Hôm nay dịp đặc biệt nên tăng ca thêm một chương nữa.
Chúc mọi người một năm mới vui vẻ <3.
...
Tháng mười hai đến đúng hẹn.
Chào đón tháng mười hai là một trận mưa bất ngờ như thác đổ, một tuần lễ sau, Văn Thành bị vùi lấp trong thời tiết mù mịt.
Chủ nhật đầu tiên của tháng mười hai, cũng chí là sau liên thi hai ngày, Thẩm Dũ nhận được tiền sinh hoạt phí Văn Thiến gửi.
Chỉ là tiền lần này không ít như lần trước, là hai mươi nghìn tệ, tính tiền như lúc trước, là khoảng một năm tiền sinh hoạt phí của cậu.
Cùng với tin nhắn chuyển tiền, còn có tin nhắn ngắn Văn Thiến gửi.
- -- [Tất cả tiền cha mày để lại cho mày, sau này tao sẽ không gửi tiền cho mày nữa]
- -- [Chờ đến khi mày nghỉ đông, nhà cũ chuyển qua cho mày]
Bút ở đầu ngón tay Thẩm Dũ xoay một vòng.
Văn Thiến chưa bao giờ dùng giọng ôn hoà như vậy để gửi tin nhắn cho cậu, Thẩm Dũ nhíu mày một cái.
Lần trước mặc dù bệnh viện lưu lại số điện thoại của Tống Dương, nhưng về sau không liên lạc lại với bọn họ, ngay cả Văn Thiến cũng không liên lạc với mình.
Chỉ là, vốn muốn hỏi suy nghĩ tiếp theo một chút, khi nhìn đến câu "Tất cả tiền cha mày để lại cho mày", không còn gì sót lại.
Cậu còn ngây thơ nghĩ là, Văn Thiến thật sự lấy tiền của chồng hiện tại hoặc là dùng tiền của chính bà ta nuôi dưỡng mình, kết quả... số tiền này là tiền cha cậu để lại sao?
Kiếp trước, đến tận bây giờ cậu cũng không biết, cha cậu để lại tiền cho cậu.
Có thể, cha cậu đến tận bây giờ cũng không nhận ra, Văn Thiến vốn dĩ không phải là một người mẹ tốt, không phải một người vợ tốt.
Trái tim mềm đi lập tức cứng rắn trở lại.
Cậu không hề muốn tìm hiểu xem vì sao Văn Thiến lại đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ là vì gia đình mới gây áp lực cho bà ta, có là... một số nguyên nhân khác.
- -- [Ừ]
Trả lời tin nhắn xong, cậu liền ném điện thoại ở một bên không thèm nhìn nữa.
"Gia đình mới" của Văn Thiến.
Biệt thự được trang hoàng vô cùng đẹp, nơi này là khu nhà giàu số một số hai của Văn Thành, Văn Thiến đã từng vô cùng hài đưa ra lựa chọn vào thời điểm người chống mất vì bệnh của mình.
Bà ta xinh đẹp, mặc dù người chồng chết kia không giàu có, nhưng lại cho bà một cuộc sống không tệ, sau khi sinh ra Thẩm Dũ, bà vẫn bảo dưỡng rất tốt, cũng chính vì vậu, ở thời kì chồng chết vì bệnh nặng, bà biết mình không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào nhan sắc để quyến rũ người chồng hiện tại.
Thật ra Văn Thiến vẫn luôn biết, người chồng hiện tại cũng không thương mình, gã chỉ ham muốn dung mạo và thân thể mình, cưới bà, cũng chỉ là vì bà mang thai.
Hơn nữa bà sinh con trai, dựa vào đứa con trai nhỏ, những năm gần đây bà ta sống rất tốt, có tiền, cuộc sống vô lo vô ưu, con trai nhỏ càng ngày càng đáng yêu, mặc dù chồng chơi bời bên ngoài, ít nhất thì ngoài mặt cũng không đối xử tệ với mình.
Mãi đến bữa tiệc con trai nhỏ, người chồng không biết vì sao lại nhắc đến người thân của bà, nói sinh nhật của con trai nhỏ, bên kia của bà sao lại không có người thân tham gia được, bảo bà mời người thân của mình tới, mặc dù nới như vậy, nhưng trong ý của câu nói, gã muốn bà mời Thẩm Dũ tới.
Lúc Văn Thiến ở cùng hắn, chồng không biết bà đã kết hôn, cũng đã có con, mãi đến khi bà mang thai, mới biết chân tướng sự việc.
Có lẽ là vẫn luôn oán hận.
Muốn nhân dịp sinh nhật còn trai nhỏ, làm nhục bà ta một trận.
Chỉ là không nghĩ tới, Thẩm Dũ không cảm kích chút nào.
Văn Thiến vĩnh viễn không bao giờ quên ngày hôm đó, họ hàng thân thích đều ở đấy, gã uống rượu, trước mặt thân thích, kéo bà vào trong phòng, mượn rượu đánh bà.
Có thể là lần đầu tiên xuống tay, gã không đánh nặng lắm, nhưng Văn Thiến đâu có chịu được khổ như vậy, lúc người chồng cũ vẫn còn, chỉ có bà là người đi nhục mạ người khác, sao có thể bị người khác đánh được.
Ngày đó, bà đẩy chồng chạy ra người, không nhìn ánh mắt của họ hàng, chạy về nhà cũ.
Bà nhớ đến Thẩm Dũ, nhiều năm như vậy, nó chưa bao giờ trách móc mình, bà biết Thẩm Dũ rất muốn được mình yêu mến, nhưng bà sợ xuất hiện cùng với Thẩm Dũ quá nhiều, chồng sẽ tức giận, vất vả lắm bà mới có được cuộc sống giàu sang này, không phải sẽ bị hẫng sao?
Có thể là vào thời điểm con người thống khổ nhất, sẽ nhớ tới người thân nhất, bất tỉnh chạy đến chỗ thân nhất, bà không có ai để nhờ giúp đỡ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Thẩm Dũ.
Cũng may là Thẩm Dũ tới.
Điện thoại rơi trên thảm.
"Ha ha, gửi xong tin nhắn rồi?" Chồng của Văn Thiến đứa ở giường nhìn bà.
Tay Văn Thiến run một cái, trên người bà lại có vết thương mới.
Ngày đó ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại, bác sĩ hỏi bà, có cần sự giúp đỡ không, có cần báo cảnh sát không, hoắc là giúp bà liên lạc với ai đó, bà đều từ chối hết.
Bà không dám, cũng không bỏ được.
Với quyền thế của chồng bà, chắc chắn không thể vì chút chuyện này mà bị giam lại được, ngược lại, bà có thể sẽ vì thế mà mất đi vị trí như bây giờ.
Bà cũng không liên lạc lại với Thẩm Dũ.
Bà sợ chồng sẽ tức giận.
Chỉ là...
"Gửi... Gửi rồi... Sau này sẽ không liên lạc nữa..." Giọng nói của Văn Thiến run lên.
Bà rất sợ đau, rất sợ bị đánh.
Người đàn ông ngồi xuống, dùng sức bóp cằm bà, mặc dù tuổi tác tăng lên, gương mặt này của bà giữ gìn cũng không tệ, chỉ là vẫn không thể bằng các cô gái xinh đẹp trẻ trung như bên ngoài được.
Người đàn ông cảm thấy chán ghét.
"Cô có bản lĩnh thật đấy, có thể khiến cho người của Hoắc gia cảnh cáo tôi..." Đáy mắt người đàn ông thoáng hiện lên sự hung ác và chán ghét sâu đậm.
Văn Thiến rụt về sau một cái, nhưng không tránh thoát: "Em, em không có, không liên quan đến em, thật sự là không liên quan đến em."
"Hừ, vậy tại sao người của Hoắc gia lại đặc biệt vì cô mà tìm đến tôi?" Người đàn ông bóp cổ bà, không đến mức chết, nhưng rất khó chịu.
Văn Thiến bắt đầu giãy giụa.
Lại là như vậy nữa.
Bà thật sự không biết tại sao, tại sao Thẩm Dũ lại có quan hệ với Hoắc gia.
Mấy ngày trước, người của Hoắc gia tới tìm bà, bảo bà từ nay đừng liên lạc với Thẩm Dũ nữa, tốt nhất là vĩnh viễn đừng liên quan đến nhau nữa.
Không chỉ tìm bà, còn tìm đến chồng bà, cảnh cáo chồng bà đừng bao giờ lặp lại chuyện trước đó nữa, đồng thời cũng bảo chồng bà phải quản bà cho tốt.
Chỉ là, loại cảnh cáo này không có ích lợi gì.
Thậm chí còn khiến cho chồng bà đối xử tệ bạc hơn, giờ đây, bà như bị giam lỏng.
Văn Thiến cảm thấy mình không thể thở nổi.
...
Thẩm Dũ ngồi làm bài tập một lúc, cánh cửa phòng ngủ mở ra, nam sinh mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu đen, trên trán có nước nhỏ xuống, vẻ mặt dường như có chút ghét bỏ, xách hai túi đồ ăn trên tay, đạp mở cửa ra, sải bước lớn đi tới.
"Cậu ra ngoài không mang ô hả?" Thẩm Dũ có vẻ hơi trách móc, đặt bút xuống, vào phòng vệ sinh cầm hai chiếc khăn khô ra.
Lúc đi ra, Hoắc Duệ vẫn đứng dựa lưng vào cửa, túi đồ ăn còn nhỏ nước, có thể là sợ làm đồ ăn bên trong bị ướt, hắn thậm chí còn không đặt túi xuống.
"Sao lại đứng bất động tại chỗ vậy?" Thẩm Dũ kéo cổ áo nam sinh, vắt chiếc khăn lông vòng qua cổ hắn, lót ở lưng hắn, một chiếc khăn khác ném lên đầu hắn, động tác lau chùi không không nhẹ không chậm.
Đầu lưỡi liếm liếm răng, hơi vén mí mắt nhìn về phía người trước mặt, hơi nghiêng cổ xuống, để cho đối phương thuận lợi lau đầu cho hắn.
Im lặng hồi lâu, hắn mới cười nhẹ nói: "Cậu đang trách móc tôi đấy à?"
"Là ai ngồi xổm trong kí túc nói mưa rồi không muốn ra ngoài hả?"
Thẩm Dũ ngước mắt lên, trợn mắt nhìn hắn một cái.
"Vậy tôi cũng không bảo cậu chạy ra ngoài lấy đồ ăn ship đến mà không mang theo ô."
Thoạt nhìn cậu có chút tức giận, khoé môi ép xuống, khăn lông giữ lại trên đỉnh đầu Hoắc Duệ, cầm phần đồ ăn của mình ở trong tay hắn, vươn cánh tay ra, mở cửa phòng, một tay đẩy vai của đối phương: "Về phòng tắm đi."
Không chỉ đẩy vai hắn, thậm chí còn dùng chân, đầu gối hơi cong lên, đạp vào bắp chân Hoắc Duệ, định đẩy hắn ra ngoài.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn bấp động.
Sừng sững bất động, vững như Thái Sơn.
Khí lực của Thẩm Dũ cũng không nhỏ.
Có thể thấy cậu vẫn chưa dốc toàn lực.
Áo trên người Hoắc Duệ ướt, quần cũng ướt, chỗ hắn đứng cũng ướt một vũng nhỏ.
Hắn hơi rũ mắt, bàn tay không cầm gì kia đặt lên gáy Thẩm Dũ, lòng bàn tay lạnh như băng, lạnh đến mức Thẩm Dũ run lên nhè nhẹ.
Người này thực sự không biết thương tiếc thân thể mình.
Mưa bên ngoài không nhỏ lắm, đập vào cửa sổ "rào rào", càng không nói đến chạy ra bên ngoài lấy đồ ăn.
Cũng không sợ bị cảm lạnh!
Thẩm Dũ nghiêng đầu, tránh sang bên cạnh.
"Về tắm đi." Cứ không thèm nhìn Hoắc Duệ một cái như thế.
Hoắc Duệ nhăn mày, chậc nhẹ một tiếng.
Nghe hắn còn không biết xấu hổ mà lên tiếng, Thẩm Dũ phát cáu, đẩy hắn đi ra ngoài.
Hoắc Duệ lui về phía sau hai bước.
Cửa phòng 605 đang đóng.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh đã về nhà, giờ cả tầng 6 chỉ có hai người bọn họ.
"Được thôi." Hoắc Duệ lên tiếng, giọng cũng không khàn, khăn lông sau lưng xua tan rùng mình một chút.
Thẩm Dũ hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt vẫn còn nước mưa, khí lạnh toàn thân.
Trẫm Dũ bĩu môi.
Hoắc Duệ đè gáy cậu xuống: "Tôi sai rồi."
Yêu tinh phiền phức thực sự càng ngày càng nóng nảy.
Hắn vội vàng ra ngoài, cũng không nói với Thẩm Dũ mà chạy ra ngoài lấy đồ ăn, không phải là sợ cậu đói sao?
Giờ còn cáu kỉnh với hắn.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, lát sau mới "ừm" một tiếng.
"Cậu đi tắm đi." Giọng mềm nhũn.
Hoắc Duệ hừ nhẹ, "Chỗ này của cậu không thể tắm sao?"
Vừa nói vừa đưa đồ ăn cho đối phương, một tay đặt lên vạt áo muốn kéo lên.
Thấy động tác này của hắn, Thẩm Dũ đột nhiên đỏ tai: "Cậu không có quần áo ở chỗ tôi..."
Động tác cởi áo của Hoắc Duệ dừng lại một lát: "Muốn tôi để quần áo ở chỗ cậu thì cứ nói thẳng ra."
Cần gì phải vòng vo như thế?
Chẳng lẽ hắn không hiểu ý này sao?
Thẩm Dũ: "..."
"Không!" Cậu ngừng một chút: "Tôi bảo cậu về kí túc tắm."
Sao gần đây cậu lại cảm thấy Hoắc Duệ càng ngày càng không biết xấu hổ vậy?
Thậm chí còn không biết xấu hổ hơn cả mình.
Rốt cuộc hắn có biết hai người bọn họ ở riêng với nhau thật sự sẽ xảy ra chuyện không!
Hoắc Duệ khẽ cười nói: "Giờ tôi về lấy quần áo."
"Cậu ép tôi như vậy."
"Đương nhiên tôi phải nghe lời bạn trai rồi."
Thẩm Dũ: "..."
"Cậu tắm xong thì sang, cũng không cần mang quần áo đến đây nữa!"
Cũng không biết Hoắc Duệ rốt cuộc có nghe câu nào của cậu không, vô cùng tiêu sái xoay người trở về phòng 605.
Thẩm Dũ đứng tại chỗ, thừ người ra một lúc, mặt dần dần đỏ lên.
Chờ Hoắc Duệ đến, đã là mười phút sau, hắn tắm xong, thay đổi quần áo, trên người có mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Có lẽ là sau khi thi tâm tình được buông lỏng, hai ngày nay số lần hai người hôn nhau tăng lên nhiều.
Cửa sổ lạnh như băng, mu bàn tay phải của Thẩm Dũ dán lên cửa sổ, lưng bị ép dọc theo mép cửa sổ, chân phải cong, đế giày đặt trên mặt tường.
Bên tai là tiếng mưa bị phóng đại, một bàn tay nắm lấy cổ tay phải của cậu, dần dần đan vào giữa năm ngón tay cậu.
Quả thực là bị hôn đến mức không chịu nổi nữa, Thẩm Dũ đẩy ra một chút, khiến cho người trước mặt càng tăng thêm tính xâm lược.
Hai người kề sát nhau.
"Đủ rồi..." Đang lúc răng môi quấn quýt, Thẩm Dũ miễn cưỡng lên tiếng: "Hôn một cái nữa thôi, phải đi tắm rồi..."
Hoắc Duệ cuối cùng cũng buông lỏng cậu ra.
Sau cùng còn mổ nhẹ trên môi cậu một cái.
"Lúc nào cậu mới thành niên?"
Đang thở dốc, Thẩm Dũ nghe Hoắc Duệ hỏi như vậy.
Cậu nghĩ, không phải cậu đã hai mươi tám tuổi rồi sao?
Có thể là vì ban ngày càn rỡ quá mức, đêm đến, Thẩm Dũ lại mơ thấy giấc mơ khó nói.
Cậu ở trong mơ đang viết nhật kí, cậu không nhìn được nội dung là gì, đột nhiên bị người nào đó hôn một cái vào má.
Mùi hương của người phía sau rất quen thuộc, nhưng cậu lại căng thẳng khép nhật kí lại, sau đó quay đầu lại hôn đối phương.
Ngón tay đối phương bắt đầu cởi từng cúc áo của cậu, không biết từ lúc nào, cậu đã ngồi lên đùi đối phương...
...
Vào giờ đọc sớm của sáng thứ hai, cảnh tượng trong mơ vẫn còn đọng trong đầu Thẩm Dũ vẫy không tan.
Cậu đang nhớ lại nội dung bên trong nhật kí, nhưng dường như có một màn sương mù dày đặc che lại, liên tục chuyển sang nội dung phía sau cho cậu, khiến cho cả giờ đọc sớm, tai của cậu nóng bừng lên.
Rõ ràng là thời tiết lạnh sắp xiên thủng áo lông vũ, nhưng cậu vẫn bị tưởng tượng của mình làm cho nóng đến vã mồ hôi.
Trước tiết đầu tiên, trong lớp hò hét loạn cào cào.
"Mẹ kiếp, có xếp hạng thành tích rồi!"
"Thật hay giả, nhanh vậy sao? Giáo viên cuối tuần không nghỉ ngơi à."
"Trường học có phải là người nữa không... Không thể để cho ta mấy ngày tốt đẹp được hả?"
"Làm sao làm sao? Có thấy thành tích của tao không?" Lớp phó học tập mới nhận chức trở về từ phòng giáo viên, liền bị một đống người bao vây.
"Không, không thấy cái gì hết, Hói Hói không cho nhìn, nói muốn để cho chúng mày nơm nớp lo sợ thêm một lúc nữa."
Những người khác: "..."
Ai oán!
Thẩm Dũ hiếm khi thấy chán nản nằm bò trên bàn.
Chút suy nghĩ kì quái kia đã sớm bị thay thế bằng lo lắng vì sắp biết kết quả thi.
Ngay cả Lục Sơ Hành cũng vô cùng phiền muộn, một tay nâng cằm ngẩn người.
Động tác làm đề của Hoắc Duệ dừng lại một lúc.
"Thở dài cái gì?"
Thẩm Dũ: "Hầy... Cái người quanh năm đứng trên đỉnh tháp thức ăn như cậu không thể hiểu được phiền não của đám học dốt đâu."
Hiếm thấy cậu nói mấy lời nhạo báng này, ngược lại còn khiến cho Hoắc Duệ nhìn cậu lâu hơn.
Dường như phát hiện ra cái gì đó, chân Hoắc Duệ chạm một cái vào chân cậu: "Đuôi mắt đỏ kìa."
Thẩm Dũ ngạc nhiên, sờ lên mắt mình.
Hoắc Duệ cười một tiếng, hình như là cười nhạo.
Nhưng tay phải đã bỏ bút xuống, chạm lên khoé mắt cậu.
Thẩm Dũ theo phản xạ rụt lại phía sau một chút.
Biểu tình của Hoắc Duệ có hơi bất mãn, động tác không dừng lại.
Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào khoé mắt nóng lên của Thẩm Dũ.
"Sao lại đỏ?" Hắn hỏi.
Hoắc Duệ nhớ, mỗi lần Thẩm Dũ hôn, lúc động tình, khoé mắt mới có thể ửng đỏ.
Thẩm Dũ hơi ngượng.
Cậu cũng không thể nói cho đối phương biết, vì giờ đọc sớm trong đầu có mấy suy nghĩ không nên có, khiến cho đuôi mắt đỏ lên được.
Vậy là tự lộ ra rồi.
Quá mất mặt.
"Không sao đâu." Cậu rút về.
Trong lớp có quá nhiều ánh mắt, động tác xoa khoé mắt này thật sự là mập mờ quá mức, bình thường giữa các nam sinh sẽ không có động tác kiểu này.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hai nam sinh trước bàn Tống Dương đột nhiên một người ngồi trên đùi một người khác, giơ tay sờ mặt đối phương, từ trên xuống dưới, còn không ngừng vuốt eo.
Mấy nam sinh vốn đang ở đó thảo luận thành tích "Ồ~" đứng lên, bắt đầu ồn ào.
Nhưng dường như không ai thấy có gì không đúng hết.
Khả năng này chính là thế giới của trai thẳng.
Thẩm Dũ cũng không rút về.
Hoắc Duệ lại thu tay, cười nhẹ nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, vẫn còn thời gian mà."
Thẩm Dũ lập tức không phản ứng kịp.
"Gì cơ?"
Hoắc Duệ vẫn không trả lời.
Lục Sơ Hành bên cạnh đột nhiên đấm bàn.
"A a a a! Nhanh lên Vinh Vinh, giúp tao tính xem lần này sẽ phải chịu ăn đập trong bao lâu!"
Thích Vinh: "... Tao tính như thế nào đây?"
Lục Sơ Hành: "Hu hu hu, hôm qua tao hỏi mẹ tao muốn xin hai mươi nghìn tệ, mẹ nói một phần mong muốn tối thiểu là một dép, mẹ bảo tao phải được 600 điểm..."
Thích Vinh: "Vì sao mày lại cần nhiều tiền như vậy?"
"Không phải là vì thừa dịp sinh nhật đại ca mà xin nhiều hơn chút sao? Cân nhắc vì sự phát triển lâu dài... Nếu thành tích tao tụt dốc, đến cả đồ ăn bên ngoài tao cũng không được ăn."
Thẩm Dũ ngồi gần bọn họ, nghe được mấy lời như vậy.
Im lặng một lúc, cậu an ủi: "Không sao đâu, chớp mắt là qua thôi."
Lục Sơ Hành: "... Chao ôi, nhân sinh ơi, tại sao thi xong rồi còn có kết quả, có kết quả rồi còn muốn chúng ta biết làm gì? Giáo viên biết trình độ của chúng ta không phải đủ rồi sao?"
Thi cử không phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chúng là thời điểm biết kết quả, bạn sẽ không thể biết bạn sắp gặp phải điều gì.
Dĩ nhiên, kiểu người như Hoắc Duệ sẽ không cần phải lo lắng mấy thứ khác.
Thẩm Dũ quay đầu ai oán liếc nhìn bạn trai không chút ảnh hưởng vẫn còn đang làm đề thi của mình.
Thật sự tức, dưới đáy bàn, cậu đập một cái lên đầu gối Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ ngẩng lên.
Thẩm Dũ cắn răng: "Tôi rất sốt ruột."
Còn sốt ruột hơn cả công việc đấu thầu ở kiếp trước.
Hoắc Duệ dừng một lúc.
Yêu tinh phiền phức bắt đầu làm nũng.
Đây là lớp học, nhiều người xung quanh như vậy, nhõng nhẽo cái gì chứ.
Hoắc Duệ xụ mặt đưa tay ra, sờ sau đầu cậu.
Thẩm Dũ vẫn nằm bò trên bàn.
"Nếu tao có thể cướp được đầu óc của đại ca thì tốt biết mấy!"
Hoắc Duệ giương mắt, vô cùng lạnh lùng liếc Lục Sơ Hành một cái, tay vẫn đang đặt trên đầu Thẩm Dũ.
Lục Sơ Hành phát hiện ra, quay đầu lại, liền nhìn thấy đại ca đè đầu bạn cùng bàn xuống bàn.
Đờ mờ!
"Đại ca, anh muốn đánh bạn cùng bàn sao! Đm! Đừng mà! Đừng bắt nạt trái tim non nớt của đám học dốt bọn em."
Xem ra trước đó hắn cảm thấy đại ca gần đây đại ca rất nghe lời bạn cùng bàn chỉ là ảo giác thôi sao?