CHƯƠNG 4: ĐI THÚ LÂM ĐÁNH DỊ THÚ
Edit & Beta : *Hoa Cúc*
Nghỉ ngơi dưỡng sức một buổi tối, sáng sớm Tô Hàm sau khi giao bé con cho Lôi Dực, lập tức mang theo trang bị đi vào Thú Lâm.
Bởi vì trấn nhỏ nơi Tô Hàm ở nằm cạnh Thú Lâm, lái xe không quá nửa giờ đã tới bên ngoài Thú Lâm, sau khi đem xe bỏ vào không gian xoay, Tô Hàm lại cảm thán một phen, xuyên tới tương lai thật là thoải mái.
Có không gian xoay, ngay cả vị trí dừng xe cũng không cần, nhưng mà Lôi Dực đối với mình có phải quá tốt rồi không?
Được rồi, dù sao cậu ta cũng không có ác ý, còn đối với mình tốt như thế về sau nghĩ cách báo đáp là được.
Nghĩ thông suốt, Tô Hàm lập tức làm việc không được chùn bước tiến vào Thú Lâm.
Nghe Lôi Dực nói bên ngoài Thú Lâm có một số loài thú bình thường không có dị năng, nên Tô Hàm cũng không ngốc ở đó lâu trực tiếp đi vào bên trong.
Nhưng trên đường vẫn có một cố con thú đui mù thấy Tô Hàm đi một mình muốn tập kích cậu, đều bị Tô Hàm tùy tay giết hết.
Đối với người bình thường những con thú đó đã được xem là mãnh thú, nhưng đối với dị năng cấp 2 như Tô Hàm mà nói, chỉ có thể xem như khai vị ăn sáng mà thôi.
Xét thấy những gì Lôi Dực nói thú vật bình thường trong cơ thể tuy không thú hạch, nhưng thịt và da lông của chúng cũng có thể bán tiền, nên sau khi giết chết chúng Tô Hàm không hề khó khăn ném tất cả vào không gian xoay.
Lại giết chết một con gì đó thoạt nhìn rất giống con heo nhưng so với heo thì có lẽ to hơn gấp đôi, Tô Hàm cuối cùng cũng gặp được dị thú đầu tiên kể từ khi sống lại đến bây giờ.
Đó là một con vật có bề ngoài rất buồn cười, tuy thân thể so với con ‘heo’ kia nhỏ hơn nhiều, thậm chí nhỏ hơn cả con thỏ trước tận thế, nhưng nhìn màu vàng từ lỗ tai đến con mắt của nó, Tô Hàm biết nó nguy hiểm gấp nhiều lần con ‘Heo’ kia.
Rất nhiều lúc, không phải thân thể lớn là nguy hiểm, đôi khi càng nhỏ càng khó đối phó.
Quả nhiên, Tô Hàm vừa bỏ thi thể còn ‘heo’ kia vào không gian xoay, thì nhìn thấy ‘con thỏ’ ấy trợn mắt nhìn mình, sau đó hai lỗ tai gập lại ở giữa, một chùm tia sáng đánh úp về phía Tô Hàm.
Phát giác được nguy hiểm, theo bản năng Tô Hàm tránh sang bên cạnh, thì ra là một con thỏ tia chớp nha, nhưng mà nhìn cường độ nó công kích hẳn là dị thú cấp 2.
Một kích không trúng con thỏ tức giận, lông mao trên người run lên, tia chớp dày đặc từ trên người nó phóng về phía Tô Hàm, nhưng đều bị Tô Hàm tránh được.
Nhìn tia chớp ngày càng dày, Tô Hàm thở một hơi, vật nhỏ này thật mạnh mẽ, điều động dị năng trong cơ thể, ngay sau đó nhánh cây nhanh chóng dựng lên, rất nhanh đánh tới thỏ tia chớp. dammy9694.wordpress.com
Tô Hàm vốn cho rằng chỉ một kích là được, lại mở trừng mắt nhìn thỏ tia chớp thoát được, hơn nữa tốc độ so Tô Hàm còn nhanh hơn.
Bà nội ơi, thật đúng là thỏ tia chớp ha, tốc độ này cũng tránh được quá nhanh rồi.
Kế tiếp, cho dù nhánh cây của Tô Hàm có nhanh thế nào, cũng không thể cuốn được thỏ tia chớp, mà cậu còn phải thường xuyên trốn tránh những tia chớp bắn về phía mình.
Cuối cùng, Tô Hàm cũng giận, điều động đại bộ phận cây cối ở gần đó, toàn bộ hướng về phía thỏ tia chớp, lần này cuối cùng cũng thành công quấn được nó, còn dùng những nhánh cây mới mọc đánh thỏ tia chớp thành vô số mảnh.
Đến bên cạnh thi thể thỏ tia chớp, không nhìn những miếng thịt vụn đó, trực tiếp nhặt một viên đá hình lăng trụ duy nhất còn nguyên vẹn, cảm giác bên trong đầy năng lượng, Tô Hàm mỉm cười, đây chính là thú hạch nhỉ.
Nhưng xem ra mình đã coi thường dị thú nơi này rồi, chẳng qua chỉ là một con thỏ tia chớp nho nhỏ cấp 2, lại tiêu hao mất một nửa dị năng, lần sau không thể tiếp tục xem thường.
Để thú hạch vào không gian xoay, Tô Hàm điều hòa thân thể tiếp tục đi vào bên trong.
Sáu bảy giờ sau, trong không gian xoay của Tô Hàm đã có 3 viên thú hạch cấp 2, 5 viên thú hạch cấp 1, còn có một ít thi thể dị thú và thú bình thường.
Nhưng Tô Hàm cũng không tốt tí nào, chẳng những năng lượng trong cơ thể hầu như bị hao hết, mà y phục trên người cũng tổn hại không thành hình, xem ra ngày mai lại phải mua đồ mới rồi.
Ngồi tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát Tô Hàm chuẩn bị trở về, trải qua một ngày chiến đấu cậu phát hiện, càng đi sâu vào bên trong, dị thú càng mạnh.
Giống như dị thú vừa rồi cậu đối phó, mặc dù mới cấp 2, nhưng cho dù là tốc độ hay phòng ngự của nó đều gấp đôi con thỏ tia chớp lúc đầu.
Nếu tiếp tục đi vào trong, không may đụng tới một dị thú cấp 3, bây giờ cậu không thể đối phó được.
Vẫn nên chờ ngày mai dị năng khôi phục, thử đấu với dị thú cấp 3 xem sao.
Dị năng khôi phục một chút, Tô Hàm chuẩn bị trở về, đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên cậu phát hiện không xa phía trước có một người hoặc là một thi thể nằm ở đó.
Nơi này là Thú Lâm, hơn nữa không phải bên ngoài, xung quanh có không ít dị thú cấp 2, nhưng người kia lại nguyên vẹn nằm đó, không bị dị thú xé nát.
Đứng tại chỗ suy xét một lát, cuối cùng Tô Hàm không thể chống lại lòng hiếu kỳ đi về phía người đang nằm kia.
Sau khi đến gần, mới phát hiện người nằm trên mặt đất vậy mà không lười biếng, đề phòng sắc bén, tuy đôi mắt đang nhắm nhưng không có vần đề gì, đôi mày kiếm rất đẹp, môi mím chặt không thế che dấu được sự cảnh giác, Tô Hàm nghĩ nếu anh ta mở mắt ra ánh mắt đó sẽ rất sắc bén. dammy9694.wordpress.com
Nhưng thứ Tô Hàm chú ý đầu tiên không phải khuôn mặt của anh ta mà là bộ đồ phòng hộ trên người anh ta, cho dù từ chất liệu hay từ hình thức đều thể hiện nó không tầm thường.
Tô Hàm mị mắt, từ không gian xoay lấy ra một con đao nhọn đùng để đào thú hạch từ cơ thể dị thú, dùng sức vạch lên cánh tay người nọ nhưng không thể để một dấu ấn nào.
Oa ——
Tô Hàm không khỏi trừng lớn mắt, lực phòng ngự này quá tốt rồi! Cho nên người này tuy nằm ở đây nhưng lông tóc vô thương là vì nó hả?
Nhìn vết máu bên người anh ta còn mới, hơn nữa gần đó cũng không có dấu vết đánh nhau, vậy người này cuối cùng thì làm thế nào mà lại xuất hiện ở trong này?
Lắc đầu, Tô Hàm dò xét hơi thở anh ta, phát hiện hô hấp rất mỏng, thế này xem ra không chống đỡ được bao lâu.
Thật đáng tiếc ha, người đàn ông này nhìn đẹp như vậy lại sắp sửa hương tiêu ngọc vẫn(1).
(1) Hương tiêu ngọc vẫn: Hoa tan ngọc nát, ví với người con gái đẹp sắp chết ╮(╯╰)╭
Chậc chậc
Nhưng mà, vuốt khuôn mặt dễ nhìn của người đàn ông, Tô Hàm cười hai mắt cong cong, ngươi đã sắp chết không nên lãng phí bộ đồ phòng hộ tốt như vậy nhỉ.
Tô Hàm nghĩ vậy, lập tức động thủ bắt đầu cởi quần áo người đàn ông, như cởi được một nửa tay đột nhiên bị kéo lại.
Nhìn bàn tay to đang nắm cổ tay mình, Tô Hàm nhíu mày, sau đó nhìn thấy người đàn ông chậm rãi mở mắt, miệng đang nói gì đó.
Tô Hàm dừng một chút, sau đó cúi đầu đưa lỗ tai vào nghe.
“Thẻ… Thân…Phân… Ấn… Xoay…”
Thẻ thân phận, ấn xoay?
Có ý gì? Tô Hàm nhíu mày, lấy thẻ thân phận trên cổ tay mà người đàn ông mang theo đưa lên phía trước, rất rõ ràng, thẻ thân phận của anh ta so với mình tiên tiến hơn nhiều.
Cẩn thận xem xét, một mặt thẻ thân phận đúng là có một cái nút xoay màu hồng.
Đây là… Để mình giúp anh ta báo tin?
Nhún vai, Tô Hàm tiếp tục cởi đồ phòng hộ của người đàn ông.
Chậc chậc mắt nhìn người đàn ông trần truồng chỉ mặc một cái quần lót, Tô Hàm ở trong lòng tán thưởng, dáng người này thật con mẹ nó quá tốt ha, trên người thậm chí có tám múi cơ bụng nha.
Đem đồ phòng hộ trong tay ném vào không gian xoay, Tô Hàm nhịn không được dùng tay bấn một chút, thật co giãn nha.
“Được rồi, vì tôi chiếm của anh nhiều lợi như thế nên giúp anh một chút nhỉ.” Tô Hàm cười nói xong, vươn tay ấn lên cái nút xoay màu hồng trên thẻ thân phận của người đàn ông, sau đó vỗ vỗ tay, lạp tức xoay người rời đi.
Đi được vài bước, nhíu nhíu mày, Tô Hàm hít một hơi, được rồi nên làm người tốt đến cùng nhỉ.
Nhìn bốn phía, tìm một nơi nào đó bí mật, dùng dị năng khống chế cỏ cây thành một cái võng, nằm trên đó, sau đó dùng thẻ thân phận lên mạng, ở gần trông nom thân thể người đàn ông.
Mãi đến nửa giờ sau, nhìn thấy một chiếc trực thăng loại nhỏ đáp xuống bên cạnh người đàn ông kia, mới vỗ mông đứng dậy rời đi, vì cậu đi vội, nên cũng không nhìn thấy trên thân trực thăng, viết mấy chữ to đùng Quân Đoàn XXX.
Sau khi Tô Hàm đi, trên trực thăng bước xuống có hai người đàn ông và một người phụ nữ.
Trong đó một người đàn ông đầu tóc màu đỏ rất chói mắt, một người đàn ông khác mặc một thân quần áo màu đen, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng người lạ chớ lại gần, hai người vừa thấy là biết tính cách họ hoàn toàn trái ngược, nhưng đứng cùng nhau ngoài ý muốn lại rất hài hòa
Trong ba người có một người phụ nữ duy nhất mái tóc xoăn hơi xù màu hồng rượu, khuôn mặt quyến rũ.
Nhưng lúc này ba người nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng trợn mắt chết cứng người, ngay cả người đàn ông khôn mặt băng sơn không biểu tình cơ mặt cũng hơi run rẩy.
“Lão đại anh… xảy ra chuyện gì.” Nhìn hai người còn lại, người đàn ông tóc đỏ cố gắng mở miệng hỏi.
Cậu ta không nhìn lầm đâu nhỉ, người nào đó bình thường nghiêm cẩn giống như đầu gỗ, mạnh mẽ như siêu nhân không thể chinh phục, thế nhưng lúc này nhu nhược nằm trên mặt đất, hơn nữa toàn thân cao thấp còn chỉ mặc một cái quần lót? dammy9694.wordpress.com
Người phụ nữ quyến rũ nghe vậy cũng phản ứng, nhanh chóng đi đến bên cạnh lão đại, tiêm vào người anh một ống thuốc, sau đó mở miệng “Các người nhanh lại đây giúp đỡ, bây giờ tôi cần nhanh chóng đem lão đại về chữa trị.”
Người đàn ông băng sơn nghe vậy gật đầu, lập tức muốn đi lên lại bị người đàn ông tóc đỏ đứng ở một bên kéo một chút.
“Này, mặt núi băng, anh nói nếu bây giờ tôi chụp ảnh lão đại lại, chờ khi lão đại tỉnh lại cho anh ta nhìn, lão đại có thể xấu hổ hay không nhỉ.” người đàn ông tóc đỏ mặt mày hớn hở khoa tay múa chân nói, “Đến lúc đó sắc mặt lão đại chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, ha ha…”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên làm vậy.” Trả lời cậu là người phụ nữ quyến rũ kia, “Xem được sắc mặt lão đại hay không tôi không biết, nhưng kết cục của cậu thì tôi biết, lão đại nhất định sẽ đưa cậu vào phòng huấn luyện.”
Nghe người phụ nữ nói, lại liên tưởng đến phòng huấn luyện khủng bố, người đàn ông tóc đỏ không khỏi rùng mình một cái, “Cái kia… Tôi nói đùa … Hắc hắc… Chúng ta nên nhanh chóng đem lão đại lên trực thăng thôi.”