Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 34: Chương 34: Tiểu Thuyết Ngôn Tình




CHƯƠNG 34: TIỂU THUYẾT NGÔN TÌNH

Edit & Beta : *Hoa Cúc*

Nghe Mộc Phong nói, Tô Hàm híp híp mắt, hỏi “Cho nên ý của anh là dị năng biến dị hệ lôi chỉ có Lôi gia mới có?”

“Đương nhiên rồi.” Mộc Phong cười ha hả hai tiếng nói, “Đây là chuyện cả Liên Minh đều biết nha, cho nên, mới có nhiều người muốn bò lên giường Lôi Nghị như vậy, thế nào? Cậu không biết?”

“Bây giờ đã biết.” Tô Hàm bình tĩnh nói xong, dịch thân thể về phía trước, “Chẳng qua, anh có thể cách xa tôi một chút được không?”

Mộc Phong nhún vai, đứng thẳng dậy, đi về chỗ của mình một lần nữa ngồi xuống, nói với Tô Hàm “Không phải cậu thật sự thích tên đầu gỗ kia rồi chứ?”

“Tôi nói này, đó là chuyện của tôi.” Tô Hàm nhíu mày, “Ngược lại là anh, sao anh có lòng tốt như vậy, nói cho tôi biết chuyện này?”

Mộc Phong nở nụ cười “Cũng không có gì tốt cả, không phải tôi nói thì chuyện này chí ít tất cả những người dị năng trong Liên Minh đều biết.”

Người dị năng nào cũng biết sao? Trong lòng Tô Hàm yên lặng thì thầm, vậy anh em nhà họ Lôi cũng đã biết trước rồi, cho nên mới đối đãi với mình khác thường như vậy?

“Anh định dùng cơm xong rồi mới đi sao?” Nhìn người đối diện hoàn toàn không có ý rời đi, Tô Hàm mở miệng hỏi.

Mộc Phong nghe vậy gật đầu, tươi cười sáng lạn “Cậu thật thông minh.”

Mộc Phong nói xong, rất tự nhiên gọi nhân viên phục vụ tới, lấy một chén cháo giống như đúc chén cháo trước mặt Tô Hàm.

Tô Hàm xem trong mắt phiên một cái xem thường, thật đúng là rất quen thuộc nơi này.

Không thể không nói, Dị Thú Trân không hổ danh có một chữ ‘Trân’(1), chẳng những đồ ăn tốt mà phục vụ cũng hạng nhất.

(1) Trân (珍): quý báu, quý giá, trân trọng, trân quý.

Không lâu sau, cháo của Mộc Phong đã được đưa tới, anh ta dùng tư thế tao nhã uống xong một chén cháo, rồi mới cười tạm biệt Tô Hàm, từ đầu đến cuối, hoàn toàn nhìn không ra sự thất lễ lần đầu họ gặp mặt.

Nhìn bóng dáng thong dong tao nhã của Mộc Phong, Tô Hàm như suy nghĩ điều gì đó, người này hình như thường xuyên tới đây, còn tự mình nói chuyện dị năng của Lôi gia với mình. Nhưng như vậy anh ta có được lợi gì? Hoặc là nói, anh ta làm như vậy với mục đích gì? dammy9694.wordpress.com

Suy nghĩ chốc lát, nghĩ không rõ Tô Hàm dứt khoát không nghĩ nữa, có việc thì tận lực tiếp đón, còn bây giờ có chuyện quan trọng hơn cậu muốn giải quyết.

***

Bởi vì vừa biết được quan hệ của Lôi Nghị và Tô Triêu, sau khi Tô Hàm về nhà, cũng không có tâm tình luyện tập lực tinh thần nữa.

Nhìn bé Tô Triêu ngủ say nằm trên giường trẻ em, Tô Hàm nghĩ thầm, trước kia chỉ cảm thấy giống một chút, bây giờ biết quan hệ của họ rồi, nhìn lại thấy cho dù là khuôn mặt hay đôi mày, cũng giống nhau ít nhất bảy tám phần.

Giúp Tô Triêu dịch góc chăn, Tô Hàm hít một hơi nghĩ, khi vừa sống lại ở nơi đây, mình còn không tiếp nhận được, vật nhỏ này vậy mà chạy ra từ thân thể ‘mình’, nên có một chút bài xích bé.

Đến sau này, chậm rãi tiếp xúc, đáy lòng ngày càng mềm mại, cuối cùng thật sự coi bé trở thành con mình mà yêu thương. Dù sao người hoài thai mười tháng là ‘Tô Hàm’, nhưng người chịu đựng cơn đau sinh con, sinh ra bé cũng chính là mình mà.

Chẳng qua, cậu vốn cho rằng mình chỉ nhiều thêm một bé con đáng yêu kéo chân sau, mọi chuyện như thế cũng tốt, quyết định từ nay về sau hai người sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng không nghĩ tới bé lại có một người cha lai lịch lớn như vậy.

Tiếp đó theo lời Mộc Phong, nếu đứa bé đúng là con của Lôi Nghị, như vậy sẽ kế thừa toàn bộ dị năng của cha và sau này địa vị của nó ở Lôi gia, cũng không một ai có thể lay động được.

Vậy cũng tốt, người thừa kế đời tiếp theo của Lôi gia một trong bốn gia tộc lớn nhất Liên Minh, danh hiệu này thấy thế nào cũng tốt hơn là con trai của một tinh sư, nhưng cũng bởi vậy mà cơ hội mình dành được quyền nuôi dưỡng trở nên cực kỳ bé nhỏ.

Tô Hàm thương cảm nhìn con trai mình, nghĩ rất nhanh thôi bé sẽ không thuộc về mình nữa, lại không ngờ bé Tô Triêu đột nhiên tỉnh.

Ngáp một cái, bé Tô Triêu trừng mắt nhìn, mới tỉnh hoàn toàn, nhìn trước mắt chính là ba mình, bé Tô Triêu ngủ dậy mà lại không khóc còn không ngừng cười khanh khách.

Nhìn con trai cười ngây ngô, tâm tình Tô Hàm lập tức tốt lên, vươn tay ôm đến bé vào lòng mình.

Cảm giác mình được ba ôm, bé Tô Triêu cười càng vui vẻ, đôi mắt trên khuôn mặt mập mạp còn không thấy đâu nữa.

“Bảo bối ” nhéo nhéo khuôn mặt bé Tô Triêu, Tô Hàm nghĩ thầm, thật không muốn đem con cho người khác.

“Ha ha ha ” bé Tô Triêu bị ba nhéo mặt khanh khách cười không thôi.

Nhìn con trai mình vậy mà lại cười ra tiếng, Tô Hàm thấy rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cậu nghe được tiếng cười của con mình đấy.

Vì thế, suốt một buổi chiều, Tô Hàm không làm hết chỉ chơi cùng con trai.

Lôi Nghị khi về nhà, Tô Hàm vừa đưa con cho tiểu B—— chăm con thật ra là chuyện mệt chết đi được ha.

“Trở về rồi.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm mở miệng.

“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu vẫn thiếu ngôn ngữ như trước, cho dù đang theo đuổi Tô Hàm, cũng không thể khiến anh nói nhiều hơn tí nào.

“Nếu không có việc gì, chúng ta nói chuyện?”

Tuy không biết Tô Hàm muốn nói gì, nhưng Lôi Nghị nghe xong vẫn gật đầu.

“Về chuyện của bé Tô Triêu tôi đã biết.” Hai người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế salong, Tô Hàm thẳng thắn nói.

Lôi Nghị nghe vậy hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, nhìn Tô Hàm, bình tĩnh mở miệng “Vậy em muốn làm gì?”

Không trả lời vấn đề của Lôi Nghị, ngược lại Tô Hàm hỏi “Vì sao lại gạt tôi?”

Tô Hàm hỏi đơn giản, Lôi Nghị trả lời cũng rất ngắn gọn “Bởi vì em không thích ‘cha’ của Tô Triêu.”

Tô Hàm nghe vậy dừng một chút, không nghĩ tới nguyên nhân là vì vậy mà anh mới gạt mình.

Tô Hàm cúi đầu cười khổ một tiếng, xem ra trong lời nói của mình mấy ngày nay đều hiện ra sự ghét bỏ đối với cha của Tô Triêu, thế nên mới biết được sự thật muộn hơn mấy ngày.

Trầm ngâm trong chốc lát, Tô Hàm ngẩng đầu tiếp tục hỏi “Vậy là làm sao anh biết được, chuyện anh là cha của Tô Triêu?”

Lôi Nghị không hề giấu giếm đáp “Khi em để tôi phần tư liệu kia.”

Tô Hàm nghe vậy hiểu rõ gật đầu, trách không được ngay hôm sau khi trở về, anh lại hỏi Tô Triêu có thức tỉnh dị năng không. dammy9694.wordpress.com

“Vậy nên.” Tô Hàm nhướng mày nhìn Lôi Nghị, “Anh xóa đi phần thân thế của bé Tô Triêu trong tư liệu kia.”

Lôi Nghị không hé răng, nhưng thái độ của anh đã nói lên tất cả.

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết không, Tô… Tôi và anh làm thế nào mà lại sinh ra bé Tô Triêu?” Tô Hàm có chút ngạc nhiên, trong tư liệu nói ‘Tô Hàm’ và Lôi Nghị chưa từng có quan hệ gì với cùng nhau.

“Có lần, anh không cẩn thận bị một người phụ nữ bày kế, muốn leo giường của anh, nhưng bị anh nhìn thấu, anh đuổi cô ta ra ngoài, lúc ấy thuốc uống vào cơ thể lại có tác dụng, mà em lại vào đúng phòng ấy…”

“… Thì ra là như vậy.”

Biểu tình Tô Hàm có chút kỳ diệu, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới, ngày đó tới Dị Thú Trân ăn cơm với Lôi Dực, gặp phải cô gái kia, Lôi Dực dường như đã nói, cô ta thích Lôi Nghị, còn vì vậy mà sử dụng một thủ đoạn hạ lưu với anh, cuối cùng lại không ngờ có lợi cho người khác.

Thì ra ‘người khác’ kia trong miệng Lôi Dực là chỉ mình, trách không được nói xong lại nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái như vậy.

Chẳng qua chuyện này nghe xong thật cẩu huyết, trong lòng Tô Hàm nghĩ. Ban đầu cậu cho rằng, những chuyện như thế này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết ngôn tình thôi chứ.

Bởi vì nam chính bị nữ phụ thiết kế, kết quả ăn nhầm thuốc X, tiếp sau đó đụng phải nữ chính, cùng cố ấy có một mùa xuân, QQXX, lại XXQQ…

Tóm lại, sau tình một đêm, nam chính rời đi, để lại nữ chính vì mất đi đêm đầu tiên mà âm thầm tổn thất tinh thần, nói không chừng còn để lại vài giọt lệ.

Qua một thời gian, nữ chính lại phát hiện mình mang thai, nhưng không đành lòng làm tổn thương một sinh mệnh bé nhỏ, sinh con ra, vài năm sau đó, nữ chính và con trai mình gặp lại nam chính một lần nữa…

Tiếp sau đó, HE, người một nhà sinh hoạt hạnh phúc…

Chẳng qua, nơi này, từ nữ chính biến thành nam chính, từ ngôn tình đổi thành đam mỹ…

Khụ… Lạc đề rồi, để vẻ mặt mình trở lại bình thường, Tô Hàm nói với Lôi Nghị “Như vậy, Lôi Dực ngay từ đầu cũng biết Tô Triêu là con của anh hả?”

“Tô Triêu mới sinh ra, đã thức tỉnh dị năng biến dị hệ lôi, Tiểu Dực là của bác sĩ đỡ đẻ của em, cho nên…” Dừng một chút, Lôi Nghị lại nói, “Tuy lúc trước nó tiếp cận em là có mục đích, nhưng nó cũng khống có ý xấu, hy vọng em đừng bởi vậy mà trách nó.”

“Tôi không trách cậu ấy.” Tô Hàm gật đầu, nghiêm túc nói, “Mặc dù lúc trước cậu ấy đối tốt với tôi có mục đích nhưng cậu ấy là người khi tôi mới sống… mất đi ký ức giúp đỡ tôi rất nhiều, có thể nói nếu lúc ấy không có cậu ấy, tôi sẽ không dễ dàng sống ở Trấn Biên Thành như vậy, cho nên từ tận đáy lòng tôi rất cảm kích Lôi Dực.”

Hơn nữa có lẽ bị tình tiết chim non quấy phá, Tô Hàm xem Lôi Dực như một người anh, thậm chí có thể coi là thân nhân, cho dù lúc này biết nguyên nhân cũng không thay đổi nhiều lắm.

Chẳng qua Tô Hàm không nghĩ tới lần đó Lôi Dực nói khi mình sinh Tô Triêu, sấm sét vang dội là sự thật, chẳng qua chỉ khuếch đại một chút thôi. dammy9694.wordpress.com

Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi “Chuyện anh nói thích tôi là thật, có lẽ không phải vì Tô Triêu là con anh nên mới…”

Lôi Nghị nghe vậy gật đầu “Chuyện anh thích em là thật, không liên quan đến vấn đề Tô Triêu là con của ai.”

“… Vậy bây giờ anh tính thế nào, về chuyện con trai ấy.” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Chúng ta có thể kết hôn, sau đó đổi họ cho Tô Triêu về họ Lôi, bởi vì về sau nó phải kế thừa gia tộc.” Lôi Nghị trả lời đơn giản tóm tắt vấn đề của Tô Hàm.

“Nhất định phải đổi sao, không thể tiếp tục để họ Tô?” Mặc dù biết thân thế Tô Triêu thì cậu cũng biết có lẽ về sau bé sẽ phải mang họ của Lôi Nghị, nhưng bây giờ chính miệng Lôi Nghị nói, đã gọi Tô Triêu hai tháng lại không thể tiếp tục dùng họ của mình, Tô Hàm vẫn cảm thấy khó chịu.

“Con nhất định phải mang họ Lôi.” Lôi Nghị khẳng định nói, “Chẳng qua chúng ta có thể để đứa con tiếp theo mang họ Tô với em.”

Tô Hàm “…”

Này tôi còn chưa nói sẽ kết hôn với anh!

Kế hoạch này của ngài có phải quá nhanh rồi không.

“Tôi không muốn kết hôn với anh.” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm mở miệng.

Lôi Nghị nghe vậy trầm mặc chừng năm phút, mới lại mở miệng hỏi, “Em sinh người thừa kế cho Lôi gia, thì nhất định phải gả tới Lôi gia, em… Không có lựa chọn khác.”

“Có.” Tô Hàm nghe vậy tươi cười sáng lạn, “Tôi có thể giao Tô Triêu cho các người nuôi nấng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.