#Nghe nói chưa? Hai tiêu binh của lớp tự nhiên 1 đều là nam#
Lầu một (Chủ thớt): Khiếp sợ, nữ sinh lớp tự nhiên của các ông thiếu thốn đến vậy sao? Các lớp khác hình như đều là một nam một nữ.
Lầu năm: Ai với ai thế?
Lầu mười: Đừng ngạc nhiên, cái ngạc nhiên hơn là Thần Thoại chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể lại là một trong hai tiêu binh, tui thật khó tượng tưởng hắn bước đi trong diện mạo quy củ,
Lầu ba mươi tư: Lớp tự nhiên 1 đây, mọi người rảnh rỗi thật đấy, là kết quả bỏ phiếu đấy, không giấu mọi người, nữ sinh của lớp tôi đều bỏ phiếu cho hai người bọn họ, chủ yếu là sướng mắt.
Lầu sáu mươi sáu: Thật mong chờ đến ngày đại hội thể dục thể thaoooooo! Máy ảnh các thứ Mị chuẩn bị xong hết rồi! Mị xin một chân chụp ảnh!
Lầu bảy mươi tám: Bạn nào muốn chụp ảnh, tiết thể dục sẽ được hướng dẫn (mong đợi.jpg)
Lầu chín mươi chín: Giáo viên các cô có thông báo về chuyện đồng phục không? Tôi chỉ để ý đến chuyện này thôi.
Lầu một trăm năm mươi: Lạ thật, bài viết này không bị xoá, tui còn tưởng diễn đàn không được nhắc đến Thần Thoại, mỗi lần có bài viết liên quan đến hắn đều bị xoá đi rất nhanh.
...
Mười một giờ tối, kí túc nam đến lúc tắt đèn, tiếng bước chân của quản lý kí túc xá ở hành lang vang lên lúc xa lúc gần.
Thẩm Dũ hơi dựa vào đầu giường, một tay lướt điện thoại, đột nhiên hiện lên một tin nhắn QQ.
[Dê be be: Bạn học Thẩm! Cuối cùng cậu cũng chịu add friend tôi rồi!]
Thẩm Dũ ngây người một lúc.
Vì vụ đọc phiếu bầu buổi sáng, cậu nhớ tới nhóm lớp. trước khi đi ngủ tiện tay vào QQ.
Kết quả nhảy lên gợi ý kết bạn, cậu cũng không biết ai với ai, dù sao thì lúc bình thường không hay lên QQ, nên đồng ý hết.
Thẩm Dũ do dự một lúc.
[SSSR: Lớp phó thể dục?]
[Dê be be: Đúng! Là tôi! Cậu biết là tôi hả? Sao lại đoán được vậy?!]
Thẩm Dũ:...
Trong tên có “yang”, còn gọi cậu là bạn học Thẩm, hình như chỉ có lớp phó thể dục thôi.
* “Dương” (dê) trong tiếng Trung phát âm là /yang/
[Dê be be: Hôm nay tôi bỏ phiếu cho cậu đó ha ha ha ha, không nghĩ tới lại là cậu và Hoắc Duệ, cậu đọc bài viết này chưa?]
[Dê be be: Chia sẻ #Nghe nói chưa? Hai tiêu binh của lớp tự nhiên 1 đều là nam# lớp chúng ta thật khác biệt! Thật mong đợi ha ha ha]
[SSSR: Cảm ơn]
Nếu như không phải cộng sự là Hoắc Duệ, cậu sẽ ngay lập tức từ chối.
Người Thẩm Dũ rụt xuống một cái, ánh đèn điện thoại ánh lên, ánh sáng nhàn nhạt lan khắp phòng ngủ.
[Dê be be: Nhóm lớp đều nói đến chuyện tiêu binh của cậu và Hoắc Duệ, đúng là độc nhất trường mà]
[Dê be be: Sáng mai có thể cho tôi mượn vở chép bài tập được không?]
[Dê be be: Đúng rồi, bạn học Thẩm, cậu thi tháng tốt không? Ngày mai xếp lại chỗ ngồi đấy]
Đầu ngón tay Thẩm Dũ dừng lại trên màn hình một chút.
[Dê be be: Tôi thì chắc là đếm ngược]
[SSSR: Tôi thi thiếu một môn, trước đến giờ đều xếp chỗ theo thành tích sao?]
[Dê be be: Có, lớp mười cũng có xếp chỗ một lần, vì phiền quá nên không xếp nữa, không biết tại sao giờ lão Trương lại muốn xếp lại chỗ nữa]
[SSSR: Tốt quá, cảm ơn, buổi sáng tôi phải chạy bộ nên có thể sẽ đến lớp muộn]
Thẩm Dũ dừng một chút, cậu và Tống Dương cũng không coi là thân, hình như mấy lời khuyên hắn tự làm bài đi nghe hơi kì kì.
Còn chưa kịp gửi tin nhắn, đột nhiên Wechat nhảy ra.
[Hoắc Duệ: Không ngủ à?]
Thẩm Dũ cong môi, lập tức trả lời.
[SSSR: Ngủ ngay đây, cậu cũng chưa ngủ mà, ngủ sớm đi, nếu không sáng mai sẽ mệt đấy]
QQ lại nhảy lên hai tin nhắn, Thẩm Dũ không trả lời nữa.
Nửa phút sau
[Hoắc Duệ: Ánh sáng điện thoại của cậu làm phiền tôi]
Thẩm Dũ ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ, ánh sáng điện thoại sáng đến như vậy hả? Cậu dịch lên trên một chút, ánh sáng màn hình quả thực có thể nhìn thấy ở cửa đối diện, nhưng không phải Hoắc Duệ ngủ ở giường dưới cạnh cửa sổ sao?
Chắc không nhìn thấy đâu.
Cậu chui vào trong chăn, như vậy thì bên ngoài sẽ không nhìn thấy ánh sáng màn hình nữa.
[SSSR: Ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đi học]
[SSSR: Nếu cảm thấy không vui không ngủ được, tôi có thể chơi game cùng cậu, nhưng không được thức đêm]
[Hoắc Duệ:?]
[Hoắc Duệ: Không phải là tôi kéo cậu hả? Với cái kĩ thuật đó của cậu?]
[SSSR: Ừm, cậu kéo tôi, sinh tử chi giao, cậu có đồng ý kéo tôi không?]
Bên Hoắc Duệ “Đang nhập văn bản”
Thẩm Dũ đợi một lúc, Hoắc Duệ link lời mời chơi PUBG qua tin nhắn.
Thẩm Dũ cong môi cười, nhưng thao tác trong chăn không tốt, cậu lại chui nửa người ra ngoài.
Hoắc Duệ chỉ mình cậu, hai người đánh xếp hạng đôi.
Vì không có cách nào bật mic, toàn bộ quá trình lần này Thẩm Dũ đều yên lặng đi theo Hoắc Duệ, không biết có phải là người chơi buổi tối tương đối phật hệ* hay không, bọn họ liền thuận lợi giành chiến thắng.
* thái độ sống không tranh giành, không ham muốn, không vui buồn, bình tĩnh, an tâm
Mặc dù Thẩm Dũ giết 0.
Mặc dù nói chỉ chơi một ván, nhưng Hoắc Duệ lại mở thêm một ván nữa.
Thẩm Dũ ngáp một cái, khoé mắt cũng tràn nước, cả người tụt vào trong chăn, cố gắng cùng Hoắc Duệ chơi xong ván này.
[SSSR: Buồn ngủ quá, quá mười hai giờ rồi, không cho phép thức đêm]
[SSSR: Ngủ đi]
[SSSR: Thức đêm sẽ bị hói đấy!]
Mấy ngày nay lúc nào Hoắc Duệ đi học cũng mệt mỏi, chắc là chơi game suốt đêm, cậu cũng biết hắn gần đây vẫn luôn không vui vì chuyện gia đình.
[Hoắc Duệ:?]
[Hoắc Duệ: Có ăn sáng không?]/[SSSR: Tôi trả lời xong tin nhắn của lớp phó thể dục cũng đi ngủ đây, ngủ ngon]
Hoắc Duệ thu hồi một tin nhắn.
[Hoắc Duệ:.]
Thẩm Dũ xoay người, khoé môi cong lên.
[SSSR: Muốn, ngày mai muốn ăn một cái tiểu long bao, một ly sữa đậu nành]
Hoắc Duệ không trả lời.
Thẩm Dũ tắt điện thoại, ngửa người nhìn phòng kí túc đối diện một chút, không có ánh sáng.
Cậu sạc điện thoại ở đầu giường, có chút thoả mãn chui vào chăn.
Hình như quên mất chuyện gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.
...
Buổi sáng thứ ba, lúc Thẩm Dũ đến lớp vào giờ đọc sớm, trên bàn là tiểu long bao và sữa đậu nành, nhưng Hoắc Duệ không thấy đâu.
Lục Sơ Hành vừa ngáp vừa vươn người qua: “Đại ca đến phòng giáo viên, cũng không biết đi làm gì, sáng sớm đã bắt tụi tôi dậy sớm rồi đi mua đồ ăn sáng, đồ độc ác.”
Cậu liếc mắt nhìn về phía tiểu long bao ở trên bàn, nhất là trên bàn chỉ có một cái.
Thẩm Dũ cười: “Cảm ơn.”
Lục Sơ Hành khua tay, “Tiết đầu là tiết số học, chắc là có xếp hạng đấy, cũng không biết lúc nào đổi chỗ ngồi, bạn cùng bàn, hu hu hu nếu chúng ta bị tách ra thì phải làm sao bi giờ?”
Miệng Thẩm Dũ cắn một miếng tiểu long bao.
Đồ ăn sáng ở nhà ăn trường vị cũng không tệ lắm, tiểu long bao rất mới, còn bốc hơi nóng, cắn một miếng là nước thịt tràn ngập trong miệng.
Nghe được lời của Lục Sơ Hành, động tác cầm sách của Thẩm Dũ dừng lại một chút: “Thành tích của tôi chắc là xếp cuối rồi.”
Cậu cũng hơi lo, nếu như muốn đổi chỗ, đến lúc đó đi tìm chủ nhiệm lớp nói một câu không biết có được hay không.
Hơn nữa, không biết Hoắc Duệ có muốn ngồi cùng với cậu nữa không.
Thẩm Dũ đột nhiên cảm thấy tiểu long bao ăn không thấy ngon nữa.
Cái suy nghĩ “Ăn không ngon” này cứ kéo dài mãi đến khi Hoắc Duệ vào lớp.
Giờ đọc sớm đã được một nửa, Hoắc Duệ cầm tờ giấy bước vào cửa lớp, có thể là do thời tiết dần trở nên lạnh hơn, hắn mặc áo khoác đồng phục, nhưng vẫn tuỳ hứng không kéo khoá, lười biếng quét mắt xuống lớp học, dùng nam châm gắn tờ giấy lên bảng thông báo cạnh bảng đen.
“Là xếp hạng thi tháng hả?”
“Sao sáng sớm lại nhìn thấy cái thứ này! Nhưng mà vẫn phải xem!”
“Hồi hộp ghê...”
“Hoắc Duệ không thi một môn, chắc không xếp nhất trường đâu...”
Tiếng đọc sách trong lớp lập tức bị tiếng bàn luận che lấp.
Hoắc Duệ vừa về chỗ ngồi, Lục Sơ Hành liền xoay người lại: “Đại ca, em đứng thứ mấy vậy?”
“Vinh Vinh đứng thứ mấy?”
Hoắc Duệ hơi dựa người vào ghế híp mắt, chân đan lại để trên bàn: “Đếm ngược.”
Lục Sơ Hành lại thở phào nhẹ nhõm, vậy là hắn và Thích Vinh sẽ chưa vội tách ra.
“Còn Niên chó?”
“Không thấy.” Hoắc Duệ ngửi mùi tiểu long bao trong không khí, mắt liếc về phía Thẩm Dũ.
Nam sinh đang cúi đầu, gáy trắng nõn lộ ra trong không khí.
Gầy quá, theo bản năng hắn lại dời tầm mắt xuống dưới, eo cậu ta ẩn sau bộ đồng phục rộng thùng thình, không nhìn được.
Nhưng lúc đo thước dây hôm qua, có lộ ra vòng eo rất rõ ràng.
Hắn cũng không biết, vì sao eo của con trai có thể nhỏ như vậy, eo của Thẩm Dũ dường như không có chút thịt thừa nào.
Không biết cậu ta đã ăn gì mà lớn lên, chẳng nhẽ bình thường không ăn cơm?
Rõ ràng là lúc ăn cơm trưa cũng ăn không ít.
Ý thức được mình đang nghĩ gì, sắc mặt Hoắc Duệ lại đen thui.
Buổi tối không ngủ, nửa đêm còn chat chit với Tống Dương, hắn quan tâm người này làm gì?
Còn không biết xấu hổ khuyên hắn đi ngủ sớm không được thức đêm, cậu ta không phải vẫn cùng Tống Dương chat chit suốt đêm đó chứ?
Chuyện gì mà ban ngày không nói hết còn phải nói suốt đêm?
Hoắc Duệ càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ném sang một bên.
Thẩm Dũ uống xong sữa đậu nành, nghiêng đầu qua, bên mép còn dính một chút sữa đậu nành, cậu theo bản năng lè lưỡi liếm: “Thấy kết quả của tôi không?”
Môi lại càng trơn bóng.
Hoắc Duệ quay đầu, nhìn ánh mắt Thẩm Dũ, có thể vì tối qua ngủ muộn, đáy mắt Thẩm Dũ còn chút tia máu, thêm với việc vừa tập thể dục về, gò má hơi ửng đỏ.
Âm thanh trong lớp rất ồn, ồn đến mức Hoắc Duệ càng thêm bực tức, hắn quay đầu đi, hai tay nắm chặt, giọng không mấy thân thiện: “Thấy rồi.”
Hắn hừ lạnh: “Thi thiếu một môn, các môn khác thì đều đếm ngược.”
Mặc dù buổi tự học thứ hai có thi bổ sung, nhưng thành tích thi bổ sung cũng không được cộng vào tổng các môn.
Trên môi Thẩm Dũ vẫn còn nụ cười nhẹ, cậu nhìn chằm chằm, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ:
“Vậy còn cậu?”
“Nếu như thành tích không giống nhau, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tôi nữa không?”