Nghỉ Tết hơi sâu, tui quay trở lại với mọi người rồi đây ^^
Ở chương này có 1 trò chơi, tui đọc cũng không rõ luật lắm. Nếu mọi người đọc thấy không ổn có thể góp ý nha.
- -----
Một ngày thi đấu trôi qua rất nhanh, thành tích của lớp Thẩm Dũ cũng không tệ lắm, ngoại trừ Hoắc Duệ được giải nhất nhảy cao ra, còn giải nhì, giải ba chạy ngắn, cùng với giải nhì nhảy xa nữ.
Trước khi bắt đầu giờ tự học buổi tối, giáo viên tiếng Anh bê một đống bài kiểm tra vào lớp.
"Không phải nói hôm nay sẽ xem phim sao lại cầm theo bài kiểm tra thế này!"
"Mẹ kiếp, lúc này lấy đâu ra tâm trạng làm bài tập nữa..."
"Đồ quỷ, giờ mà còn đọc sách nữa hả? Lòng tao đã sớm bay theo các vận động viên thể dục rồi."
Phía dưới là một trận huyên náo, giáo viên tiếng Anh đi xuống dưới nhìn lướt qua, cũng không nói gì, vẫy Lại Mỹ Mỹ đến, đưa cho cô một cái USB, sau đó xoay người đi.
Không lưu luyến chút nào.
Đây nhất định phải chiếu phim rồi, Lại Mỹ Mỹ trước mặt đùa nghịch mãi, giáo viên tiếng Anh mới đi không lâu, Trương Kiến Thanh lại đến.
Các lớp trong trường đoán chừng là thương lượng xong, Trương Kiến Thanh cố ý nhắc đến, các lớp đều xem một bộ phim, cho nên không cần nghĩ đến chuyện trốn khỏi lớp, ngồi yên trong lớp mà xem.
Mọi người kích động thảo luận xem xem phim gì, Lại Mỹ Mỹ vừa chuẩn bị xong.
Nhạc mở đầu phim "Đồi gió hú" vang lên.
Là phiên bản gốc.
Một trận oán khí.
Trương Kiến Thanh không chút lưu tình tắt đèn trước mặt: "Kéo rèm cửa sổ vào đi, cuối lớp cũng tắt đèn đi, để tôi yên ổn xem phim!"
"Vâng---" Mấy người uể oải đáp.
Trương Kiến Thanh xoay người ra ngoài, mấy người đang giả bộ ngoan ngoãn lập tức xôn xao, bắt đầu kéo ghế.
Kết quả là lúc lão Trương trở về, hình như là đoán được hành động "Lá mặt lá trái*" của bọn họ.
* Ý là ngoài mặt nghe lời, sau lưng lại ngấm ngầm vi phạm.
Ông thăm dò lớp học, trong lớp tối như bưng, màn ảnh lớn vẫn sáng: "Đại hội thể dục thể thao hôm nay biểu hiện khá tốt, nói trước rồi, hữu nghị là một, thi đấu là hai, cố gắng hết sức."
Khen ngợi xong, lúc này mới đi thật, còn đóng cửa phòng lại.
Xem phim thực ra chỉ là một hình thức nghị trang, nói trắng ra các giáo viên đều biết trong lòng bọn họ không có tâm tư học tập, tạo cơ hội để bọn nhỏ nghỉ ngơi chút thôi.
Ít người thật sự thích học tập chơi đùa lúc đang học, phần lớn học sinh chờ chủ nhiệm lớp đi khỏi, lập tức dọn bàn ghế, tụ tập lại.
Ở trong lớp có thể chơi mấy trò, hoặc là đánh cờ, hoặc là oẳn tù tì, còn có người ngồi đó kể chuyện ma.
Phim mới chiếu phần mở đầu, trong lớp học đã xuất hiện nhiều bầu không khí.
Trên bàn Thẩm Dũ mở bốn chiếc đèn pin điện thoại.
Vốn chỉ có đèn pin của cậu và Hoắc Duệ, định chiếu sáng để làm luyện đề.
Nhưng bây giờ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh bê bàn của mình đến ghép lại thành một bàn lớn, vị trí bốn người thành sáu người chen lấn, thêm Tống Dương và bạn cùng bàn của hắn.
"Nhanh nhanh nhanh nhanh chọn số đi." Lục Sơ Hành chèn tay lên mảnh giấy, mặt hưng phấn.
Tống Dương kéo ghế về phía trước, liếc nhìn Thẩm Dũ: "Bạn học Thẩm chọn số mấy?"
Thẩm Dũ xoắn xuýt một lúc, người hơi nghiêng về sau, chạm phải vai Hoắc Duệ đang sầm mặt.
"Số 2 đi."
Mấy người không dám chọn trước Hoắc Duệ, nhưng vị đại lão này hôm nay lúc trở về từ nhà vệ sinh vẫn luôn sầm mặt, Lục Sơ Hành đoán đại ca bị học sinh lớp 8 kia chọc giận, thầm bàn với Thích Vinh nghĩ xem lúc nào đó đi tìm học sinh năng khiếu kia gây phiền phức.
Lâu rồi bọn họ không động chân động tay, hình như có người quên mất, Hoắc Duệ mới là đại ca của trường này, còn dám công khai khiêu khích.
Hoắc Duệ vẫn không lên tiếng, Thẩm Dũ ho khan: "Các cậu không chọn hả?"
Tống Dương sờ mũi: "Vậy tôi chọn số 5!"
Thích Vinh: "Tôi số 6."
Bạn cùng bàn Tống Dương: "Vậy tôi số 3."
Năm người chơi, ván này Lục Sơ Hành làm trọng tài, không có số 4, chỉ còn lại số 1.
Khuỷu tay Thẩm Dũ ở sau huých huých cánh tay Hoắc Duệ: "Cậu là số 1."
Hoắc Duệ vẫn không lên tiếng.
Hắn vốn không muốn chơi loại trò chơi đần độn này, nhưng Thẩm Dũ lấy chuyện hắn không có tiền đồ chảy máu mũi trong nhà vệ sinh ra uy hiếp, nói nếu hắn không chịu tham gia sẽ nói cho người khác biết.
Hoắc Duệ một lần mất mặt trước mặt bạn trai sắc mặt càng ngày càng nặng nề.
Nhưng Thẩm Dũ lại không sợ hắn.
Ngược lại còn thấy hắn buồn cười, dĩ nhiên không thể nói thật ra, cũng không thể nói cho người khác biết rằng cậu vừa vạch áo ra, Hoắc Duệ trẻ tuổi khí thịnh ngay lập tức bốc hoả.
Hoắc Duệ hiển nhiên là đã quên chuyện đó, hoặc giả vờ quên.
Chọn số xong, Lục Sơ Hành hắng giọng một cái, phát từng tờ giấy viết số đến tay mỗi người: "Được rồi, hiện tại trên tay mỗi người có một chữ số, trong một mảnh giấy có tên mỗi người khác nhau, trong một vòng mỗi người có một cơ hội miêu tả khái quát về từ này, chú ý, không được phép nói ra từ đó. Kết thúc một vòng mọi người sẽ tiến hành bỏ phiếu, người bị bỏ phiếu nhiều nhất sẽ bị loại, nhưng nếu tên người được chọn kia không giống như trong phiếu, như vậy người nằm vùng kia sẽ giành thắng lợi!"
Nói đơn giản hơn là ai là người bí mật.
Lục Sơ Hành giương mắt nhìn về phía đại ca: "Số 1 nói trước."
Hoắc Duệ đương nhiên là không muốn nói, hắn thậm chí còn không thèm nhìn tờ giấy, nhưng Thẩm Dũ lại huých hắn một cái.
Chân Hoắc Duệ duỗi duỗi về phía trước, ở chỗ người khác không nhìn thấy, chạm vào chân Thẩm Dũ, sau đó liền bất động.
Bốn chiếc điện thoại chiếu ra ánh sáng yếu ớt, vì sợ sáng quá, còn đặt tờ giấy lên điện thoại, độ sáng này vừa vặn để người ta nhìn rõ chữ trong giấy.
Hắn híp mắt, mở tờ giấy ra.
Phía trên là chữ Lục Sơ Hành xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ánh mắt Hoắc Duệ hơi dừng lại, vẻ mặt có chút hoà hoãn, theo bản năng nhìn Thẩm Dũ một cái rồi mới mở miệng: "Đáng yêu."
Chỉ có hai chữ.
Thẩm Dũ liếc nhìn tờ giấy, trong nháy mắt đã đoán được trên tờ giấy là chữ gì, chân trái cử động, nhẹ nhàng đạp đối phương một cái.
Lục Sơ Hành: "...?"
Vẻ mặt những người khác hơi hơi kì quái.
Thẩm Dũ quay đầu đi: "Là một người."
Lục Sơ Hành: "..."
Bạn học Tống Dương ngay sau cậu: "Hứ... Nói đúng, tôi không quá thân."
Tống Dương suy nghĩ một lúc: "Trước kia không thân bây giờ rất thân."
Thích Vinh tự liếc sang tay bên trái mình: "Rất quen."
Mỗi người trình bày xong, sau đó bắt đầu bỏ phiếu.
Hoắc Duệ nhận được bốn phiếu, Lục Sơ Hành tuyên bố nằm vùng thất bại.
Sau đó để Hoắc Duệ ném tờ giấy ra giữa bàn, phía trên có chữ "Thẩm Dũ".
Vòng thứ nhất bị Hoắc Duệ phá.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cậu đừng nói rõ như vậy, phải nói trừu tượng một chút."
Cậu tiến lại chút, nói cho Hoắc Duệ quy tắc.
Trò chơi như thế này, thật ra trước kia lúc cậu đang đi làm đã chơi cùng với đồng nghiệp rồi, nhưng cậu không thích nói chuyện, hồi đó cũng không có bạn bè, hầu như cậu đều là người đầu tiên bị loại, cũng không ai nói quy tắc gì cho cậu, có mấy lần kì thực cái cậu nói hoàn toàn không liên quan gì đến người bí mật, nhưng vẫn sẽ bị loại.
Về sau chơi một lần, cậu cũng biết là nên chơi như thế nào.
Thẩm Dũ ngửa đầu về sau, gáy gần như muốn áp sát bả vai Hoắc Duệ, nhỏ giọng nói cho hắn vòng thứ nhất nên nói như thế nào, nếu như nghe được đáp án người khác khác với mình thì nên nói như thế nào.
Cằm Hoắc Duệ cúi thấp, gần như chạm vào trán Thẩm Dũ.
Trên màn ảnh lớn vẫn đang chiếu phim, tiếng phim trộn lẫn với tiếng nói chuyện trong phòng học, nhưng bên tai hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ nhận ra, hơi thở Hoắc Duệ đang ở trên đỉnh đầu cậu.
Nhưng xung quanh đang có người mà.
Tống Dương và bạn cùng bàn hắn ngồi ở bên trái bàn, hai người đang thảo luận gì đó, Lục Sơ Hành cũng đang than vãn: "Hoá ra trong mắt đại ca bạn cùng bàn rất đáng yêu hả? Nhưng tao lại cảm thấy bạn cùng bàn càng ngày càng tệ! Hầy, đối với bạn cùng bàn mà nói tao chỉ là một người mà thôi."
Thích Vinh sặc: "Tao định nói là còn thở."
Lục Sơ Hành: "Mẹ nó, mày có thể khen tao như đại ca khen bạn cùng bàn không hả?"
Miệng Thích Vinh giật giật, nhìn về phía hai người Hoắc Duệ và Thẩm Dũ.
Vừa nhìn được, Thích Vinh lập tức nghiêng người, che đi tầm mắt của Lục Sơ Hành, cũng may Lục Sơ Hành cũng không nhận ra cái gì.
Hoắc Duệ chỉ chạm nhẹ môi lên trán Thẩm Dũ một cái.
Ở góc độ của bọn Tống Dương, cũng chỉ thấy mặt bên của hai người, ánh sáng cũng không đủ.
Cũng không nhìn thấy gì.
Thẩm Dũ bất ngờ không kịp chuẩn bị mà hôn một cái như vậy, tim đập như điên.
Lời còn cắm trong cổ họng, nhưng lúc này lại không biết nói gì, chỉ có thể lập tức ngồi thẳng lại, lại dịch về ghế phía sau, cúi đầu nhận lấy giấy đợt hai mà Lục Sơ Hành đưa.
Hoắc Duệ nhếch nhếch mép.
Thẩm Dũ là người bí mật, từ bị nắm được là tắm táp và rửa mặt, cuối cùng chỉ còn lại cậu, Hoắc Duệ và Tống Dương, mấy người bị loại rõ ràng cũng có thể nghe được từ nằm vùng của Thẩm Dũ là không giống.
Hoắc Duệ vẫn không bỏ phiếu cho hắn.
Lục Sơ Hành kêu rên: "Đại ca thành hố đen của trò chơi rồi!"
Mấy người kia đều cười.
Ở chỗ mọi người không thấy được, Thẩm Dũ lén lút chạm vào lòng bàn tay Hoắc Duệ, sau đó bị hắn bắt được ngón tay.
Giờ phút này, bọn họ hưởng thụ nhiệt độ của nhau.
Không ai biết, phía sau lớp học, có hai người lén lút nắm tay nhau, lén lút lưu giữ tình yêu tuổi trẻ ở chỗ này.
Chín giờ sáng ngày thứ hai.
Tống Dương thổi còi treo trên cổ chạy vòng qua sau lưng Thẩm Dũ: "Cố gắng lên bạn học Thẩm!"
Hiếm khi Thẩm Dũ mặc đồ thể thao, vì chưa chạy, cái lạnh của tháng mười một khiến cánh tay như đóng băng nổi da gà, mặc dù cậu gầy, nhưng luyện tập thể dục thể thao trước đó cũng không phải là vô dụng, trên cánh tay có một lớp bắp thịt mỏng, gió thổi qua một cái, quần áo thể thao rộng thùng thình dính vào hông sau lưng, bó lấy vòng eo nhỏ gầy.
Cậu đứng ở vị trí thứ ba, một đám nữa sinh đứng bên cạnh đường đua nhỏ giọng nói chuyện, còn cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Bọn họ là đội 1, bên cạnh có nam sinh lớp tự nhiên nhìn thấy có con gái chụp ảnh, cón cố ý tạo dáng.
Thẩm Dũ gật đầu một cái: "Tôi sẽ cố hết sức."
Việc chạy nước rút chỉ có thể giao cho Hoắc Duệ.
Tống Dương là trọng tài vòng đầu tiên, nói xong câu này liền đi luôn, trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Thẩm Dũ làm nóng người, ở đài phát thanh, người dẫn chương trình lại bắt đầu đọc: "Trận đấu vòng loại tiếp sức 4x100 nam của năm hai ngay lập tức bắt đầu, mời các bạn học không được đứng lên đường đua."
"Từ một bạn học không muốn lộ tên, yêu tinh phiền phức, cố lên!"
Thẩm Dũ: "...?"
Theo bản năng cậu nhìn về phía đài chủ tịch, lại nhìn về phía Hoắc Duệ đứng sau mình một gậy.
Lục Sơ Hành vừa chạy đến đứng ở bên cạnh đường đua chuẩn bị cổ vũ: "... Đm, có phải đứa này với đứa hôm qua là một đôi không? Chim chuột cho ai xem?"
Thích Vinh im lặng.
Hai phút sau, kết thúc giai đoạn chuẩn bị.
Trọng tài nhắc nhở sắp bắt đầu, về vạch xuất phát, một tiếng súng vang lên.
"Tự nhiên 2 cố lên!! Cố lên!!"
"Lớp 1 xông lên!!!!! Điền Dữ cố lên!!!"
"Lớp 4 NO.1 lớp 4 NO.1!"
Bên cạnh đường đua, một đám người chạy như bay đến.
Tổng cộng có sáu đội, lượt đầu tiên lớp tự nhiên 1 về nhì, lượt hai rớt lại phía sau, về thứ tư.
Thẩm Dũ với tay về phía sau, hơi nghiêng người, nhận lấy gậy mà người thứ hai chuyền tới, bên tai là tiếng gió, tiếng hô hào của các bạn.
Rất lâu rồi cậu không cảm thấy như vậy.
Lúc bình thường luyện tập, chỉ có một mình cậu, cũng chỉ chạy chậm, không chạy hết sức lực như bây giờ, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là chạy chuyền gậy cho người kia, trong mắt người đó, chỉ hướng về cậu.
Giống như kiếp trước, vẫn luôn đứng đợi cậu.
Khoảng cách 100m rất ngắn.
Vì chênh lệch khoảng cách của người thứ hai, không vượt lên các đội khác được, cho nên vòng thứ ba vẫn đứng hạng tư.
Vòng cuối cùng, Hoắc Duệ gần như vừa nhận được gậy trong nháy mắt liền lao đi, tốc độ nhanh đến mức đến Thẩm Dũ cũng không phản ứng kịp.
Tiếng hò hét trong sân vận động lại to hơn.
"Hoắc Duệ! Hoắc Duệ!"
Thẩm Dũ hai tay chống đầu gối, bước về phía trước hai bước, cũng hô theo: "Hoắc Duệ!!!"
Cổ họng hơi ngứa ngáy.
Lực bộc phát của Hoắc Duệ rất lớn, tốc độ cũng nhanh, vẻ mặt dữ tợn hơn mấy người kia, hắn hơi nhếch môi, mặc dù vì chạy bộ mà tóc bị thổi tung lên nhưng lại khiến cho người khác chú ý, bắp chân cũng nổi lên, như một cơn gió, vượt lên người hạng ba, sau đó là hạng hai, sau đó là --- hạng nhất!
Ước chừng chỉ khoảng không giờ không mấy giây.
Lớp bọn họ nắm được hạng nhất của vòng loại thi đấu, nhưng chưa tiến vào chung kết, còn phải chờ các lớp khác thi xong.
Kết thúc trận đấu vòng loại một lúc, Tống Dương thở hồng hộc chạy đến: "Sao cái thằng học sinh năng khiếu lớp 8 kia cũng tham gia đấu 4x100, rõ ràng là không có mà."
Hắn là trọng tài, trước trận đấu nhận được danh sách dự thi 4x100m, không có tên Triệu Cẩn này.
Thẩm Dũ ngửa đầu uống nước, vì uống quá nhanh mà nước từ khoé môi cậu chảy xuống, chảy dài xuống cổ cậu.
Nghe Tống Dương nói, cậu cảm thấy hơi ngoài ý muốn: "Có thể đổi người giữa chừng sao?"
Cậu liếm liềm nước đọng lại bên mép.
Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thay đổi.
Hắn giễu cợt: "Không được."
Mặc dù chỉ là hội thể dục thể thao của trường, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc, sao có thể thay đổi người giữa chừng được.
Cho nên với chuyện này, thành tích sẽ bị huỷ bỏ.
Nếu như người chạy vị trí đó có sự cố ngoài ý muốn, có thể xin giáo viên.
Thẩm Dũ ồ một tiếng: "Cậu ấy chạy lượt mấy? Vào chung kết rồi à?"
Tống Dương gật đầu, Lục Sơ Hành bóp lon coca trong tay vang lên kẹt kẹt: "Thằng này cứ như âm hồn bất tán thế! Phắc!"
"Chạy lượt ba, cùng đợt với các cậu.
Thẩm Dũ đã hiểu.
Nếu như vì người dự thi có sự cố xin thay người, bọn họ còn muốn thành tựu, hẳn là sẽ không có gì xảy ra.
Nhưng mà đúng là nghiệt duyên.
Đường đua của lớp 8 ngay bên cạnh lớp bọn họ.
Lúc Thẩm Dũ đi qua đứng, Triệu Cẩn đã đứng ở đó từ trước còn nhíu mày với cậu, lộ ra nụ cười vô cùng khiêu khích.
Bọn Lục Sơ Hành đi thẳng đến vị trí số 3, thấy Triệu Cẩn, không nhịn được mà giễu cợt: "Bại tướng dưới tay lại còn kéo đến đây làm gì chứ?"
Cũng không biết Triệu Cẩn có nghe thấy không, không nhìn về phía Lục Sơ Hành, mà lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Dũ.
Mấy phút sau, trận chung kết 4x100m nam năm hai chính thức bắt đầu.
Tiếng hò hét ở trận chung kết còn to hơn vòng loại.
Tiếng hò to nhất chính là lớp tự nhiên 1, vì đội của bọn họ có giá trị nhan sắc cao nhất, kích động nhất là các nữ sinh, cùng với tiếng chạy trên sân.
Tốc độ chuyền gậy lần này của lớp tự nhiên nhanh hơn trước, hạng ba, tương đối mà nói, áp lực dành cho Hoắc Duệ đã rút ngắn đi rất nhiều.
Dù sao thì cũng là trận chung kết.
Lúc gậy được chuyền tới, Thẩm Dũ chạy chậm tới nhận lấy gậy.
Hạng của lớp xã hội 8 là thứ sáu.
Nhưng lớp bọn họ có Triệu Cẩn.
Mặc dù là lượt ba, nhưng Triệu Cẩn là học sinh năng khiếu, hơn nữa cũng là tuyển thủ điền kinh giống như Tống Dương.
Vừa nhận được gậy, hắn liền xông tới, đuổi kịp Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ chuyền được gậy cho Hoắc Duệ, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Hoắc Duệ chạy nước rút.
Bọn Lục Sơ Hành đuổi theo lượt thứ tư.
Tiếng hò hét cổ vũ lấn át tất cả.
Thẩm Dũ vừa muốn chạy tiếp về phía trước, đuổi theo, Triệu Cẩn liền chạy thẳng đến va vào cậu, giống như đã mưu tính từ trước, chỉ chờ cơ hội này.
Kết thúc trận đấu tiếp sức 4x100m.
Nhưng trên đường đua lại rối lên.
Trong tiếng reo hò pha tạp các âm thanh khác, nghe không rõ ràng.