Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 6: Chương 6: Cảm cúm




Hoắc Duệ dựa lưng vào tường, quần áo đã ướt, nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy gì.

“Bà nói với tôi, có ích gì?”

Hắn cúi đầu, giọng lạnh lùng.

“Mẹ là mẹ con, mẹ không nói với con còn có thể nói với ai chứ?” Giọng nữ đối diện nức nở.

Hoắc Duệ nhíu mày, giờ phút này không còn giống một học sinh mười bảy tuổi nữa: “Chờ tôi về rồi nói.”

“Nhưng mà... Duệ Duệ...”

Thư Huệ còn muốn nói thêm.

Hoắc Duệ nghe có tiếng người đi đến, trực tiếp cúp điện thoại nhét vào túi, lùi về phía sau hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên.

...

Lúc Thẩm Dũ đến gần, chỉ thấy được một bóng lưng mơ hồ.

Cậu nhìn chiều dài của tường, tính toán thể lực của mình một chút, cùng với năng lực chịu đựng của thân thể, lúc rời đi, còn quay lại nhìn tường.

Mặc dù lúc nãy cách khá xa, gió lớn, không thể nghe rõ, nhưng cậu vẫn biết đó là Hoắc Duệ.

Đời trước, Thẩm Dũ thật ra không biết quá nhiều về Hoắc Duệ, cậu cũng không biết Hoắc Duệ hồi trung học phổ thông rốt tuộc đã trải qua cái gì.

Bây giờ loại cảm giác này, ngược lại giống trải qua cuộc sống một lần nữa, từ từ đi tìm hiểu người này, thâm nhập vào cuộc sống của hắn.

...

Bởi vì buổi tối dính mưa, sáng sớm ngày thứ hai, lúc Thẩm Dũ rời giường có hơi nghẹt mũi.

Tiểu khu cậu thuê phòng cách trường hai trạm, cổng tiểu khu chính là trạm xe buýt, giao thông tiện lợi, tối hôm qua trở về không lâu, bên ngoài đã tạnh mưa, Thẩm Dũ tìm một chiếc taxi, cho người gác cửa xem đơn xin nghỉ và nguyên nhân nghỉ, mới đem thứ cần thiết dọn đến kí túc, sau đó trở về nơi thuê.

Chưa đến sáu giờ, ở cổng tiểu khu chỉ có cửa hàng bánh bao mở cửa.

Thẩm Dũ mặc đồng phục, kích thước phòng giáo vụ để dư ra không nhiều lắm, dáng người cậu gầy nhom, eo cũng không có thừa thịt, mặc bộ quần áo này rộng hơn rất nhiều, áo sơ mi mặc trên người thùng thà thùng thình, ngược lại chiều dài tay áo lại vừa vặn.

“Học sinh hả?” “Còn là của Văn Lễ hả! Mới đến sao?”

Sắc trời còn sớm, ông chủ bánh bao lại rất nhiệt tình: “Ăn nhân gì? Mấy cái?”

Thẩm Dũ rũ mắt nhìn một lát: “Hai món, hai cái bánh bao nhân đậu đỏ ngọt, hai ly sữa đậu nành, một ly cháo đen.”

Mấy giây sau bổ sung: “Để riêng ra.”

Vào trường, cậu lại đến siêu thị mua mấy thứ mà bọn Lục Sơ Hành muốn ăn.

Giờ đọc sớm của Văn Lễ là sáu rưỡi mới bắt đầu, lúc Thẩm Dũ tới mới hơn sáu giờ, cậu để đồ ăn sáng của bọn Lục Sơ Hành lên bàn, rồi mới ra sân vận động chạy bộ.

Bây giờ cậu rất cần rèn luyện thân thể.

Đây là một chuyện cực kì nghiêm túc, nhất là chuyện so sánh thể lực với Hoắc Duệ.

Mặc dù kiếp này sẽ không coi hắn là đối thủ nữa, nhưng cũng không thể thua kém.

Đất trong sân vận động còn chưa khô, đạp một dấu chân nhàn nhạt lên, không biết có phải vì bị cảm hay không, Thẩm Dũ mới chạy một vòng đã thấy váng đầu.

Vừa mới bước lên tầng chỗ lớp học bọn họ, Thẩm Dũ liền nghe thấy tiếng ồn ào.

“Lớp phó học tập, làm vậy có quá đáng quá không?” Là một giọng nữ.

“Làm sao? Nếu bọn họ tới rồi, thì phải nộp bài tập chứ? Đồ ăn sáng còn ăn được thì sao không nộp bài tập được?” Là giọng của Khương Châu, lời này nói ra mang theo ý giễu cợt.

“Nhưng cũng không thể lật tung bàn học của người ta được!” Cô gái nói chuyện rõ ràng có chút bất mãn, còn mang theo chút nóng nảy.

Lúc Thẩm Dũ vào lớp, vừa đúng lúc Khương Châu đang khom người, lục đồ trong ngăn bàn cậu.

Cậu híp mắt một cái, toàn bộ bài thi trong ngăn bàn Hoắc Duệ đều bị ném lên mặt bàn, còn nghe Khương Châu thấp giọng giễu cợt: “Chỉ giỏi đi chép bài.”

“Lớp phó học tập?” Giọng Thẩm Dũ nghe có chút bực bội, nhưng vẫn ôn hoà như cũ.

Nữ sinh đứng bên cạnh Khương Châu buộc tóc đuôi ngựa rất đẹp, vẻ mặt lo lắng lúc nhìn thấy cậu cũng khá xinh đẹp.

Dẫu sao thì người dám ngồi cùng bàn Hoắc Duệ, chắc chắn cũng không phải là người hiền lành gì.

Chỉ có Khương Châu không tin.

Nghe thấy âm thanh, Khương Châu quay đầu lại, thằng người lên: “Buổi học tối hôm qua có giao bài tập, muốn thu để kiểm tra.”

Thẩm Dũ nhìn lại những người khác trong lớp, giờ đọc sớm còn chưa bắt đầu, cũng không có nhiều người tới, vẫn còn mấy người đang cúi đầu điên cuồng chép bài tập, Khương Châu vẫn không quan tâm, chính là muốn thu bên này của bọn họ.

Người trong lớp đều biết, cái góc này chính là một khu vực rất đáng sợ.

Người khác đến tận bây giờ cũng chưa từng đến chỗ này thu bài tập, cũng chỉ hôm nay, cán sự số học xin nghỉ, mới để cho lớp phó học tập thay mình thu bài.

Để hắn tranh thủ cơ hội.

Hai cái bánh rán trái cây trên bàn Lục Sơ Hành và Thích Vinh bị bọn họ chèn sách lên.

Mặt dù lúc bình thường mặt bàn rất loạn, Khương Châu chẳng qua đem sách chất lên nhau, nhưng tâm tình Thẩm Dũ bây giờ rất không tốt.

Thừa dịp không có người ở đây mà lục ngăn bàn người khác là một chuyện rất xấu xa.

Thẩm Dũ có thể đoán được nguyên nhân, bởi vì hôm qua cậu kích thích hắn, cậu vốn dĩ không muốn so đo với đám con nít vị thành niên, mọi người sống yên ổn với nhau vượt qua một học kì năm hai rồi, còn một kì nữa là phải dựa theo thành tích để tiến hành thi chia lớp, như vậy rất là tốt.

Hơn nữa, hắn còn động vào đồ của Hoắc Duệ.

Vẻ mặt Thẩm Dũ dần dần lạnh xuống.

Mặc dù cậu không đánh lại Hoắc Duệ, nhưng nếu là Khương Châu còn gầy còn lùn hơn mình, chỉ biết học hành, không mang theo não người, thì cậu dư sức đánh.

“Lớp phó học tập, cậu xin lỗi đi, cậu tự tiện lục đồ của người khác như vậy là không đúng.” Nữ sinh phát hiện ra bầu không khí không đúng lắm, mở miệng khuyên nhủ.

Khương Châu thực ra thì có chút hối hận, hắn quá manh động. Lời nói của Thẩm Dũ hôm qua khiến cho hắn ở lớp học buổi tối không thể tập trung, cả đêm không thể ngủ ngon.

Thẩm Dũ khẽ cười một tiếng, ý cười không có ở đáy mắt, đẩy Khương Châu còn đang chặn ở chỗ ngồi, lấy đồ ăn sáng của mình và Hoắc Duệ từ dưới đống sách ra.

Hơi lạnh rồi.

Cậu vừa sắp xếp lại sách, vừa giải thích: “Đồ ăn sáng là tôi mang tới, bọn họ vẫn chưa đến.”

“Ừ, nhưng coi như bọn họ tới, hiện tại không có mặt ở đây, cũng không được phép động vào đồ của người khác, như vậy là ăn trộm.”

Cậu quay đầu lại, khoé miệng giễu cợt cười một tiếng: “Không biết bản lĩnh “trộm đồ” này của lớp phó học tập, là giáo viên dạy cậu sao?”

Nói xong hắt xì một cái.

Đầu càng thêm choáng váng.

Khương Châu lùn hơn cậu, bị Thẩm Dũ nhìn một cái như vậy, có cảm giác bị từ trên cao nhìn xuống.

Khương Châu biết chuyện này mình sai rồi, nhưng bây giờ bị Thẩm Dũ chỉ ra như vậy ngay trước mặt mọi người, nếu như nói xin lỗi, chính là tự nhận mình “ăn trộm”, huống hồ, cái loại giống như Thẩm Dũ, vừa mới tới đã muốn ngồi ở chỗ này, nhìn là biết người không muốn học tập tốt chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt, có tư cách gì mà chỉ trích hắn?

Nữ sinh kéo tay áo Khương Châu một cái.

Thẩm Dũ thúc giục: “Lớp -- phó -- học -- tập”

Nói xong, lại hắt hơi một cái.

“Không phải đại ca, hôm qua anh trở về lúc nào? Sao lại bị cảm rồi! Đến phòng y tế một lát lấy thuốc không?”

Lục Sơ Hành ngáp một cái, vừa đúng lúc nghe được tiếng hắt xì của Thẩm Dũ.

“Bạn cùng bàn cũng bị cảm sao? Hai người đã xảy ra chuyện gì? Cùng nhau bị cảm?”

Hoắc Duệ đi theo sau lưng hắn cầm khăn giấy bỏ vào một lỗ mũi, nghe lời của Lục Sơ Hành, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũ một cái.

Sau đó tầm mắt rơi trên mặt bàn của mình, quét qua vẻ mặt khẩn trương của Khương Châu và nữ sinh.

“Má ơi! Là ai làm! Con bà nó tao vừa nhìn một cái đã ngửi thấy mùi của bánh rán trái cây, là thằng nào để bánh rán trái cây dưới chồng sách!” Lục Sơ Hành trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào chỗ ngồi của mình.

Khương Châu nhìn hắn một cái, vừa định chỉ trích, lại ngậm miệng lại.

“Ánh mắt mày có thể ngửi được đồ luôn hả?” Thích Vinh chua ngoa: “Ai lại thất đức như vậy? Bới hết mấy bài thi cũ của đại ca lên, không phải là muốn nhét thư tình vào chứ?”

Khương Châu theo bản năng muốn phản bác, lại ngậm miệng.

Tầm mắt Hoắc Duệ lần nữa lại rơi xuống người hắn, có chút không tin: “Lớp phó học tập?” Chia lớp không được bao lâu, hắn không có ấn tượng với người trong lớp lắm.

Khương Châu ngẩng đầu lên: “Làm sao? Là tôi lục đấy! Tìm bài tập số học! Có cái gì quý giá mà không động vào được?”

Hoắc Duệ lại cười một tiếng, nhưng sắc mặt lại trầm xuống.

Thẩm Dũ đứng ở gần tường bước hai bước, đi đến cửa ra vào, nhìn xung quanh một chút, đều là học sinh túm tụm lại tới trước giờ học sớm, giáo viên vẫn chưa đến.

Một giây kế tiếp, Khương Châu bị Hoắc Duệ tùm lấy gáy, mặt bị áp xuống bàn, mặt đè xuống hai cái bánh bao nhân trên bàn Thẩm Dũ.

“Cố ý?” Hoắc Duệ nhẹ giọng hỏi, không nghe ra là đang vui hay giận.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh mắt nhìn nhau, nhanh chóng ngăn trở hiện trường sự cố.

Khí lực Hoắc Duệ rất lớn, Khương Châu không thể động đậy, mùi nhân bánh chui thẳng vào chóp mũi của hắn, mặc dù cách túi, lại khiến cho hắn có một loại ảo giác là bị dính lên mặt.

“Buông tôi ra! Hoắc Duệ tôi nói với cậu! Cậu không buông tôi ra tôi sẽ mách giáo viên!”

“Không được đâu, bạn học, mấy tuổi rồi còn mách giáo viên?” Lục Sơ Hành huýt sáo một cái, gặm một miếng bánh rán trái cây.

Những người khác xem kịch đều quay đầu chuyên chú vào đại nghiệp làm bài tập của mình.

Nữ sinh đứng bên cạnh Khương Châu bị Thích Vinh kéo qua: “Niên chó không dậy nổi đâu, nói là chờ nó đến mua đồ ăn sáng cho cậu, nếu không có gì thì cậu về chỗ ngồi trước đi?”

Nữ sinh chính là lớp trưởng, Bạch Huỷ.

Bạch Huỷ lo lắng nhìn về phía Hoắc Duệ, cuối cùng gật đầu một cái.

“Muốn nói với thầy thế nào?” Hoắc Duệ đạp chiếc ghế bên cạnh vào trong một cái, đập vào bắp chân Khương Châu. Khương Châu kêu lên một tiếng.

“Hoắc Duệ đánh cậu? Hay là-- Hoắc Duệ vô duyên vô cớ đánh cậu?”

Khương Châu chưa bao giờ phải chịu đau như vậy.

Hồi năm nhất, hắn vẫn đứng hạng nhất trong lớp, thi câp trường mặc dù không nằm trong top 10, nhưng cũng là chuyện đáng để khoe khoang. Nhưng đến năm hai, vừa mới biết mình cùng lớp với đám người Hoắc Duệ, tâm tình của hắn rất tệ.

Hắn từ trước đến giờ đều nghĩ mình thanh cao, nhà không giàu có, chỉ dựa vào học hành mà thành tài, lần thi khai giảng năm hai đó vẫn luôn bị Hoắc Duệ chèn ép, cũng không chỉ một chút điểm, ngày trước ở bảng thành tích thấy được tổng thành tích của Hoắc Duệ, nhiều lắm là lắm mồm mấy câu, đến khi thực sự cảm nhận được cảm giác chèn ép, lòng đố kị không giấu được. Nhất là hôm qua bị một Thẩm Dũ rác rưởi mới chuyển đến nói mấy câu.

“Xin lỗi! Hoắc Duệ! Xin lỗi!” Khương Châu nước mắt đầm đìa.

Hoắc Duệ ra tay thật ác.

Nghe nói vậy, vẻ mặt Hoắc Duệ cũng không có thay đổi gì.

Hắn nới lỏng tay, nhàn nhạt mở miệng: “Bánh bao hỏng rồi.”

“Tôi đi mua! Tôi đi mua! Muốn mua bao nhiêu cũng được!”

“Thôi đi, lát nữa lại bảo bọn tao bắt nạt mày.” Lục Sơ Hành liếc mắt, tiền đồ, nam tử hán cái gì, chỉ biết khóc như vậy.

Thẩm Dũ đứng ở cửa lại hắt xì một cái.

“Không cần bánh bao nữa, mấy bài thi kia, vốn dĩ như thế nào thì để lại nguyên như thế.” Hoắc Duệ mở miệng.

Khương Châu muốn từ chối, căn bản là không làm được.

Bắp chân bị đập một chút, giờ đứng cũng không vững, lời từ chối bên mép Khương Châu lại nuốt trở về.

Lát sau, Hoắc Duệ cầm bánh bao bẹp dí ra ngoài, ném vào thùng rác, đi không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.