Thẩm Dũ nhanh chóng nhận ra được giọng nói của Hoắc Duệ hình như không đúng lắm.
Cậu nghiêng người lùi về sau một bước, lưng gần như dán lấy tường, khẽ ngẩng cằm lên, rơi vào đáy mắt Hoắc Duệ.
Cậu chợt nhận ra Hoắc Duệ muốn làm gì.
Đối với Hoắc Duệ mà nói, dù đi nhầm đường đi chăng nữa, cũng không có khả năng đi tới phía sau cửa hàng.
Nơi này gần như không có người qua lại, nhưng không chừng có thể sẽ có người qua lại, điều này khiến cho mọi thứ trở nên bí ẩn và kích thích.
Rõ ràng là chưa làm gì cả, Thẩm Dũ lại cảm thấy tim mình đập như điên.
Cậu bất giác liếm liếm khoé môi, trong miệng vẫn lưu lại vị ngọt lạnh của kem.
"Hoắc Duệ." Thẩm Dũ gọi, một lần nữa liếm khoé mội, ánh mắt nhận ra cậu và Hoắc Duệ đã sát vào nhau.
Trong dự đoán, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, nụ hôn này có sự kích thích và không lý trí của thiếu niên, Thẩm Dũ theo bản năng định tránh đi, một bàn tay liền nắm lấy sau gáy cậu, không nặng không nhẹ xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Một bàn tay khác đặt bên hông cậu.
Eo con trai dù nhỏ đi chăng nữa nhưng cũng không thể mềm mại như eo con gái, cách lớp áo lông cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay đối phương.
Thẩm Dũ bị hôn đến nhũn ra, răng môi quấn quít nử nở nói hai chữ "Đủ rồi..."
Nhưng Hoắc Duệ lần này kiên quyết chặn miệng lại.
Lúc nãy ở trong quán ăn hắn đã muốn hôn cậu, Hoắc Duệ luôn luôn cảm thấy mình là một người kiềm chế rất tốt, như từ khi còn rất nhỏ phát hiện bản thân thích ăn ngọt, nhưng hắn có thể kiềm chế, có thể giấu giếm, đến giờ người nhà cũng không ai phát hiện ra hắn thích ngọt.
Hoắc Duệ gần như che khuất cả người Thẩm Dũ, kể cả có người đi qua, cũng sẽ không biết bọn họ đang làm gì.
Cũng may còn sót lại một chút lý trí, chưa tới năm phút, Hoắc Duệ nắm giữ quyền khống chế buông người ra, chỉ là trước khu buông còn hôn lên khoé môi cậu hai cái.
Thẩm Dũ chậm chạp: "...Lần sau đừng có làm ở những nơi như thế này."
Không đơn giản là vấn đề ở bên ngoài, mà... vấn đề là của cậu ngóc dậy rồi, may hôm nay mặc đồ rộng, áo lông cũng dài.
Ngón tay Hoắc Duệ chạm vào môi Thẩm Dũ, có chút nghe lời ngoài ý muốn, chỉ là giọng nói hơi khàn: "Biết rồi."
Thẩm Dũ nhặt balo rơi dưới đất lên nhét vào ngực Hoắc Duệ, "Đi ăn cơm."
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào tai cậu đỏ lên ẩn dưới mái tóc, khoé môi cong cong.
Vì phải sớm trở về trường, còn phải mua cơm cho bọn Lục Sơ Hành, hai người chọn món xào tiện mang đi lại còn không bị đổ ra đường.
Ăn cơm xong đã hơn mười một giờ, lúc tới Thẩm Dũ đi xe buýt, nhưng Hoắc Duệ chưa từng ngồi xe buýt bao giờ.
Từ nhỏ đến lớn, bước ra khỏi cửa là sẽ có tài xế đưa đón, muốn đi đâu thì gọi taxi, như xe buýt cố định thời gian khởi hành này còn phải chờ ở trạm, còn phải ở trên xe cùng một đám người, Hoắc Duệ tuyệt đối không thể ngồi được.
Đây là chuyện trước khi Hoắc Duệ sầm mặt bị Thẩm Dũ kéo lên xe.
Trên xe không có mấy người, đang giữa trưa nên hầu như mọi người đều đang dùng cơm, cho nên trong xe cũng không khó chịu lắm, mấy cửa sổ được mở ra.
"Văn Lễ 1, cảm ơn bác tài." Thẩm Dũ trả tiền cho hai người, dắt Hoắc Duệ vào trong.
Giá trị nhan sắc của hai người khá cao, ánh mắt mấy người lác đác trên xe đều dừng trên người bọn họ.
Thẩm Dũ chọn vị trí hàng sau bên cạnh cửa sổ.
"Cách trường mười mấy trạm thôi, chớp mắt một cái là đến, không cần phải gọi taxi." Thẩm Dũ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đã dần dịu đi của Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ cười giễu, cuối cùng không nói gì nữa, trước khi lên xe, mặt vẫn cực kì kháng cự.
Thẩm Dũ cười một tiếng, kéo ống tay áo của hắn, lòng bàn tay trái hướng lên trên, đặt trên đầu gối mình, mấy ngón tay cong cong.
Bọn họ ngồi phía sau, phía trước có mấy chiếc ghế cản tầm nhìn, không ai có thể nhìn thấy.
Hoắc Duệ hừ nhẹ: "Sao?"
Coi như hắn nhìn thấy ý đồ của yêu tinh phiền phức, không thèm nắm tay đâu.
Chỉ là ống tay áo lại bị giật hai cái.
Thẩm Dũ ngước mắt nhìn, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Anh à, nể mặt em, nắm tay một cái đi?"
Vừa dứt lời, một bàn tay lớn hơn một chút đặt lên tay mình.
Chủ nhân của cánh tay này giống như không làm chuyện này, ngẩng mặt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ bên trái, chỉ là năm ngón tay lại bắt đầu không nghe lời chen vào kẽ ngón tay Thẩm Dũ.
Đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
"Lúc nãy tôi chạm mặt mẹ." Được người có thể chăm sóc mình cả đời nắm tay, Thẩm Dũ cảm thấy những quá khứ như đồ vật được cậu giấu kín ở đáy lòng, đều có thể dễ dàng nói ra.
Trong kí ức của cậu, hình như cậu chưa từng chia sẻ với ai chuyện gia đình của mình.
Cậu cũng không cần ai đồng cảm.
Hoắc Duệ xiết chặt tay mình, dường như không hài lòng với khoảng cách của hai người, xích lại gần một chút, chân hai người sát lại nhau.
Thẩm Dũ khép hờ mắt, cũng nhận ra động tác nhỏ của Hoắc Duệ.
"Trước đây tôi nói, cha mẹ đã mất, là nói dối." Ngón tay Thẩm Dũ bị Hoắc Duệ chơi đùa.
Câu chuyện cậu kể rất đơn giản, trong câu chuyện, đứa trẻ lúc còn nhỏ cha vì bệnh nặng mà qua đời bị mẹ nuôi thả, sau khi mẹ tái giá liền không quan tâm tới đứa trẻ đó nữa, trừ mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt, đứa trẻ kia ban đầu không nghĩ là mẹ không còn thương mình nữa, vẫn luôn luôn dẫn dắt sự chú ý của mẹ. Sau đó, đứa trẻ tuyệt vọng.
Cậu kể rất bình tĩnh.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào mặt cậu, mười ngón tay đan vào nhau bị hắn nắm trong lòng bàn tay, dùng lực rất lớn, dường như muốn xoa vào tận xương bàn tay này.
Vì đang ở trên xe, không có cách nào để ôm cậu.
Thẩm Dũ để mặc cho hắn như vậy.
Hồi lâu.
Giọng điệu có chút cứng rắn của Hoắc Duệ nhưng lại có ý dỗ dành người khác: "Yêu tinh phiền phức, cậu có thể phiền phức một chút."
Thẩm Dũ cười khẽ, ừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô số phong cảnh trượt qua ngoài cửa sổ, cũng không đọng vào mắt của hai người.
Trên xe không ai biết bọn họ, ở chỗ không ai nhìn thấy, bọn họ có thể không chút sợ hãi mà nắm tay nhau.
...
Thứ hai.
Sáng sớm lớp học vẫn hỗn loạn như cũ, người đọc sớm thì đọc sớm, thu bài tập thì thu bài tập, còn có người đang vội vàng chép bài tập.
Nhưng gần tới liên thi* rồi, cũng không ai không dám học hành chăm chỉ, ngay cả mấy người chép bài tập cũng ít hơn trước, mặc dù bài tập tuần này nhiều hơn trước đó rất nhiều.
* liên thi: có thể chỉ kì kiểm tra chung giữa hai hoặc nhiều trường học (VD: liên thi các trường điểm, liên thi cuối kì,...), dùng một bài thi để so sánh chất lượng dạy học
Kết quả liên thi cũng sẽ bị ghi chép vào hồ sơ, sau liên thi còn thi giữa kì.
Thi hết cái này đến cái khác, nhất định chính là địa ngục trần gian.
Lục Sơ Hành đẩy đẩy Thích Vinh trước mặt, còn luôn chọc chọc vào eo Thích Vinh: "Bùn ngủ chết mất, nhà trường lúc nào mới bỏ giờ đọc sớm đây?"
"Chúng ta đang là trai tráng thời kì trổ mã cần phải ngủ đủ giấc."
Thích Vinh tóm lấy tay hắn: "Mày ngậm đi, tối qua còn chơi game muộn như vậy mà, nếu không phải đại ca ngủ một giấc dậy phát hiện ra mày vẫn chưa ngủ, không chừng mày vẫn có sức chơi xuyên đêm."
Lục Sơ Hành oan ức: "Còn không phải đại ca gần đây không kéo rank chúng ta nữa hả, thua một trận là không ngừng được, ai mà biết thắng một trận có nghĩa là cả đêm chứ?"
Thẩm Dũ đi sau phía bọn họ im lặng một lúc: "Cũng không chỉ một đêm đâu."
Lục Sơ Hành: "... Bạn cùng bàn, cậu thành người xấu rồi."
Hoắc Duệ cười giễu cợt, phụ hoạ một câu: "Chuỗi thua lướt mỏi cả tay luôn."
Thích Vinh: "..." không nhịn được cười thành tiếng.
Bốn người vào lớp.
Hoắc Duệ theo bản năng nhìn về chỗ ngồi của Trần Niên Nhất, không có ai, đồ dùng trên bàn cũng biến mất.
Hắn không nói cụ thể là ngày nào đi, nhưng hành động lại rất nhanh.
Hắn để ý, đương nhiên Thích Vinh và Lục Sơ Hành cũng để ý, chỉ là hai người không biết giữa Hoắc Duệ và Trần Niên Nhất rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẫn chỉ nghĩ đây là một cuộc chia xa thông thường.
Đi du học nước ngoài, cũng không phải là không bao giờ về nước nữa, khoa học kĩ thuật bây giờ doạ người như vậy, gọi video chỉ mất vài phút, cũng không cần lo lắng không bao giờ gặp lại.
"Niên chó đi nhanh thật..."
"Nếu nói thời gian chúng ta cũng có thể trốn học đến tiễn nó một chút mà."
Hai người trao đổi.
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, trở về chỗ ngồi.
Thẩm Dũ lấy bài tập ra, theo phản xạ có điều kiện gác cằm lên lưng Hoắc Duệ, từ sau lưng hắn nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía Tống Dương.
Bình thường, hiện tại Tống Dương sẽ phải vội vàng chép bài tập, thấy Thẩm Dũ đi vào, sẽ mượn vở bài tập của cậu để chép, hôm nay lại thấy có chút kì lạ, không chép bài tập, cũng không chủ động chào hỏi.
"Tống Dương, cậu làm xong bài tập rồi à?" Thẩm Dũ một tay nắm lấy bả vai Hoắc Duệ, giữ thăng bằng, cũng không để ý đến sắc mặt của Hoắc Duệ hiện tại như thế nào.
Tống Dương hiếm khi chán nản gục xuống bàn suy nghĩ về đời người nghe thấy tiếng hỏi lắc đầu một cái: "Chép bài tập á, thật không có triển vọng."
Nghe được câu này từ miệng "kẻ phạm tội thành quen" này, vẫn có chút kì quái như vậy.
"Vậy cậu không nộp bài tập hả?"
Tống Dương quay mặt lại, vẻ mặt cảm động, nếu không có Hoắc Duệ ngăn ở giữa hai người, Thẩm Dũ cảm thấy hắn chuẩn bị nhào vào người mình.
"Bạn học Thẩm, hu hu hu, cậu quan tâm đến tôi hả?"
"Tôi tấn công cậu lâu như vậy cuối cùng cũng có tác dụng rồi sao?"
Một nam sinh dáng người lực lưỡng, cao lớn thô kệch, đột nhiên nói giọng õng ẹo, mặt dịu dàng.
Thẩm Dũ: "..."
Thẩm Dũ lập tức rụt trở về, thậm chí còn kéo kéo tay Hoắc Duệ, để hắn chặn người kia lại.
Mấy bạn học xung quanh không dám nhìn thẳng.
Thẩm Dũ rụt về, đối mặt với Tống Dương là Hoắc Duệ, đối mặt --- đời người ảm đạm.
Hoắc Duệ không biểu tình gì nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo ý không vui.
Tống Dương: "Làm phiền rồi."
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Tiết học sau đó, như bình thường, Tống Dương mặc dù học không giỏi, bất kể là có hiểu không cũng nghiêm túc nghe giảng, không nghe thì nghịch điện thoại, giờ đây hắn nằm bò ra bàn, uể oải không cử động.
Đến cả giáo viên tiếng Anh trông lớp giờ đọc sớm cũng không chịu được đi vòng qua chỗ hắn mấy lần.
Tống Dương vẫn duy trì trạng thái nửa sống nửa chết.
Cuối cùng, giáo viên tiếng Anh không chịu được nữa phải mời hắn ra ngoài.
"Cậu có cảm thấy --- hình như Tống Dương có chuyện gì đó không?" Thẩm Dũ tiến đến gần bên tai Hoắc Duệ.
Trừ bọn Lục Sơ Hành ra, Tống Dương được coi như bạn bè duy nhất của Thẩm Dũ sau khi cậu trọng sinh, mặc dù quan hệ của hai người không quá thân, nhưng cũng có thể thỉnh thoảng nói chuyện, tuy rằng đa số, đều là Tống Dương chia sẻ cho cậu mấy chuyện linh tinh.
Cậu luôn cảm thấy hôm nay Tống Dương có chút kì lạ, bình thường hoạt bát, cũng không thể nói chuyện như vậy, khiến cho người khác nổi da gà.
Hoắc Duệ nhíu mày lại.
Hay lắm, giờ còn quan tâm người khác lộ liễu.
"Không có."
"Học thuộc từ mới đi."
Thẩm Dũ: "...Tôi đã học thuộc lòng mấy từ này rồi."
"Luyện thêm lần nữa."
"Ừm... Cậu nói tiếng Trung đi."
Tiết thứ nhất là toán, Trương Kiến Thanh ôm một đống bài kiểm tra tuần trước vào lớp, vẻ mặt không thể nói là vui vẻ.
"Ồn ồn ồn, cả trường toàn là tiếng ồn ào của cái lớp này!" Ông đưa bài thi cho cán sự môn học phát cho cả lớp: "Đề này các lớp tự nhiên đều làm, chỉ có điểm lớp này là thấp nhất!"
"Các em có nhớ vì sao mình được gọi là lớp 1 không?"
"Có một bạn, tôi không biết có phải vì ảnh hưởng bởi chỗ ngồi mới không, thành tích tuột dốc vô cùng rõ ràng." Trương Kiến Thanh nhìn lướt qua cả lớp, ánh mắt dừng lại ở chỗ Bạch Huỷ.
Trước đó, ông đã thầm hỏi thăm các giáo viên môn khác, bản thân Bạch Huỷ là lớp trưởng, thành tích kiểm tra gần dây bị tuột dốc.
Không nói đích danh trước mặt mọi người, nhưng ánh mắt của chủ nhiệm lớp nhìn, những bạn khác cùng nhìn theo, lưng như kim chích (lo lắng, hoảng loạn).
Da mặt cô gái mỏng.
Bạch Huỷ bật khóc.
Trương Kiến Thanh nhức đầu, ông không thích phê bình nữ sinh nhất, dứt khoát chuyển đề tài: "Một vài bạn cũng có tiến bộ, ví dụ như Thẩm Dũ."
Mặc dù từ bét lớp lên được vài số, tuy vẫn là đếm ngược, nhưng cũng là một loại tiến bộ."
"Đoạn Thư Thư chờ đã."
"Hói hói dữ quá."
"Nhưng thành tích lớp trưởng lớp mình kém đi rồi, cũng không trách thầy nói ra, học sinh bình thường thì chẳng nói làm gì, đây lại là lớp trưởng."
"Vậy không nói hẳn là cậu ấy đi, nói đến chỗ ngồi làm gì."
"..."
Trương Kiến Thanh đập tay, ra hiệu cho cả lớp im lặng: "Được rồi, có gì tan học bàn luận tiếp, các em tự nhìn thành tích của mình đi!"
Tiếp theo là nói đến chuyện thường ngày của học sinh, liên quan tới liên thi sắp tới, nếu như bọn họ thi không tốt để lại hậu quả gì, không được chỉ chú tâm đến đại hội thể dục thể thao, thành tích của đại hội thể dục thể thao cũng không thể giúp bọn họ thi vào đại học tốt.
Nói xong những thứ này, Trương Kiến Thanh lại nhắc tới giờ tự học buổi tối trước đó: "Thầy chủ nhiệm đã nhiều lần bắt được người lớp chúng ta trốn giờ tự học buổi tối!"
"Còn có người chạy xuống phòng học bỏ hoang tầng dưới! Ảnh hưởng tới tiến độ học tập của các lớp khác! À còn nấp trong phòng học không biết là lén lút lén lút làm gì nữa!"
"Tôi không biết có phải là lớp chúng ta hay không! Nếu như không phải, tốt nhất các em đừng có loại suy nghĩ như vậy, nếu như phải, tốt nhất đừng có lần sau nữa!"
Thẩm Dũ đang soát bài kiểm tra của mình xem có sai chỗ nào không, bất ngờ không kịp phòng bị, bị sặc nước miếng.
Quay đầu trợn mắt nhìn Hoắc Duệ một cái, người này chính là đầu sỏ.
Đầu gối dưới bàn học huých Hoắc Duệ một cái, tỏ vẻ mình đang bất mãn với hắn.
Ngoan ngoãn học hành đi, tự ghen với bản thân mình cũng chẳng nói làm gì, lại còn phải kéo cậu đến phòng học bỏ hoang, thiếu chút nữa là bị thầy chủ nhiệm bắt.
Tối hôm đó, hai người nhảy ra khỏi cửa sổ, chắc là vì cửa sổ không khoá bên trong, bị thầy phát hiện.
Hoắc Duệ lại coi như chẳng có gì, chỉ là sắc mặt đang khó ở đột nhiên chuyển sang vui vẻ, ánh mắt nhìn thẳng lên cổ Thẩm Dũ khẽ hừ một tiếng.
Dường như Trương Kiến Thanh nhắc tới chuyện này, khiến cho hắn hết sức vui mừng.
Bàn tay dưới bàn học cong lại chạm vào ngón tay Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ bị hắn chạm cũng nhớ về tối hôm đó.
Tai hơi nóng lên, không rụt tay lại.
Hay bàn tay dưới bàn lén lút chạm nhau, rõ ràng chỉ là đầu ngón tay dây dưa một lúc, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy không đủ.
Mãi đến khi Trương Kiến Thanh giảng đạo lý xong, bắt đầu giờ học, ngón tay Thẩm Dũ ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Hoắc Duệ, hai người mới tách ra.
Tình cảm giữa thiếu niên đơn thuần càng thêm nồng đậm, không thể che giấu được.