng tin cậy, cha chỉ có nó.

Hứa Duệ lập tức bị trêu chọc nở nụ cười, đồng thời cũng ảo não, cho dù mình lo lắng cũng không thể biểu lộ trước mặt các con. Cho dù các con còn rất nhỏ, nhưng con nít thật là mẫn cảm.

“Cha, con cũng muốn ôm một cái.” Tiểu Hàng thấy cha cùng Tiểu Tường ôm thành một đoàn, lập tức ném đồ chơi trong tay lao đến ôm lấy Hứa Duệồn ào.

“Được được được.”

Hứa Duệ giang hai cánh tay, đem hai đứa con trai đều ôm vào trong ngực. Vô luận như thế nào, cậu cần phải chăm sóc song bào thai, cũng phải quan tâm về tâm tình các trưởng bối trong nhà.

Cậu nhớđến lời Quý Hiên vừa mới nói, hắn nói: Tiểu Duệ, con phải học được nhẫn nại, sự tình không có tệ như con nghĩ.

Việt Tiêu hai tay đè nặng bờ vai của cậu, dùng một ngữ khí kiên định nói với Hứa Duệ nói: Tiểu Duệ, con nên trở về trường học đi. Con phải tin tưởng Lăng Thiên, cũng phải tin tưởng chính con. Làm tốt chuyện trong nhà, chờđợi tin tức tốt.

Loại lo lắng hãi hùng, không chỉ là một mình Hứa Duệ thừa nhận. Nhìn Âu Tuyết Nhi đối với từng đứa cháu lộ ra bộdáng hiền lành tươi cười vui vẻ, nhìn Quý Hiên như không có việc gì tiếp tục đùa với song bào thai, làm cho bọn nhỏ cười càng lớn tiếng hơn…

Hứa Duệ rủđầu xuống, khóe miệng của cậu tuy cũng vểnh lên, nhưng cậu căn bản cười không nổi.

Sau bữa cơm chiều, Hứa Duệ vẫn là thu xếp xong hành lý chuẩn bị trở về trường học. Trong nhà chờđợi là việc vôích, cậu cũng không thể lập tức bay đến bên người Việt Lăng Thiên. Mà cường độ ma quỷ trong khi huấn luyện, Hứa Duệ mới không rảnh suy nghĩ bất luận chuyện không tốt gì nữa, thời gian mới không có khó trôi qua như vậy.

Tháo xuống thiết bịđiện tửđặt lên bàn, Hứa Duệ nhấc lên ba lô. Lúc này thiết bịđiện tử bỗng nhiên lóe sáng, Hứa Duệ trong nội tâm vui vẻ, ném ba lô cầm lấy thiết bịđiện tử. Xem lại chán nản, thất vọng phát hiện: Chỉ là một tin nhắn, còn là người xa lạ gửi đến.

Mở ra xem, dĩ nhiên là Hứa Nghĩa gửi đến: Hứa Duệ, Chu Viễn Địa nói biên cương tinh cầu bị sinh vật không rõđánh lén, tất cả cơ giáp quang não đều không thể sử dụng. Chu đại ca vừa mới nói cho tôi biết tin tức này, cũng không biết cậu biết hay chưa? Bất quá may mắn Việt tướng quân không có việc gì, cậu yên tâm. Hứa Nghĩa.

Hứa Duệ xem hết tin nhắn, liền muốn lập tức chạy tới hỏi Việt Tiêu hỏi Quý Hiên có phải thật hay không? Bước chân vừa di chuyển liền ngừng lại, Hứa Duệ cuối cùng vẫn là nhịn.

Lồng ngực bởi vì cảm xúc mà phập phồng rất nhanh, Hứa Duệ hít sâu một hơi. Sau nửa ngày, Hứa Duệ ngón tay giật giật, hồi âm cho Hứa Nghĩa một tin nhắn: Cảm ơn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.