Chỉ là một nụ hôn phớt qua, thậm chí không được tính là một nụ hôn, Thẩm Dũ hôn xong, đến cả bản thân cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Nói theo một cách nào đó, đây là chính nụ hôn đầu của cậu, cậu không có kinh nghiệm hôn môi, mới chỉ hôn trong mơ.
Tai Thẩm Dũ hơi nóng lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ, mặc dù trong phòng học rất tối, chỉ có thể mượn một chút ánh sáng len vào khe hở cửa sổ mà nhìn được đường nét của Hoắc Duệ.
Nhưng tay Thẩm Dũ đang nắm lấy gáy Hoắc Duệ có thể cảm nhận được sự khác thường của đối phương.
Cho dù tay Thẩm Dũ đã buông lỏng, Hoắc Duệ vẫn giữ nguyên tư thế bị Thẩm Dũ đè gáy xuống, không dám cử động.
Bên mép vẫn còn chút nhiệt độ mà Thẩm Dũ lưu lại.
Môi Thẩm Dũ hơi mỏng, màu môi đôi lúc sẽ hơi nhạt, uống nước xong sẽ trở nên ẩm ướt, như được nhuộm một màu đỏ rất nhạt.
Hoắc Duệ vẫn luôn muốn một lần được làm chuyện này.
Nhưng-- hắn vẫn lo lắng, tiến triển quá nhanh sẽ khiến cho người ta sợ, vậy nên chỉ có thể đùa giỡn một chút, như vô tình hôn lên trán gì đó.
Bàn tay không tự chủ nắm lại thành nắm đấm, sau đó lập tực buông lỏng.
Ánh mắt Hoắc Duệ nhìn khoé môi Thẩm Dũ rời đi, mím môi, đầu lưỡi không tự chủ mà liếm liếm chỗ Thẩm Dũ vừa hôn kia.
Giống như đứa trẻ vừa làm một việc gì kinh thiên động địa, có chút luống cuống.
Sao lại --- Sao lại bị cậu ấy hôn rồi!
Mấy việc như thế này không phải là để mình tới trước sao?
Yêu tinh phiền phức thật sự là... Còn học được cách áp đảo người khác!
Phòng học sau nửa phút yên lặng, Hoắc Duệ cuối cùng hừ rất nhẹ một tiếng.
Trong bóng tối, Thẩm Dũ cười nhẹ thành tiếng, rất thích thú.
Cậu cảm thấy Hoắc Duệ bây giờ giống con mèo xù lông sau khi được vuốt lông.
"Vậy, cậu có muốn hôn trả lại tôi không?"
Lời này vừa nói ra, Thẩm Dũ chỉ cảm thấy bắp thịt sau gáy dưới bàn tay mình còn căng thẳng hơn lúc nãy.
Hoắc Duệ thấy cổ họng khát khô, không tự chủ mà nuốt nước bọt.
"Yêu tinh phiền phức..." Hoắc Duệ thấp giọng, có chút khẩn trương, yết hầu không kiềm chế được mà di chuyển: "Cậu đừng có mà..." Được voi đòi tiên.
Còn chưa nói xong.
"Lớp các em đang làm cái gì đấy hả! Mấy người cuối lớp kia! Hả vẫn đang trong giờ học! Gấp nhìn con hạc giấy! Gấp cho ai mà gấp!"
Là tiếng thở phì phò của thầy chủ nhiệm.
Thẩm Dũ đột nhiên bị tiếng gầm doạ sợ, theo bản năng xoay người, lùi về sau một bước.
Phòng học này toàn bàn ghế bỏ hoang, không gian trống để bọn họ di chuyển cũng rất ít, cậu lùi như vậy một cái, va phải đống bàn ghế chồng lên nhau ở bên cạnh, cái ghế xếp trên bàn lắc lư hai cái, văng xuống dưới đất, tiếng va chạm rất lớn vang lên.
"Ai ở phòng bên cạnh đấy!" Giọng thầy chủ nhiệm tràn đầy sức sống xuyên qua tường, sau đó là tiếng bước chân.
Thẩm Dũ lập tức ngồi xổm xuống, ra sức kéo tay Hoắc Duệ, ra hiệu cho hắn ngồi xổm xuống, bản thân chậm rãi dời đến góc tường.
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn hắn một cái, bản mặt còn đang hơi căng thẳng chuyển sang khó ở, không tình nguyện.
Thầy chủ nhiệm nhìn thì cũng đã nhìn rồi, hắn cũng không phải là chưa bị bắt bao giờ, hút thuốc đánh nhau, có tội gì mà chưa bị thầy chủ nhiệm bắt chứ?
Bọn họ không phải chỉ chiếm dụng phòng học bỏ hoang một chút thôi sao? Lại không làm mấy chuyện "Trộm gà cắp chó"*, nhiều lắm chỉ là trốn học, còn không đến mức kinh ngạc như vậy...
* Trộm gà cắp chó: Mấy chuyện trộm cắp, vụng trộm, lăng nhăng,...
Hoắc Duệ im lặng hai giây, cũng ngồi xổm xuống.
Ngoài cửa, thầy chủ nhiệm ghé đầu vào cửa nhìn một chút, tất cả rèm cửa sổ đã kéo hết lại, không thấy cái gì, ông đẩy cửa một cái.
Cửa bị khoá.
Bình thường căn phòng này vẫn bị khoá, chìa khoá ở phòng bảo vệ.
Có thể là bàn ghế chưa xếp gọn nên bị đổ.
Thầy chủ nhiệm quanh quẩn ở cửa một lúc, dứt khoát đứng ở cửa trước phòng học bỏ hoang, vị trí này có thể nhìn được tình hình của cửa sau lớp đối diện.
Thẩm Dũ căng thẳng chỉ dám thở nhẹ.
Hai người co lại ở góc tường, chỉ cần Thẩm Dũ hơi nhích về phía sau, cậu sẽ đụng phải cửa trước của phòng học, thầy chủ nhiệm vẫn đứng ở cửa.
Thẩm Dũ cảm thấy hành động ngồi xổm ở góc tường vừa rồi của mình có chút ngu xuẩn.
Bây giờ còn không thể di chuyển được, chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ cũng có thể bị nghe thấy.
Cánh tay Hoắc Duệ áp sát cánh tay Thẩm Dũ, cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của bên ngoài.
Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng, tư thế này rõ ràng không thoải mái, hơn nữa hai người cùng là kẻ gian, trừ việc chen chúc một chỗ khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao ra, cũng có điểm nào giúp hắn cảm thấy vui vẻ cả.
Bên trái hắn là bậc lên bục giảng, cũng không thể di chuyển sang được.
Hoắc Duệ ngước mắt nhìn lên trần nhà, lại nhích sang bên Thẩm Dũ, hai người càng ngày càng gần.
Thẩm Dũ lập tức che miệng hắn, một tay khác còn kéo tay hắn, lòng bàn tay mình cũng ra mồ hôi, hơi ẩm ướt.
Lòng bàn tay Hoắc Duệ cũng không khá hơn chút nào.
Thẩm Dũ chuyên chú nghe tiếng bước chân, bàn tay Hoắc Duệ vốn đang bị cậu nắm lấy tránh thoát, Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên, chỉ là một giây tiếp theo, Hoắc Duệ giành lấy quyền chủ động, năm ngón tay mạnh mẽ lách vào năm ngón tay Thẩm Dũ, đổi thành động tác mười ngón tay đan vào nhau.
Tay trái cậu còn đang che miệng Hoắc Duệ, Hoắc Duệ phà hơi vào mu bàn tay Thẩm Dũ, tay trái Thẩm Dũ lập tức rút về.
Hoắc Duệ hình như muốn phát tiết những khó chịu trong lòng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện "Trộm gà cắp chó" như vậy.
Tay trái Thẩm Dũ còn chưa kịp rút về, cổ tay đã bị Hoắc Duệ bắt được.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hai người hô hấp.
Thẩm Dũ quay đầu nhìn Hoắc Duệ, cậu cắn môi dưới một cái, không khỏi cảm thấy tình cảnh của bọn họ bây giờ có chút buồn cười.
Thật ra thì không có gì phải sợ, bị bắt thì cũng chỉ là trốn học, bọn họ cũng không phải là nam nữ, tư tưởng của người thời nyaf vẫn chưa cởi mở như vậy, không thể hình dung được hai nam sinh ở chung một phòng học là hai học sinh yêu sớm được.
Nhiều lắm chỉ nghi là bọn họ hút thuốc hoặc là tìm một chỗ không người để giải quyết ân oán cá nhân thôi.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt Thẩm Dũ thả lòng không ít, chỉ là trong bóng tối cũng không thấy rõ vẻ mặt, cậu chỉ có thể cảm nhận được tay Hoắc Duệ dời từ cổ tay đến bả vai cậu, lòng bàn tay hơi nóng lên, cách một lớp đồng phục dán lên xương quay xanh cậu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng bị đè ép một chút, bàn tay kia dời đến sau đầu cậu, năm ngón tay luồn vào tóc cậu.
Sau đó cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp không thuộc về bản thân, chóp mũi đan vào chóp mũi, nhiệt độ môi Hoắc Duệ còn cao hơn nhiệt độ môi cậu rất nhiều.
Mới đầu chỉ là hai cánh môi chạm nhau, hai mắt Thẩm Dũ mở to.
Cậu muốn lùi về sau, lại bị Hoắc Duệ túm chặt lấy gáy, tay phải cũng bị đối phương giữ chặt hơn.
Cậu có thể cảm nhận được Hoắc Duệ giày vò môi mình.
Loại cảm xúc này quá mức xa lạ, Thẩm Dũ cảm thấy có vật gì đó hướng từ xương cụt cậu lên, khiến não cậu mất mây giây suy nghĩ.
Thẩm Dũ cảm thấy mình không thể thở được, nhưng trên thực tế, cậu hình như đã tự học được lấy hơi như thế nào.
Thẩm Dũ hơi hé môi.
Nhưng Hoắc Duệ cũng không đi sâu vào.
Có thể là do chỗ này không đúng lắm.
Có thể là vì tiếng bước chân của thầy chủ nhiệm ngoài cửa vẫn mãi không dứt.
Mấy phút sau, Thẩm Dũ ngồi trên mặt đất, từ từ tỉnh lại.
Hoắc Duệ khá hơn cậu một chút, hai phút trước đã trở lại bình thường, hơi dựa vào cửa, cúi đầu khoé môi cong lên, chỉ là trong bóng tối nên Thẩm Dũ không nhìn thấy.
Lúc sau, Hoắc Duệ mở miệng trước.
"Đồ ăn." Còn hơi có chút giễu cợt.
Đại khái là đang nói, giống như bộ dáng của Thẩm Dũ, vừa nãy hôn mình trước.
Thẩm Dũ: "...?"
Thẩm Dũ yên lặng hai giây: "Tấm thiệp kia, là ngày đó cậu viết tặng kèm với bánh ngọt nhỏ."
"Tôi không biết, để sót cùng với đồ trả cho Nhan Chỉ, Nhan Chỉ tới để trả đồ, không phải là tới tặng đồ."
...
Buổi tối mười một giờ, kí túc đã tắt đèn.
Thẩm Dũ xoa xoa tóc sắp khô hẳn, ném khăn lông lên mép giường, tựa đầu vào giường nhắn tin cho Hoắc Duệ.
Tính ra, từ khi ra khỏi phòng học cũ, Hoắc Duệ không nói với cậu câu nào cả.
Mặc dù chuyện này bản thân gây ra, cũng là tự Hoắc Duệ hiểu lầm, nhưng Thẩm Dũ vẫn không nhịn được cười.
Cậu sờ môi một cái.
[SSSR: Tôi không có ý cười nhạo cậu, thề]
[SSSR: Anh Hoắc Duệ ơi thỏ tai cụp ủ rũ.jpg]
[SSSR: Anh Duệ Duệ?]
[SSSR: Anh ơi?]
Thẩm Dũ gửi vô số tin nhắn, như đá chìm đáy biển.
Hoắc Duệ hiện tại sống chết không thèm để ý đến cậu.
Phòng 605.
Lục Sơ Hành nằm trên giường như cá ướp muối, nhìn Hoắc Duệ hít đất một lúc, lại sit up* một lúc, nhét miếng bim bim vào miệng, mập mờ không rõ: "Đại ca lại bị kích thích cái gì vậy?"
* sit up: một động tác tập bụng (như hình)
"Đại ca---"
Lục Sơ Hành lật người, mặt đối mặt với Hoắc Duệ.
"Giờ tự học buổi tối anh và bạn cùng bàn ra ngoài làm gì đấy? Đánh nhau thật à?"
Hoắc Duệ không nói câu nào.
Từ sau khi trở lại lớp, vẻ mặt đen xì của đại ca hình như không tốt hơn chút nào, nhưng nhìn vẻ mặt của bạn cùng bàn rõ ràng là rất vui vẻ.
Điểm khác lạ duy nhất chính là khoé miệng của bạn cùng bàn hình như bị rách, nhìn cũng không giống bị đánh, dù sao thì nếu là đại ca hạ thủ, không thể nào chỉ là rách khoé miệng như vậy được.
Lục Sơ Hành gãi đầu một cái, Thích Vinh ở trên giường ném cho hắn một cái cổ vịt: "Ăn nhiều chút giúp bổ não."
"Cổ vịt không bổ não mà." Tuy nói như vậy, Lục Sơ Hành lại ớ ra: "Không phải, mày đang nói chỉ số thông mình của tao có vấn đề phải không?"
"Ông đây phải trèo lên làm chết mày!"
Âm thanh náo loạn kí túc xá.
Hoắc Duệ vẫn không nói tiếng nào sit up.
Sit up.
Sit.
Điện thoại để bên tay phải hắn, màn hình điện thoại sáng, là đoạn hội thoại của hắn và Thẩm Dũ.
Không có ý cười nhạo mình?
Yêu tinh phiền phức cười vui vẻ như vậy.
Hoắc Duệ suy nghĩ một chút, hô hấp nặng hơn.
Môi của yêu tinh phiền phức thật mềm.
Hoắc Duệ liếm môi một cái, cảm thấy có chút ngọt, còn ngọt hơn cả đường.
Sau đó vẻ mặt hắn lại chuyển sang khó ở.
Cười nhạo hắn.
Khoảng chừng mười hai giờ, Thẩm Dũ đã chìm trong giấc ngủ.
Màn hình điện thoại sáng lên một cái.
[Hoắc Duệ:.]
Thẩm Dũ trở mình.
Cậu lại nằm mơ, lần này địa điểm hình như ở trong xe, Hoắc Duệ ngồi ở chỗ tài xế, cậu ngồi ở ghế bên cạnh.
Vẻ mặt Hoắc Duệ rất khó ở, giống như bây giờ, cậu đưa vật trong tay cho Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng, mở miệng hỏi cậu: "Người phụ nữ kia là ai?"
Cậu nghĩ lại một lúc: "Anh không phải là cũng quen sao? Là người mà anh giới thiệu của công ty anh đến bên bọn em làm nghiệp vụ đấy."
Hoắc Duệ thừ ra hai giây, hình như có chút lúng túng: "Ừm, tối muốn ăn gì?"
"Ăn cay! Em muốn ăn gà cay!" Hoắc Duệ muốn khởi động xe, hắn hình như đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó: "Chờ chút!"
Động tác của Hoắc Duệ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
Đây là Hoắc Duệ hai mươi bốn tuổi, Thẩm Dũ nhớ rất rõ, mặt mũi của Hoắc Duệ hai mươi tám tuổi khác với Hoắc Duệ hai mươi tư tuổi rất nhiều.
Trong nháy mắt Hoắc Duệ nghiêng đầu đó, cậu cũng nhổm từ ghế phó lái lên, cúi người đến trước mặt Hoắc Duệ, hôn lên môi đối phương một cái, lại còn xấu xa cắn môi Hoắc Duệ một chút.
...
Từ khi nỗ lực học tập, cuối tuần tới rất nhanh.
Tan học ngày thứ sáu, tiếng oán hờn vang khắp lớp.
Vì sắp tới liên thi, bài tập tuần này nhiều hơn trước đó rất nhiều.
Tống Dương khoác chiếc balo đầy ự đi ngang qua lưng Thẩm Dũ, Lục Sơ Hành gặm kẹo que chặn ở cửa sau: "Lớp phó thể dục, cuối tuần ra ngoài chơi không?"
"Tuần này không được rồi, tao phải đi tập huấn."
"Vậy mày ở lại trường cũng được mà? Chỗ tập huấn cũng gần trường."
Vì Tống Dương và Thẩm Dũ có quan hệ thân thiết, mấy ngày nay bổ sung thêm Lục Sơ Hành cũng bắt đầu thân thiết với Tống Dương, chủ yếu là hai người thường xuyên bơi trong biển drama, thành bạn thân cùng nhau hóng drama.
Mặt Tống Dương vẫn luôn cười đùa cợt nhả thoáng qua một tia mất tự nhiên: "Người nhà tao bắt về, ai mà không muốn tự do tự tại chứ!"
Lục Sơ Hành liếc nhìn cặp sách của hắn: "Mày lại không làm bài tập."
Mặc dù nói vậy, nhưng vẫn thả người ra.
Thẩm Dũ sắp xếp bài tập của mình và bài tập của Hoắc Duệ.
"Tuần này tôi phải về nhà."
Cậu muốn thu dọn nhà cũ một chút.
Hoắc Duệ vốn đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời của cậu, hơi hé mắt ra, ánh mắt rơi vào tay áo cậu xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay: "Cái thuê ở bên ngoài kia á?"
Thẩm Dũ lắc đầu một cái: "Không phải, là nhà tôi."
Lúc nói đến chữ "nhà" kia, Thẩm Dũ dừng một chút.
Chữ này quá xa lạ, nơi đó cũng không tính là nhà.
Hoắc Duệ nhàn nhạt ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Dũ nếu muốn nói, nhất định sẽ chủ đông nói. Ví như đêm hôm đó tại sao đột nhiên lại khóc như vậy, tại sao lúc bị bệnh đột nhiên lại gọi tên hắn, có thể khiến cho cậu ngừng khóc.
Hoắc Duệ có thể từ trước đến giờ chưa khóc nhè bao giờ.
"Tối nay về luôn?" Mãi sau, Hoắc Duệ nhấc mí mắt lên.
Thẩm Dũ suy nghĩ một chút: "Mai về, hơi xa, tối về thì muộn quá."
Hoắc Duệ lại ừ một tiếng, lơ đãng hỏi Lục Sơ Hành: "Niên chó hẹn mấy giờ?"
Lục Sơ Hành và Thích Vinh đang chém gió, nghe thấy câu hỏi của hắn, liếc nhìn điện thoại: "Bảy giờ, nói đến Niên chó, người đâu rồi, sao lại đi nhanh như vậy, dù sao thì cũng là cùng nhau đi ăn tối sao không đợi mọi người cùng đi."
Vẻ mặt Thẩm Dũ trầm xuống.
Trần Niên Nhất.
Trước không cảm thấy gì, nhưng giờ nhắc tới, Thẩm Dũ lại không quá thoải mái.
Vì kiếp trước, Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Duệ.
Cậu nghĩ, Trần Niên Nhất có phải là biết hết tất cả mọi chuyện hay không? Đoạn thời gian cậu mất trí nhớ đó, hẳn là thời gian Hoắc Duệ đau khổ nhất cuộc đời, Trần Niên Nhất vẫn luôn bên cạnh hắn.
Chỉ một chi tiết này, đã đủ để Thẩm Dũ cảm thấy khó chịu.
Kiếp trước, cậu thiếu sót quá nhiều.
Thẩm Dũ xuất thần nửa phút, Hoắc Duệ đã đứng sau lưng cậu, tay phải vòng qua người cậu dọn sách để trên bàn.
"Cùng cậu đi ăn tối."
"Lằng nhằng."
Thẩm Dũ ngừng hai giây: "Được, xong ngay đây."
Hoắc Duệ không nghe cậu nói gì, vẫn đứng sau lưng cậu cùng cậu xếp sách vở.
Lục Sơ Hành chờ bên cạnh: "... Tư thế này có phải có gì đó là lạ không."
Thích Vinh liếc hắn một cái: "Lạ chỗ nào, mày không phải cũng hay vòng qua người tao lấy đồ sao?"
Hoắc Duệ hình như nghe được hai người này nói chuyện, mi mắt nâng lên hết sức vô tình: "Chúng mày còn chưa đi hả?"
Học sinh trong lớp đều đi hết rồi, chỉ còn mấy người bọn họ lề mề.
"À, đại ca không đi cùng bọn em hả?" Lời vừa nãy Hoắc Duệ gần như kề sát vào tai Thẩm Dũ nói, bọn Lục Sơ hành đương nhiên không nghe thấy.
Hoắc Duệ không kiên nhẫn nhíu mày lại: "Mày nói nhiều quá."
Lục Sơ Hành: "...?"
Thích Vinh một tay xách cặp sách của hai người, một tay lôi áo khoác của Lục Sơ Hành ném người ra ngoài: "Bai bai đại ca, bảy giờ gặp lại!"
Đám người đi khỏi, trong phòng học chỉ còn lại hai người.
Trời đã chuyển tối, đèn trong lớp cũng bị tắt đi.
Mới nãy Hoắc Duệ vẫn duy trì khoảng cách một chút, giờ đây áp sát vào lưng Thẩm Dũ, tựa như ôm người vào trong ngực, sát bên tai cậu.
"Nhớ ra một chuyện." Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cổ Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ "Ừ?" một tiếng.
"Gì vậy?"
"Trước kia Trần Niên Nhất có nói thích tôi." Lúc Hoắc Duệ nói lời này quá bình tĩnh giống như là đang nói một chuyện gì đó hết sức bình thường.