CHƯƠNG 81 PN1: ĐỘNG PHÒNG HÔN LỄ
Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Tại trải qua trăm cay nghìn đắng (?), cuối cùng Lôi Nghị cũng bắt được Tô Hàm, còn sử dụng các loại thủ đoạn (phóng đại), cuối cùng cũng khiến cậu gật đầu đồng ý hôn sự của họ, tóm lại hôn lễ của Lôi Nghị và Tô Hàm diễn ra trong một ngày.
Nhưng, vì chuyện địa điểm kết hôn và chuyện gả – lấy, hai nhà lại cãi lộn kịch liệt.
Hai người đều là người thừa kế gia tộc, cho nên ai cũng không đồng ý con trai mình bị gả cho nhà kia.
Vì thế, hai nhà tranh luận không ngớt.
Vương Kha nói Tô Triêu (khi đó đã đổi tên thành Lôi Triêu (gì vậy, gì, sao cái tên này đọc lên kỳ quái như vậy?)) là do Tô Hàm sinh, như vậy Tô Hàm tự nhiên đảm đương nhân vật con dâu, và đương nhiên phải gả vào nhà họ Lôi.
Tô Minh Diệp nói, tương lai Tô Hàm phải thừa kế Tô gia, mà nếu cậu không muốn, thì cậu cũng có thể sẽ kế thừa chức vị Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư của cha mình, sao có thể ‘lập gia đình’, nếu nhà các người muốn so đo về chuyện người sinh con, thì để Lôi Nghị sinh thêm một đứa nữa là được, đúng lúc, nhà họ Tô còn đang thiếu một đứa cháu thừa kế dị năng thuấn di đấy.
Cuối cùng kết luận ai cũng không thuyết phục được ai ╮( “)╭
Sau đó đại gia chủ Lôi gia, ông nội Lôi Nghị nói chuyện.
Cứ làm khó xử nhau như vậy làm gì, mỗi người lấy một lần không phải tốt rồi sao.
Kết quả, hai nhà lại bắt đầu tranh cãi xem ai là người lấy trước và cũng không thể thống nhất ý kiến.
Cuối cùng, đại biểu cho người thương vợ, Lôi Nghị mở miệng, để Tô Hàm trước lấy đi.
Tuy vẫn có chút không tình nguyện, nhưng con mình đã nói vậy, Vương Kha chỉ có thể đồng ý.
Nếu ‘nhà trai’ là Tô Hàm, vậy địa điểm kết hôn, tự nhiên ở Tô gia.
Địa điểm và các hoạt động đón dâu đã hoàn thành, kế tiếp đương nhiên là hôn lễ.
Bởi vì cả hai không phải những gia đình bình thường, nên mở tiệc chiêu đãi hôn lễ, người đến tự nhiên cũng rất nhiều, hơn nữa trong Liên Minh, lần đầu tiên nghe nói, chuyện làm hôn lễ hai lần, song phương chia ra hai lần đón dâu, cho nên, người tham gia nhiều lại càng nhiều.
Trình tự hôn lễ lại rất đa dạng, nên chờ đến tối, Lôi Nghị và Tô Hàm cuối cùng mới ‘vào động phòng’ được, cho dù hai người không phải người thường, nhưng cũng mệt đến mức ngồi phịch trên giường.
Đặc biệt là Tô Hàm, nằm trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Quay đầu nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hữu khí vô lực mở miệng “Em mệt, muốn ngủ, có chuyện gì chờ tỉnh ngủ rồi nói.”
“… Không tắm mà ngủ luôn sao?”Lôi Nghị hỏi, anh biết, người yêu mình sạch sẽ cỡ nào, không tắm rửa chắc chắn không ngủ được.
Tô Hàm nghe vậy nằm úp sấp suy nghĩ chốc lát, sau đó nói “Thôi không tắm nữa, không muốn động.”
Lôi Nghị nghe vậy nhìn Tô Hàm nói “Anh giúp em tắm.”
Có người lao động thay, Tô Hàm tự nhiên vui lòng, gật đầu, giang hai tay, chờ Lôi Nghị ôm.
Lôi Nghị thấy thế cong cong khóe miệng, xuống giường ôm Tô Hàm vào phòng tắm.
Trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, động tác Lôi Nghị mềm nhẹ thả Tô Hàm vào, sau đó bắt đầu tắm rửa cho cậu.
Bởi vì hai người đều quá mệt, nên khi tắm rửa, động tác của Lôi Nghị khó có được một lần đứng đắn, tốc độ rất nhanh tắm xong cho Tô Hàm.
Toàn bộ quá trình, Tô Hàm cũng chỉ tỉnh được một nửa, về sau, vì mệt chết luôn, mà động tác của Lôi Nghị lại rất thoải mái, nên ngủ luôn.
Chờ đến cậu tỉnh lại, cảm giác thân thể thật trầm, như có đồ vật gì rất nặng đặt trên người, hô hấp cũng khó khăn.
Trừng mắt nhìn, chờ ánh mắt Tô Hàm thích ứng với ánh sáng, thì thấy cả người Lôi Nghị đặt trên người mình, đầu lưỡi cũng vói vào miệng mình, hôn môi kịch liệt.
Nhìn Tô Hàm tỉnh, động tác của Lôi Nghị ngừng một chút, sau đó dùng răng nanh cắn môi Tô Hàm một chút, tiếp tục hôn, tay cũng bắt đầu thuần thục cởi áo ngủ Tô Hàm.
Bị động tác Lôi Nghị làm đau, Tô Hàm nhẹ nhíu mi, sau đó cảm thấy trong cơ thể mình bị *** của Lôi Nghị kéo theo.
Tinh tế rên rỉ vài tiếng, Tô Hàm rứt khoát duỗi tay ôm lấy thắt lưng Lôi Nghị, đáp lại rất tự nhiên.
Dù sao, hai người đã sớm phát sinh quan hệ, hơn nữa hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của họ, làm chuyện này có gì mà không được tự nhiên?
Bởi vì làm với nhau không chỉ một lần, rất quen thuộc thân thể nhau, nên chỉ trong chốc lát, hai người rất nhanh tìm được cảm giác.
Được Lôi Nghị hầu hạ phát tiết một lần, hai mắt Tô Hàm mê ly, có chút biếng nhác nằm trên giường, đùi tùy ý rộng mở, lộ ra nơi riêng tư, để ý Lôi Nghị xem xét.
Nhìn Tô Hàm thoải mái nằm trước mặt mình, bởi vì dư vị cao trào, mặt phấn hồng, con ngươi mang hơi nước, môi khẽ nhếch, dáng vẻ tùy người nắm bắt.
Vì người mình yêu bày ra tư thái liêu nhân như vậy để mình đùa nghịch, con ngươi Lôi Nghị tối sầm ám, áp chế vật giương cung bạt kiếm dưới thân, dùng ngón tay dính một chút bôi trơn, chậm rãi duỗi về phía sau của Tô Hàm.
“A…”
Cảm giác nơi nào đó phía sau bị ngón tay hơi thô ráp kéo căng ra, Tô Hàm nhíu nhíu mày, tuy đã sử dụng rất nhiều lần, nhưng dù sao cũng là đàn ông, cho nên khi Lôi Nghị tiến vào, cậu vẫn có cảm giác không thoải mái.
Nhưng nghĩ, mình đã phát tiết một lần, mà người đàn ông kia còn đang chịu đựng, nên cậu cố nén khó chịu, cố gắng thả lỏng thân thể, nghênh đón động tác của Lôi Nghị.
Cảm giác người dưới thân chủ động và thuận theo, trong mắt Lôi Nghị nhiều hơn một tia thương tiếc, nhưng động tác phía dưới cũng không dừng, chẳng qua dịu dàng hơn một chút.
Cảm giác ba ngón tay vào trong cơ thể, khó chịu cũng chậm rãi giảm bớt, Tô Hàm nhìn trán người đàn ông đầy mồ hôi mở miệng “Ừ… Có thể … A… Vào đi.”
Nghe Tô Hàm mời, con ngươi Lôi Nghị tăng thêm màu trầm, rút ngón tay trong thân thể Tô Hàm ra, sau đó vươn tay mở đùi Tô Hàm, để mình tiến vào.
“Phanh! Phanh! ! Phanh! ! !”
Đột nhiên nghe được tiếng đập cửa truyền đến, thân thể hai người đồng thời dừng lại.
Tô Hàm theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, phát hiện trời đã sáng, cho nên vừa rồi mình thật ra đã ngủ cả một đêm?
“Phanh! ! ! Phanh! ! ! Phanh! ! !”
Không nghe được người đáp lại, tiếng đập cửa bên ngoài càng ầm ĩ hơn, còn có âm thanh của người làm “Thiếu gia, Lôi thiếu gia, nên rời giường, chờ chút nữa hôn lễ sẽ bắt đầu.”
Tô Hàm lúc này mới nhớ tới, hôm nay bọn họ còn phải kết hôn một lần nữa.
Nhìn mặt Lôi Nghị từ từ biến đen, còn có dục vọng cao cao ngất trời, Tô Hàm ho khan một tiếng “Cái đó…Nếu không chúng ta buổi tối làm tiếp?”
Lôi Nghị nghe vậy không hé răng, nhưng sắc mặt rõ ràng có xu thế biến thành màu xanh, trong con ngươi dục vọng ẩn nhẫn cực hạn.
Ở trong lòng hít một hơi, Tô Hàm nhẹ giọng hỏi “Anh khóa cửa kỹ chưa?”
Âm thanh Lôi Nghị ám ách trả lời “Khóa rồi.”
Tô Hàm nghe vậy cười cười, vươn tay ôm cổ Lôi Nghị, đến bên tai anh nói “Vậy chúng ta đừng để ý đến họ, làm xong rồi đi ra.”
Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc một hồi, đưa đồ vật cứng đến sắp nổ nhắm ngay huyệt sau của Tô Hàm, động thân, muốn đi vào.
Đột nhiên ——
Vừa đến cửa huyệt Tô Hàm, Lôi Nghị còn chưa có động tác gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Nhìn chăn phía dưới, kéo cùng một chỗ với hai người, không biết khi nào Tô Minh Diệp xuất hiện ở trong phòng giọng diệu bình tĩnh mở miệng “Cho hai đứa mười phút.”
Sau đó thần sắc bình thường đi tới cửa, mở cửa, đi ra ngoài.
Lại sau đó, cửa “Phanh” một tiếng, bị đóng lại.
Nghe cửa phòng đã đóng, xác định trong phòng không có người, Tô Hàm mới mang sắc mặt túng quẫn đẩy Lôi Nghị trên người mình, ý bảo anh xốc chăn lên.
“Hì hì!”
Xốc chăn lên, sắc mặt Lôi Nghị nhìn có chút vặn vẹo, phía dưới của anh, vì vừa rồi Tô Minh Diệp đột nhiên xuất hiện, mà đồ vật nào đó bị dọa mền luôn, còn nữa, vừa rồi anh bị dọa thiếu chút nữa mất hồn luôn, Tô Hàm không biết thế nào, đột nhiên bật cười.
Con ngươi Lôi Nghị tôi sầm nhìn Tô Hàm cười không ngừng, xoay người xuống giường.
“Cái đó… Nếu không, buổi tối hôm nay, em bồi thường cho anh nhé?” Đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình cười rất không phúc hậu Tô Hàm sờ mũi, ngượng ngùng nói.
Lôi Nghị nghe vậy xoay người bình tĩnh nhìn Tô Hàm, ánh mắt sâu thẳm giống như muốn ăn Tô Hàm luôn “Em nói xem.”
Tô Hàm “…”
Cậu đột nhiên có chút hối hận sao lại làm thế, nhìn Lôi Nghị thế này, cậu cảm thấy rất lo lắng cho mình tối hôm nay.
END