Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 43: Chương 43: Lòng Hận Thù




CHƯƠNG 43: LÒNG HẬN THÙ

Edit & Beta : *Hoa Cúc*

Nơi này là phòng đăng kí, như vậy người đến không phải đến đăng kí tinh sư thì chính là thay đổi nhãn tinh sư.

Chẳng qua theo hiểu biết của mình, Tưởng Thược trước đó là tinh sư cấp thấp, hiện tại cậu ta xuất hiện ở trong này, có lẽ cũng giống như mình, bởi vì tiến cấp, cho nên tới đổi nhãn tinh sư?

Tuy trong tư liệu không nói tỉ mỉ về Tưởng Thược, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta hẳn là không quá lớn, còn trẻ như vậy đã trở thành tinh sư cấp trung, xem ra tư chất của cậu ta cũng không tồi, nếu không phải vướng mình, thì có lẽ còn mạnh hơn rất nhiều.

Khó trách người nhà Lâm Tuấn lại trăm phương ngàn kế chia rẽ ‘Tô Hàm’ và Lâm Tuấn, sau đó để Lâm Tuấn và cậu ta kết thành một đôi.

Hơn nữa nếu cậu nhớ không lầm vài ngày trước đó Lâm Tuấn còn đi tìm mình, nói là thầy của Tưởng Thược đã trục xuất cậu ta ra cửa rồi nhỉ?

Dù sao thầy của cậu ta không dạy cậu ta, hơn nữa có vẻ chuyện này trong Hiệp Hội tinh sư dường như rất nghiêm trọng, nhưng cậu ta chẳng những không cam chịu, mà ngược lại còn cố gắng phấn đấu tiến cấp, tâm tính đúng là không phải mạnh mẽ bình thường nha.

Hiện tại may rồi, chính cậu ta cũng là tinh sư cấp trung, đã không cần phải giữ thể diện cho một người thầy tinh sư cấp trung, hơn nữa lấy tuổi của cậu ta, nếu cứ tiếp tục phát triển, không có sai lầm gì thì có lẽ sẽ trở thành một tinh sư cao cấp hiếm có đấy.

Sách Tô Hàm ở trong lòng chậc chậc hai tiếng nghĩ thầm, như vậy nói không chừng Lâm Tuấn và cả thế lực của cha mẹ anh ta nữa, hoặc cũng có thể là cha mẹ anh ta, đều sẽ đắp chăn cười trộm nhỉ.

Tô Hàm phát hiện Tưởng Thược, mà trong lòng Tưởng Thược địa vị Tô Hàm chiếm cũng không nhỏ (mặc dù là đặt ở vị trí kẻ thù số một), Tưởng Thược đương nhiên cũng phát hiện ra cậu.

Thật ra Tưởng Thược cũng giống như Lục Dĩ, Triệu Hoa trước tiên đầu chú ý tới Hứa Duệ.

Dù sao cho dù không nói đến thân phận của ông, mà cái loại khí chất tràn ngập quanh thân thể ông, sự tao nhã và cơ trí không nói nên lời, và ánh mắt thâm thúy kia…

Có lẽ sẽ dễ dàng khiến người đầu tiên nhìn thấy ông không thể kềm chế được mà hãm sâu vào trong đó, sau đó biến thành sự cuồng nhiệt. dammy9694.wordpress

Giống như tất cả các tinh sư khác, Tưởng Thược cũng có một loại sùng bái mù quáng đối với Hứa Duệ, cho nên ánh mắt đầu tiên khi cậu ta nhìn thấy Hứa Duệ, cũng là sự vui sướng phát ra từ nội tâm.

Dù sao thần tượng bình thường rất khó gặp, nhưng khi ánh mắt chuyển tới bên cạnh Hứa Duệ thấy được Tô Hàm, biểu tình tất nhiên không thể đẹp được.

Híp mắt nhìn Tô Hàm, trong mắt Tưởng Thược không che dấu ý hận.

Rõ ràng mình quen Lâm Tuấn trước còn thích Lâm Tuấn trước, nhưng người này lại cố tình chen chân vào giữa đường, cướp đi Lâm Tuấn không nói, lại khi mình thật vất vả thuyết phục được cha mẹ Lâm Tuấn, để bọn họ đồng ý cho mình và Lâm Tuấn đính hôn, còn dùng mọi thủ đoạn đuổi cậu ta ra khỏi Thành Trung Tâm, rất vất vả có được một năm thư thái thì người này đột nhiên nhảy ra, hơn nữa chẳng những bám vào Lôi gia mà không biết xảy ra chuyện gì lại được thần tượng mình luôn luôn sùng bái thu làm học trò.

Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, cố tình sau khi gặp được Tô Hàm, Lâm Tuấn lại hữu ý vô tình nhắc tới Tô Hàm, giữa những hàng chữ đều đang nói, lúc trước hối hận bao nhiêu vì đính hôn với mình. Thậm chí biết được Tô Hàm nhận Hứa Duệ làm thầy hướng dẫn, ngay cả cha mẹ Lâm Tuấn, lúc trước một tay tác hợp với mình chia rẽ Lâm Tuấn và Tô Hàm cũng bắt đầu hối hận.

Có một lần, mình còn không cẩn thận nghe được, bọn họ nói với Lâm Tuấn, muốn Lâm Tuấn theo đuổi Tô Hàm một lần nữa, còn nói học trò của hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, sao có thể đem ra so sánh với học trò của một tinh sư cấp trung. Đoạn thời gian đó, mình có thể nói là nước sôi lửa bỏng, một bên lo lắng Lâm Tuấn thật sự không cần mình, một bên còn phải nhẫn nại chuyện Lâm Tuấn thường xuyên nhắc tới Tô Hàm, nghĩ hết mọi cách lấy lòng Lâm Tuấn.

Cuối cùng, thầy của mình lại càng khó hiểu hủy bỏ danh phận thầy trò, khiến cuộc sống của mình càng thêm khổ sở, chẳng những đồng nghiệp ở Hiệp Hội tinh sư chế nhạo khiêu khích mình, mà ngay cả Lâm Tuấn và người nhà của anh ta khi nói chuyện cũng dùng đủ mọi cách đâm chọc mình. Nếu không phải Tô Hàm nói rõ ràng với Lâm Tuấn, không có khả năng hợp lại, thì nói không chừng Lâm Tuấn đã sớm giải trừ hôn ước với mình rồi, Tưởng Thược trào phúng nghĩ.

Biết rất rõ, Lâm Tuấn không yêu mình, nhưng hết lần này tới lần khác cậu ta vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì, con tiện nhân Tô Hàm lại có thể được Lâm Tuấn yêu, mà mình lại không thể. Hơn nữa nếu thật sự giải trừ hôn ước với Lâm Tuấn, như vậy tất cả những gì mình làm trước kia đều thành trò cười à?

Vì gả cho Lâm Tuấn, mình thậm chí thiếu chút nữa cãi nhau mà trở mặt với người trong nhà. Ban đầu họ muốn bồi dưỡng mình mà bỏ ra không ít tiền tài trong nhà, bây giờ thật vất vả trở thành tinh sư, ba mẹ làm sao có thể đồng ý ‘gả’ mình ra ngoài. So với việc gả con trai ra ngoài, họ đương nhiên càng hy vọng mình có thể lấy một người về nhà. Nhưng cuối cùng họ vẫn không thể nào thắng được sự bướng bỉnh của mình, đồng ý hôn sự của mình và Lâm Tuấn. Cho nên bây giờ mình mình không thể chia tay với Lâm Tuấn, không nói mình còn yêu Lâm Tuấn mà nếu giải trừ hôn ước, mình sẽ không biết ăn nói nên thế nào với người trong nhà.

Hơn nữa, bây giờ thầy của cậu ta đã gạch tên cậu ta, cậu ta càng mong vào được Lâm gia, ở Thành Trung Tâm Lâm gia cũng được xem như là một gia tộc lớn. Có thể được họ ủng hộ hoặc nói là có hôn ước, cũng chỉ nhờ vào thân phận tinh sư mà thôi, cho nên mấy ngày nay cậu ta cố gắng tu luyện lực tinh thần, chuyển hóa thú hạch, chỉ hy vọng có thể đột phá được. May mắn là vào đêm hôm qua, cậu ta đã thành công chuyển hóa được một viên tinh thạch cấp trung.

Hôm nay bận bịu xong mọi chuyện, lập tức chạy tới đăng kí, chỉ hy vọng để Lâm Tuấn và người nhà họ được vui, nói cho bọn họ biết, mình bị thầy đuổi đi, mình không được như Tô Hàm, có thầy hướng dẫn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư nhưng mình cũng rất ưu tú.

Dù sao, không phải ai cũng có thể không đến bốn mươi tuổi mà trở thành tinh sư cấp trung.

Bởi vì nghĩ đến Lâm Tuấn và cha mẹ anh ta, có lẽ sẽ vì mình tiến cấp mà một lần nữa nhiệt tình với mình, nên cả ngày nay tâm tình của cậu ta luôn rất tốt.

Chỉ là cố tình lại gặp được Tô Hàm ở trong này. Sự tồn tại của Tô Hàm với mình gần như đã trở thành ác mộng.

Nơi này là nơi đăng kí tinh sư, ngoài trừ đăng kí hoặc tiến cấp thì ai lại xuất hiện ở đây.

Có thể là bởi vì áp lực thù hận đè nặng trong lòng đã lâu, nhìn một lát Tô Hàm, Tưởng Thược thế mà lại quên Hứa Duệ tồn tại, chất vấn Tô Hàm “Sao mày lại xuất hiện ở trong này?”

Trong ánh mắt gần như không hề che dấu ý hận đối với Tô Hàm.

Nhìn Tưởng Thược biểu tình vặn vẹo, Hứa Duệ nhíu mày, sau đó sờ Tô Hàm đầu, ôn hòa mở miệng “Tiểu Hàm ở chỗ này, đăng kí tinh sư cấp trung.”

Mặc kệ động tác hay giọng điệu, Hứa Duệ đều thể hiện sự thân mật, sau đó mới cười nhìn về phía Tưởng Thược.

Tưởng Thược chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc có một cảm giác đau đớn bén nhọn, sau đó mới nhớ, nơi này không chỉ có một mình Tô Hàm.

Thu hồi ý hận trên mặt, Tưởng Thược miễn cưỡng lộ ra một khuôn mặt tươi cười “Vậy chúc mừng, tôi còn có việc, trước vậy, hội trưởng ngài bận.”

Nhưng cậu ta không biết bởi vì ý hận đối với Tô Hàm mà khiến cho vẻ mặt của cậu ta càng thêm vặn vẹo. dammy9694.wordpress

“Ừ.” Hứa Duệ nghe vậy hơi gật đầu, ý bảo cậu ta có thể đi.

Nhìn động tác của Hứa Duệ, Tưởng Thược mới xoay người rời đi, sau khi xoay người, ý hận trong mắt cũng không che dấu nữa, cả con ngươi nhuộm thành màu đen.

Tô Hàm, sao mày luôn gây khó dễ cho tao!

Tao vừa bước chân trở thành tinh sư cấp trung, mày đã đuổi tới sau lưng, sao mày luôn đối đầu với tao.

Tưởng Thược đúng là không thể tưởng tượng được khi nghe nói Tô Hàm cũng giống với mình, trở thành tinh sư cấp trung, như vậy sắc mặt người nhà Lâm Tuấn sẽ thế nào đây.

Cậu ta cố gằng vừa tiến cấp thành công là tinh sư cấp trung, lại không hề có một chút ưu thế, rõ ràng mình đã thất bại.

Tô Hàm!

Tưởng Thược nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi bộc phát ý hận mãnh liệt, mày không nên ép tao phải đối phó với mày!

Nhìn bóng dáng Tưởng Thược, Hứa Duệ nhìn Tô Hàm mở miệng “Có muốn thầy giúp con không?”

Tiểu Hàm còn chưa quá thông thạo đối với việc vận dụng lực tinh thần, cho nên nó không cảm giác được, vừa rồi ông cảm thụ rõ ràng thế nào, khi Tưởng Thược rời đi, ý hận đối với Tô Hàm còn dày đặc hơn.

“Không cần.” Tô Hàm cười trả lời, “Con có thể tự mình giải quyết.”

Nếu ngày cả một việc nhỏ như thế mà mình cũng làm không được, cần phải để thầy ra mặt thay, thì sau này cậu còn tiếp tục lăn hộn trong Liên Minh như thế nào nha.

Hơn nữa tuy cậu không có cách nào dùng lực tinh thần cảm nhận được cảm xúc của Tưởng Thược, nhưng chỉ dùng ngón chân mà nghĩ, thì cũng biết trong lòng cậu ta nhất định cực kỳ hận mình, tuy rằng chính Tô Hàm cũng hiểu được rất oan.

Chẳng qua, nếu cậu ta vội vàng muốn trêu chọc đến mình…

Con ngươi Tô Hàm chợt lóe, lực tinh thần của mình cũng không phải bày ra đó cho đẹp.

Cậu còn đang muốn thử xem, trong khoảng thời gian này thành quả mình tu luyện ra sao đấy.

Nhìn vẻ mặt nắm chắc của Tô Hàm, Hứa Duệ gật đầu, không nói cái gì nữa.

Chẳng qua ở nơi Tô Hàm nhìn không thấy, trong mắt Hứa Duệ cũng hiện lên một tia sát khí rất nhỏ, xem phải phái hai người đi theo cái kẻ gọi là Tưởng Thược kia.

Trước kia bởi vì nghĩ đây thời điểm mấu chốt không muốn gây thêm phiền toái cho kế hoạch của A Diệp nên ông và A Diệp mới không làm gì với những kẻ đã làm tổn thương Tô Hàm.

Nhưng ——

Vì ánh mắt không kịp che dấu kia của Tưởng Thược, Hứa Duệ nghĩ, nếu cậu ta không muốn không biết suy xét, thì không nên trách ông không khách sáo.

Tổn thương mà người có lực tinh thần mang lại, vĩnh viễn xa vời với tưởng tượng của con người, như những gì Lôi Dực là với em trai Mộc Phong đã xem như là rất nhẹ.

Hơn nữa ——

Cong cong khóe miệng, Hứa Duệ nghĩ, thật ra vừa rồi ông đã dở một số thủ đoạn trên người Tưởng Thược, đời này cậu ta đừng mong tiếp tục đột phá lực tinh thần.

“Giúp Tiểu Hàm đăng kí đi.” Nhìn Lục Dĩ và Triệu Hoa, Hứa Duệ ôn hòa nói.

Mà lúc này, Lục Dĩ và Triệu Hoa cuối cùng cũng kịp phản ứng, mau chóng đăng kí cho Tô Hàm.

Đối với việc Tô Hàm nhanh như vậy đã có thể trở thành tinh sư cấp trung, họ hung hăng kinh ngạc một phen, chẳng qua sau đó nghĩ đến cậu là học trò hội trưởng nhìn trúng, lại không kinh ngạc như vậy nữa. dammy9694.wordpress

Đăng kí xong, lại thay đổi nhãn tinh sư, Tô Hàm nói lời từ biệt với Hứa Duệ, trực tiếp từ Hiệp Hội tinh sư đi về nhà.

Nhưng cậu lại không nghĩ rằng, trở về lại nhìn thấy một người xa lạ trong nhà.

Nhìn người ngồi trên ghế salong phòng khách, giống như Lôi Dực đều mang theo một cái kính mắt, ngay cả khuôn mặt và hình dáng cũng rất giống Lôi Dực.

Người này, chẳng lẽ người thân của Lôi Dực và Lôi Nghị?

Không để Tô Hàm nghĩ nhiều, người đàn ông trên ghế salong đã mở miệng giải đáp nghi hoặc của cậu.

“Chào cháu, chú ba của Lôi Nghị và Lôi Dực.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha cười tự giới thiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.