“Bên kia là nhà thi đấu của trường, thường trời mưa sẽ học thể dục trong nhà thi đấu.”
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, tranh thủ thời gian này, Trương Kiến Thanh để cho lớp phó học tập Khương Châu dẫn Thẩm Dũ đi lấy sách và đồng phục, chăn đệm kí túc xá, vân vân.
Buổi sáng nắng đến mức không mở nổi mắt, buổi chiều trời lại râm, nhiệt độ cũng dịu đi, Thẩm Dũ mặc áo ngắn tay, có chút lạnh.
“Siêu thị trường ở đâu?” Cậu vẫn ôm sách trong ngực, lát nữa còn phải mang về lớp.
Khương Châu bị cắt ngang, đẩy mắt kính một cái: “Phía cổng trường, hơi xa, tôi nghĩ tốt nhất là cậu mang sách về, sau đó sẽ đi đến phòng giáo vụ lấy đồng phục trường và chăn đệm...”
Đang nói chuyện, Thẩm Dũ cứ ngoảnh mặt về phía cổng trường. Khương Châu không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo cậu.
Siêu thị trường xa lớp học, bình thường giờ lên lớp sẽ không có ai đến, lúc Thẩm Dũ đi vào, bà chủ còn đang nằm trên ghế xem tivi.
Thẩm Dũ đặt sách trên quầy, cẩn thận chọn đồ.
“Lớp học không cho phép ăn vặt, cũng sắp đến giờ ăn chiều rồi.” Khương Châu đứng bên cạnh khuyên nhủ, hắn thật ra không coi trọng Thẩm Dũ lắm, hôm nay nội dung bàn luận của lớp chính là Thẩm Dũ, từ trường Văn Thành đến, thành tích áp chót, còn chọn ngồi bàn cuối cùng.
Đây rõ ràng là một đứa học sinh kém.
Thẩm Dũ khẽ ừ một tiếng, chọn một kẹo bạc hà, nhưng mà là một hãng chưa từng nghe tên.
Trên đường trở về, cậu bóc kẹo ra, về đến lớp cũng không chia cho Khương Châu một viên.
Khương Châu mang theo hờn giận, cả đường Thẩm Dũ lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn lại là một lớp phó học tập tốt, thầy giao nhiệm vụ là phải hoàn thành tốt, như vậy mới có cơ hội giành được cán bộ ưu tú cuối học kỳ.
Giờ học hôm nay, sách Thẩm Dũ cầm đều là của Hoắc Duệ, sau tiết Ngữ Văn, Hoắc Duệ không thấy đâu nữa.
Hoắc Duệ không có ở đây, Lục Hành Sơ và Thích Vinh cùng Trần Niên Nhất đều chạy cả, không có học sinh quậy nào trong lớp, giáo viên có tiết hôm nay đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thẩm Dũ để sách mới dựa vào tường, chỗ cậu ngồi vốn dĩ là chỗ của Hoắc Duệ, tất cả sách của Hoắc Duệ vẫn còn ở trong ngăn bàn của cậu, Thẩm Dũ không động vào.
Thẩm Dũ vuốt nhẹ lên mặt bàn của Hoắc Duệ hai cái, cúi đầu bất giác mang theo nụ cười yếu ớt.
Sách người này cũng không khác sách mới lắm, chưa viết chữ nào, thậm chí đến cả tên cũng không viết, trong ngăn bàn chất đầy bài thi. Cậu rút hai quyển sách mới của mình ra, nhét hai quyển cùng môn vốn của Hoắc Duệ chồng sách kia của mình.
Khương Châu liên tục nhìn đồng hồ phía sau lớp học.
Đã qua nửa tiết học.
Cũng may động tác của Thẩm Dũ cũng nhanh, lúc ra khỏi phòng học, Khương Châu khinh bỉ liếc nhìn chỗ ngồi của Hoắc Duệ.
“Phòng giáo vụ gần với kí túc xá, cho nên lát nữa có thể lấy đồ trước kí túc xá.” Khương Châu hỏi: “Cậu cũng dùng đồ mang đến hả?”
Thẩm Dũ ngậm kẹo trong miệng, vị bạc hà đánh thẳng vào vị giác, tinh thần của cậu mới khá hơn một chút, bước chân hơi dừng lại: “Không“. Cậu rủ mắt, đi theo Khương Châu vào phòng giáo vụ.
Khương Châu trầm mặc một hồi, không tiếp lời của cậu, hắn chỉ là khách sáo hỏi một câu thôi. Mang hay không mang là chuyện của bản thân Thẩm Dũ.
Hai người đi lấy chăn đệm, đồng phục, bên cạnh phòng giáo vụ chính là toà kí túc xá, tổng cộng bốn dãy nhà, gần nhất chính là toà A kí túc xá nam, cũng là chỗ kí túc xá của Thẩm Dũ.
Ra khỏi phòng giáo vụ, Khương Châu không muốn cùng cậu đi ra, vừa tan học, đến phòng ăn muộn sẽ không có đồ ăn ngon, chân cậu bước chậm lại, Thẩm Dũ nhìn vào mắt hắn, trên mặt mang theo ý cười.
Thẩm Dũ lúc cười lên có tính lừa tình rất cao, mi mắt cong cong, đáy mắt có ánh sáng lấp lánh, khoé môi cong lên, nhìn qua giống như một con vật vô hại, mềm mỏng rất dễ bắt nạt.
“Cảm ơn lớp phó học tập.” Thẩm Dũ dừng bước: “Cậu biết phòng Hoắc Duệ ở đâu không?”
Trên mặt Khương Châu thoáng qua một tia mất tự nhiên: “Không biết.” Giọng nói cứng nhắc.
Hôm nay cậu không định ở lại trường, mấy ngày trước cậu thuê phòng ở ngoài trường, nhiều thứ cũng dọn đến rồi, đồ dùng hàng ngày còn chưa kịp dọn đến trường.
“Cậu ít qua lại với loại người như Hoắc Duệ thôi!” Đi chưa được hai bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của Khương Châu.
Thẩm Dũ dừng lại, quay đầu lại nhìn hắn.
Dáng người Khương Châu không cao, trên mặt vẫn còn mụn trứng cá, đeo cặp kính, nếu để trong một đám người thì thật ra rất tầm thường.
Thấy Thẩm Dũ không phản ứng gì, hắn lại nói tiếp: “Đám người bọn họ đều là lũ học hành không đến nơi đến chốn, cậu mới đến Văn Lễ, nếu như muốn học tập thật tốt thì cách xa bọn họ một chút, không nên học theo Hoắc Duệ, chỉ biết bỏ tiền đáp án kì thi.”
Sắc trời càng lúc càng tối, buổi tối chắc chắn sẽ mưa, đến cả gió cũng lớn hơn chút.
Tóc Thẩm Dũ bị thổi bay toán loạn, cậu đứng ngược hướng gió, lộ ra vầng trán sáng bóng, ý cười trong ánh mắt tối đi, vẻ mặt lãnh đạm, như vậy trong chớp mắt, Khương Châu cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Dũ không giống với vẻ mặt của một thiếu niên chút nào.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cậu lại cười lên, rất nhạt.
“Bỏ tiền mua đáp án kì thi?” Thẩm Dũ hỏi.
Khương Châu gật đầu: “Nếu không thì sao hắn đi thi đứng thứ nhất toàn trường? Chỉ cần nhà có tiền, có gì mà không làm được?”
Thẩm Dũ liếc lớp phó học tập một cái, cậu không nhớ được tên lớp phó học tập, “Cậu đứng thứ hai hả?” Đầu cậu hơi nghiêng nghiêng nghi hoặc, ôm chặt chăn đệm và đồng phục học sinh trong ngực.
Khương Châu hơi do dự: “Không phải...”
Thẩm Dũ như có suy nghĩ: “Người đứng thứ hai nói hắn là mua vị trí thứ nhất hả?”
Khương Châu lắc đầu một cái, hắn đâu biết người đứng thứ hai ở đâu đâu, cũng không cùng lớp bọn họ, bình thường không có gì cũng không thấy xuất hiện.
Thẩm Dũ lại gật đầu một cái: “Vậy cậu đứng thứ hai trong lớp sao?”
Khương Châu dường như có chút kiêu ngạo, “Đúng vậy, cho nên là tôi mới có thể làm lớp phó học tập, cậu nghĩ vì sao Hoắc Duệ không được làm lớp phó học tập? Còn không phải là...”
“Nên tôi cảm thấy chọn lựa cán bộ lớp lớp này rất có vấn đề.” Thẩm Dũ lại nhìn hắn một cái, cắt ngang lời hắn, môi cong cong, cười còn tươi hơn trước.
Cậu không muốn nói tiếp, nhưng là Khương Châu thấy được nụ cười của cậu đang giễu cợt mình.
Câu nói đó có ý gì?
Chọn lựa cán bộ lớp gì?
Một học sinh chuyển trường thành tích đội sổ có tư cách gì để nghi ngờ? Cả cái loại mua điểm như Hoắc Duệ có tư cách gì mà làm cán bộ lớp?
“Nhưng mà tôi chỉ là học sinh chuyển trường, không hứng thú với mấy cái này lắm, ờ... Nếu như tôi có thể mua điểm, tôi cũng sẽ mua.” Thẩm Dũ lại bổ sung.
Khương Châu đứng nhìn bóng lưng Thẩm Dũ rời đi, dần dần đỏ mặt.
Thẩm Dũ và Hoắc Duệ quả nhiên là cá mè một lứa!
Thẩm Dũ tất nhiên không để ý đến mấy cái đó.
Cậu là một người lớn hai mươi tám tuổi rồi, cũng không đến mức chấp nhặt đứa trẻ con này, từ lúc lớp phó học tập giúp cậu mang sách về, có thể thấy rõ lớp phó học tập thật ra không thích chỗ ngồi cuối lớp.
Chỉ là hắn ta cứ nói đến Hoắc Duệ hết lần này đến lần khác.
Cậu ôm đồ đến kí túc xá.
Vì Thẩm Dũ là học sinh chuyển trường, tuy rằng kí túc xá của cậu là gian sáu người, cũng chỉ có một mình cậu ở, toà kí túc tổng cộng có sáu tầng, cậu được phân ở tầng 6.
Lại còn không có thang máy.
Lúc Thẩm Dũ leo lên đến tầng 6, thở không ra hơi, lâu rồi cậu không rèn luyện gì, mặc dù chỉ xuyên hồn, nhưng giờ lại cảm thấy thân thể mình cũng xuyên trở lại, không có chút khí lực nào.
Kí túc xá ở phòng thứ hai tận cùng bên trong, lúc dựa vào tường nghỉ ngơi, ở hành lang truyền tới tiếng nói.
“Tối nay ăn gì?”
“Hỏi ăn cái gì, ra ngoài rồi sẽ biết, tối nay ra quán nét thâu đêm không đại ca?”
Hoắc Duệ hạ mí mắt: “Không.”
“Không được đâu đại ca, không có anh năm người bọn em không thắng được đâu, Niên chó lần nào cũng cho đối phương ăn gà!” Lục Sơ Hành đến cửa phòng.
Hoắc Duệ không đáp.
“Đại ca có bạn cùng bàn mới, không cần chúng ta nữa, chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh, tự mình giải quyết...” Thích Vinh cảm thán.
Hoắc Duệ nhìn hắn một cái.
Thích Vinh ngay lập tức câm miệng.
Đùa một chút thì được, đùa hai chút chết chắc.
“Nhắc đến Tào Tháo là thấy Tào Tháo nha...”
Ba người vừa tới ngã rẽ cầu thang, gặp ngay Thẩm Dũ đang dựa vào tường.
Hoắc Duệ dừng chân, nhăn mày nhìn lướt qua chăn với đệm cùng với hai bộ đồng phục mới của cậu tán loạn trên mặt đất.
“Bạn cùng bàn của đại ca sao lại ở đây?” Lục Sơ Hành như thân thiết đã lâu, cúi người giúp cậu nhặt đồ: “Cũng ở khu này à?”
Gò má Thẩm Dũ đỏ lên, có vẻ như không muốn bị chạm mặt, vui vẻ cười lên một tiếng: “Ừ, cảm ơn.”
“60 mấy?” Lục Sơ Hành ôm chăn đệm cho cậu.
“607.”
“Vậy thì đối diện phòng bọn tôi, trường này đúng là tắc trách, ở tầng sáu mà không có thang máy, loại thiếu rèn luyện như chúng ta leo lên tầng sáu thì chân đã nhũn ra rồi, không như đại ca, đến cả thở gấp cũng không có.
Hắn vừa nói vừa dẫn Thẩm Dũ đến phòng kí túc xá.
Thẩm Dũ nhìn Hoắc Duệ một cái.
Đối phương có chút không kiên nhẫn, khoanh tay lại, hơi co chân dựa vào tường, không thèm nhìn cậu.
“Một người một phòng thật sướng! Phắc!” Lục Sơ Hành kích động: “Phòng bọn tôi có bốn người, chật lắm, nhà trường keo kiệt.”
“Chăn cậu bị bẩn, phòng cũng chưa quét dọn, tối nay có thể ở không?”
Thẩm Dũ dừng bước: “Ở được, chăn không ướt thì không sao.”
“Tự học buổi tối xong tôi sẽ dọn dẹp.”
“Sau tự học buổi tối nửa tiếng sẽ tắt đèn, không dọn dẹp được đâu, phòng bọn tôi cũng có giường trống, dù sao thì đêm bọn tôi chưa chắc đã ngủ lại, cậu có thể ngủ nhờ.” Lục Sơ Hành kèo dài: “Đại ca! Được không! Bọn em phải quan tâm chăm sóc bạn cùng bàn nha, bạn cùng bàn của đại ca thì cũng là bạn cùng bàn của bọn em!”
Hoắc Duệ không biết có nghe thấy gì hay không, không đáp trả.
Thẩm Dũ lắc đầu một cái: “Cảm ơn, nhưng như vậy không tốt lắm.”
“Không phải, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống với loại người ngồi bàn cuối.” Lục Sơ Hành quan sát Thẩm Dũ mấy lần.
Ngoại hình Thẩm Dũ đẹp trai thanh thuần, nhất là lúc cười lên, luôn cho người khác một loại cảm giác rất thoải mãi, so với cái người đứng hạng chót, thường bị bắt lên “phê bình trước cờ” ở trường cũ, thậm chí là để giấy trắng bài thi mà mọi người hay nói kia không giống nhau.
Tin tức cá nhân về học sinh chuyển trường thường được truyền đi nhanh nhất.
Ước chừng một ngày, đám người trong lớp học đều post thông tin của Thẩm Dũ lên.
Cùng người thật so sánh một chút, Lục Sơ Hành cảm thấy internet thật đáng sợ.
Thẩm Dũ đang tháo chăn đệm ra, nghe được lời của Lục Sơ Hành, vểnh môi cười một tiếng: “Nhìn người không nhìn vẻ bề ngoài.”
Lục Sơ Hành thầm nghĩ đúng vậy, nhìn ngoại hình kia của đại ca, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không ai biết hắn đã nhiều lần đi thi đứng hạng nhất.
“Lục chó xong chưa! Chém gió nhiều thế!”
Cửa phòng không đóng, giọng Thích Vinh mạnh mẽ truyền vào.
“Nói nhảm lắm quá.” Chen lẫn tiếng trách móc của Hoắc Duệ.
“Đại ca! Không phải em chém gió...”
“Chỗ cuối lớp rất tốt, cũng thích hợp để học tập.” Thẩm Dũ liếc ra ngoài cửa: “Cũng gần người mà tôi muốn kết bạn.” Nụ cười mơ hồ.