“Tôi cảm thấy chỗ này cần thay đổi một chút.” Sở Sương đứng sau lưng Hoắc Duệ, vươn tay, tay còn chưa chạm được vào văn kiện kẹp trong tay Hoắc Duệ, đã bị đối phương tránh ra, kéo giãn một khoảng cách an toàn giữa hai người.
Những người khác trong lớp học đã nhanh mắt nhìn ra điểm này, nhưng chỉ nhìn một lần rồi ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
Sở Sương là tài nữ nổi tiếng của đại học B, ngoại hình cũng đẹp, cũng là nữ thần mà đại học B công nhận, hiện đang học năm ba đại học, số người theo đuổi cô ở bên ngoài xếp được thành một hàng dài, này là chưa tính đến người trong trường.
Nhưng mắt cô vẫn luôn đặt trên cao, đến giờ cũng chỉ có tin là cô đã từng yêu một thằng con nhà giàu, lúc đó cô vẫn đang học năm nhất.
Sau đó cũng cô cũng kiêu ngạo nói chia tay, thằng nhà giàu kia có mới nới cũ, Sở Sương giẫm đạp thằng cặn bã kia dưới chân không chút lưu tình.
Hai năm sau, cách ngày nhập học của sinh viên năm nhất không bao lâu, Sở Sương đã vô cùng kiêu ngạo hỏi Hoắc Duệ có muốn làm bạn trai mình hay không trong trong buổi lễ chào mừng sinh viên mới.
Mặc dù Hoắc Duệ đã từ chối ngay lập tức, hơn nữa tỏ rõ mình không còn độc thân nữa, thậm chí còn khoe chiếc nhẫn trên tay ra, nhưng bất kể là Sở Sương hay những người khác không ai tin vào chuyện này.
Dù sao nhập học đã lâu như vậy, chưa thấy Hoắc Duệ liên lạc với bạn gái hắn, phần lớn thời gian hắn đều lên lớp, và xử lý việc của hội học sinh với bọn họ.
Đổi thành bọn họ, nếu có bạn trai như Hoắc Duệ, nhất định vào ngày nhập học sẽ phải đi một vòng quanh trường, tuyên bố chủ quyền.
Vẻ mặt Sở Sương vẫn không đổi, cô không để ý đến mấy tiểu tiết này lắm.
Thậm chí, khó chinh phục hơn, mới khiến cho cô có cảm giác thành tựu.
Hoắc Duệ khoanh tròn vào chỗ Sở Sương chỉ, vén mí mắt liếc nhìn đồng hồ phía sau lớp học, đã hơn mười hai giờ rồi.
Chiều hôm nay hội học sinh tạm thời thông báo mấy ngày nữa sẽ có hoạt động trường, mấy hôm nay phải vội vàng vạch ra được kế hoạch, đến giờ các bộ môn vẫn đang họp.
Có vài người đã buồn ngủ ríu cả mắt.
“Tôi phải về rồi.” Hoắc Duệ lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách hơn với Sở Sương.
“Trời ạ, nhưng mà...” Chị gái bên cạnh nhìn Hoắc Duệ một cái, lại nhìn phó hội trưởng Sở Sương một chút.
Sở Sương chớp mắt nhìn: “Đúng là muộn lắm rồi, hôm nay đến đây thôi, tối mai sẽ tiếp tục.”
Nói xong, tiếng reo hò vì được giải phóng của những người khác còn chưa vang lên, trong phòng học lớn vẫn còn mấy chục người, Sở Sương đã xoay người nói với Hoắc Duệ: “Đàn em, tiện không đưa tôi về kí túc?”
“Ngoài trời tối quá, tôi hơi sợ.”
Cô ngước đầu, nhìn điềm đạm đáng yêu.
Những nam sinh khác trong lớp cũng sắp không nhịn được nữa.
Cũng có mấy người thích náo nhiệt bắt đầu ồn ào.
Hoắc Duệ tắt loa điện thoại, liếc nhìn tin nhắn, trước tiên là cúi đầu trả lời tin nhắn, lúc đi về phía cửa, dường như mới nhớ ra là quên chưa trả lời Sở Sương.
“Không tiện đường.”
Đợi người đi khỏi, đám người mới nhìn sang Sở Sương.
Sở Sương cười một tiếng: “Được, vậy tôi cũng đi về thôi.” Cứ như người vừa bị từ chối không phải là cô.
Chờ Sở Sương đi, đám người mới bắt đầu buôn chuyện.
“Ngầu lòi, Hoắc Duệ thật lợi hại quá đi.”
“Nó làm như thế không sợ đắc tội với Sở Sương hả, Sở Sương không phải vẫn nổi danh là nhỏ nhen, thích gây khó dễ sao.”
“Im miệng đi, nói vớ vẩn, không thích thì bảo không thích, còn bắt người ta phải đồng ý sao?”
“Giờ tôi chỉ muốn xem bạn gái tin đồn kia của Hoắc Duệ là như thế nào thôi, đến cả bạn cùng phòng của Hoắc Duệ cũng không biết cô bạn gái kia học trường nào, không phải là tự biên tự diễn đấy chứ?'
“...”
Toà nhà kí túc của đại học B rất xa giảng đường, vì giờ đã hơn nửa đem rồi, trên đường không có người, đèn đường cũng chỉ có thưa thớt mấy ngọn đèn, có lẽ là vì nhân viên quản lý biết giảng đường vẫn còn sinh viên ở lại, cho nên vẫn giữ đèn cho bọn họ.
Hoắc Duệ cúi đầu nhăn mày, nhìn tin nhắn của Thẩm Dũ.
[Yêu: Được anh ưi ~]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Còn chưa ngủ à?]
Hoắc Duệ thoát ra xem nhóm chat một chút.
Thẩm Dũ đúng là đã nói tối nay trường bọn họ có buổi tiệc chào đón sinh viên mới, cậu cũng gửi vào nhóm chat hình của buổi tiệc.
[Yêu: Đang đợi tin nhắn của anh đó ~]
Hoắc Duệ nhăn mày.
[Hoắc Duệ nói chuyện: Mấy hôm nay hội học sinh có việc, tối có thể anh sẽ về muộn]
[Yêu: Uki anh ~]
Hàng lông mày của Hoắc Duệ càng nhíu chặt hơn, nhất là cái dấu “~” kia rất rõ ràng, thật sự là quá kì quái.
[Hoắc Duệ nói chuyện: Nhớ anh hả?]
[Yêu: Yes ~ Nhớ anh ~]
Hoắc Duệ về tới dưới toà nhà kí túc xá.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, dứt khoát gọi điện cho Thẩm Dũ.
Một lúc sau, Thẩm Dũ mới nhận điện thoại, trong giọng nói có thêm tiếng gió.
“Sao đột nhiên lại gọi điện thoại thế?” Thẩm Dũ đè thấp giọng.
Mặc dù muộn lắm rồi, nhưng vì trở về muộn, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, có hai người đang chơi game, âm thanh trong phòng kí túc hơi ồn, còn có hai người đang chém gió.
Thẩm Dũ đứng ở ban công, nhiệt độ ngày đêm của mùa hè chêch lệch tương đối lớn, gió buổi đêm lớn, cũng mát hơn ban ngày rất nhiều.
Đầu dây bên Hoắc Duệ có tiếng lên tầng, hành lang tương đối trống trải, âm thanh mang theo tiếng vọng: “Ừ, em không nhớ anh à?”
Thẩm Dũ im lặng một lúc: “Ngày kia bọn em nghỉ.”
Cậu muốn đến đại học B xem xét một chút.
Có lẽ là khá gần mic, Thẩm Dũ có thể nghe tiếng hít thở rõ ràng của Hoắc Duệ.
Khiến cho, cậu nhớ lại tối hôm qua, Hoắc Duệ nắm eo của mình, mồ hôi trên trán lướt xuống dưới cổ, ngập tràn tiếng răng môi...
Sexy chết người.
Tai Thẩm Dũ lập tức đỏ lên, thậm chí trên đùi lâm râm đau, còn hơi chút nóng lên, tựa như cảm giác tối qua vẫn còn.
Cậu tự phỉ báng bản thân.
Hoắc Duệ ừ một tiếng: “Muốn về nhà không? Anh đón em.”
Thẩm Dũ: “Không, em muốn đến tìm anh, được không?”
Mặc dù không nói với Hoắc Duệ là đến tìm hắn, muốn tạo bất ngờ cho hắn, nhưng... vì bài viết Tống Dương gửi cho mình, khiến cho Thẩm Dũ cảm thấy bản thân mình không tín nhiệm hắn.
Thẩm Dũ chưa nghe được câu trả lời của Hoắc Duệ.
Cậu nghe thấy hắn mở cửa.
“Chà, cậu cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Hội học sinh bắt người ta phải ở lại đến nửa đêm mới cho về như thế này sao? May mà tôi không đi.”
Hoắc Duệ ừ một tiếng.
Thẩm Dũ biết hắn đang nói chuyện với bạn cùng phòng, cũng chỉ ngoan ngoãn không lên tiếng xen vào.
“Không không không, đây là đãi ngộ riêng của Hoắc Duệ mới đúng, nữ thần họ Sở muốn ở cùng Hoắc Duệ lâu hơn một chút na... ~” Bạn cùng phòng trêu đùa hắn.
Chuyện Sở Sương theo đuổi hắn, quá mức công khai, khiến người khác không muốn biết cũng khó.
Hoắc Duệ đóng cửa, theo bản năng nhíu mày lại, nghe hơi thở của người đầu dây bên kia cũng nhẹ hơn một chút.
“Bé cưng, em đợi một chút nhé.”
Thẩm Dũ đơ mất mấy giây.
“... Anh...” Sao lại xưng hô xấu hổ như vậy.
Nhất là phát ra từ miệng Hoắc Duệ.
Điều này khiến cho Thẩm Dũ cảm thấy mình thở không ra hơi nữa.
Tất cả bạn cùng phòng đều ở đó, cậu cầm điện thoại di động, kéo cửa sổ ra một chút.
Hạ hoả.
Bên đầu dây Hoắc Duệ ồn ào hẳn lên, có lẽ là tiếng ồn ào của bạn cùng phòng.
“Oa oh ~”
“Nghiêm túc ha người anh em? Cái đm nó, cậu đang gọi điện cho bạn gái đấy hả?”
“Sorry, sorry, sorry chị dâu, nãy là mấy anh em đùa giỡn với nhau thôi!”
Bọn họ hay lấy chuyện Sở Sương ra trêu đùa hắn vì nghĩ rằng Hoắc Duệ muốn ngăn vận đào hoa nên mới nói đã có bạn gái. Kết quả là hôm nay Hoắc Duệ đã gọi điện cho bạn gái của hắn.
Mặc dù ở gần chục ngày với Hoắc Duệ, nhưng tính tình người này lạnh lùng như thế nào mọi người đều biết, nào có được thấy hắn dùng giọng điệu êm ái như vậy để gọi điện với người khác, không chán ghét đã là tốt lắm rồi.
Cũng không phải là giả vờ.
Một đám FA cảm thấy chua loét.
Hoắc Duệ lại ừ một tiếng.
Thẩm Dũ im lặng một lúc, nghe hắn lại mở cửa tiếp, chắc là tránh ra ngoài ban công, mới mở miệng: “Sở Sương đó...”
“Hôm nay em thấy bài viết kia rồi, em cảm thấy người kia rất giống anh.”
Hoắc Duệ quay đầu liếc nhìn bạn cùng phòng.
Vốn là có hai người đang làm bài, lúc này cũng không làm nữa, cả đám tụ lại một chỗ đang thầm thì cái gì đó.
Hắn không quá để ý.
“Bài viết nào?” Hoắc Duệ không lên diễn đàn.
Lên đại học rồi còn bận rộn hơn trung học, thời gian nghỉ ngơi duy nhất của hắn đó chính là hôm qua xin nghỉ một ngày ở bên cạnh Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ liếm liếm môi: “Là nữ thần đại học B kiêu ngạo tỏ tình...”
Cậu còn chưa nói hết, đã bị Hoắc Duệ cắt ngang: “Là anh.”
Thẩm Dũ im.
Cậu còn chưa nghĩ ra làm sao để biểu đạt mình đang ghen như thế nào, đã nghe thấy Hoắc Duệ nói: “Em muốn tới để tuyên bố chủ quyền sao?”
Giọng Hoắc Duệ rất nhẹ, nhưng Thẩm Dũ nghe được ý cười ẩn giấu trong giọng nói của hắn.
Thẩm Dũ nhất thời có chút ngại ngùng, ngập ngừng mất mấy giây: “Em muốn.”
Lúc này Hoắc Duệ bật cười.
Thẩm Dũ sờ cái tai đã nóng lên của mình, cảm thấy gần đây có phải tính cách mình đã nóng hơn rồi không.
Ghen vớ ghen vẩn.
Bảo sao người ta nói, hai người ở bên nhau càng lâu sẽ ngày càng giống nhau.
Cậu đã dần dần nhích đền gần Hoắc Duệ hơn, chắc chắn là như vậy.
Hoắc Duệ cười một lúc: “Chân còn đau nữa không?”
Không ngờ là chuyển sang đề tài này, Thẩm Dũ còn chưa phản ứng kịp.
Nửa phút sau, cậu đỏ tai: “...Không đau nữa.”
Hoắc Duệ ừ một tiếng, ra lệnh: “Tắm xong nhớ bôi thuốc.”
Thẩm Dũ: “...Vâng.”
Tắt điện thoại, Thẩm Dũ thở ra một hơi dài, chờ mặt hạ nhiệt bớt mới chuẩn bị vào phòng, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy bốn khuôn mặt đang dán vào cửa kính ban công.
Cậu sợ hết hồn.
“Các cậu sao thế?”
Hà Nguyên đẩy cửa ra cho cậu.
“Bọn tôi muốn xem trai đẹp yêu đương như thế nào.”
“Khuôn mặt tràn ngập xuân sắc như thế này, không được, tôi cũng phải tìm bạn gái thôi, nếu không sau này sẽ phải ăn thức ăn cho chó để cầm hơi mất.”
Thẩm Dũ: “... Cũng được đó.”
“Có phải là cậu chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của mình hay không, đợi đã, tôi tìm cho cậu cái gương, cậu nhìn cái mặt đỏ này đi...”
“Chòi, hoá ra trai đẹp cũng đỏ mặt trước mặt bạn gái nha...”
Thẩm Dũ: “...”
Là người thì ai chả đỏ mặt.
Cậu nghĩ nghĩ một lúc: “Ngày kia tôi muốn đi tới đại học B, các cậu có muốn mua cái gì không?”
“Trước tôi nghe nói bên cạnh đại học B có mấy quán ăn vặt khá ngon, có muốn tôi mua cho các cậu một chút không?”
Bạn cùng phòng im lặng một lúc: “Đại học B? Đm, học bá à?'
“Vờ lờ!”
“Mua mua mua! Để tôi lên meituan xem một chút há há há há!”
Lâm Nhiên đang nằm “hấp hối” trên giường: “Tim tui đang rỉ máu...”
Động tác lấy quần áo đi tắm của Thẩm Dũ dừng lại, nghiêng đầu hỏi hắn: “Vậy cậu có muốn ăn đậu phụ thối ở bên kia không?”
Lâm Nhiên: “Ăn chứ!”
Thẩm Dũ bật cười.
...
Ngày đại học Z được nghỉ học quân sự, vừa đúng ngày mưa.
Mưa rào sấm sét mùa hè tới nhanh, qua đi cũng nhanh.
Thẩm Dũ vốn đang chuẩn bị đi vào buổi sáng, vừa ra đến cửa đã thấy mưa, nên nói với Hoắc Duệ một câu.
Lúc đến trường đại học B, đã gần mười một giờ.
Hoắc Duệ đang lên lớp, vốn đang chuẩn bị xin nghỉ để tới đón Thẩm Dũ, bị Thẩm Dũ lấy lí do muốn đi dạo một vòng quanh trường học của bạn trai để từ chối.
Đại học B lớn hơn đại học Z không ít, xanh hoá của trường cũng tốt hơn chút, đi vào trường, trong sân trường yên tĩnh hơn nhiều, sinh viên đi tới đi lui gần như ai cũng cầm sách nhỏ giọng nói chuyện với nhau cái gì đó.
Lúc đến sân thể dục, cậu thấy có người đang chơi bóng rổ, nhưng lại không có ai vây xem.
Thẩm Dũ rủ mắt, không khỏi nghĩ tới lúc chơi bóng rổ hồi còn đang học trung học.
Đại học khác trung học rất nhiều.
Hình như không còn tràn đầy sức sống nữa.
Trung học chắc là khoảng thời gian khiến cho con người ta hoài niệm nhất.
Đi tới giảng đường cách đó không xa, Thẩm Dũ quên mất lớp của Hoắc Duệ ở đâu, lại nhìn lại.*
* Đoạn này raw là又看了眼, mình không biết nên edit như thế nào, đại thần nào đi ngang qua có thể gọi ý cho mình được không?
Sau đó nhìn toà giảng đường không đánh dấu A B trước mặt.
Thẩm Dũ: “...”
Chức năng mù đường đã được mở ra.
Hơn nữa cũng không có biển chỉ dẫn.
Chả trách Hoắc Duệ bảo lại muốn đi đón cậu, sợ cậu không tìm được lớp.
Thẩm Dũ liếc nhìn bốn phía, đợi một lúc mới thấy mấy cô gái đi từ giảng đường ra.
“Bạn học, có thể cho tôi hỏi phòng học B307 toà nhà B ở đâu không?”
Vẻ ngoài cậu ngoan ngoãn, giọng nói cũng dịu dàng, mấy cô gái ngay lập tức trở nên ngượng ngùng.
“Bên này là giảng đường A, giảng đường B ở phía đông...” Có cô nói.
Thẩm Dũ: “...Được, cảm ơn nhé.”
Đi mãi cuối cùng hoá ra là đi sai đường.
Mấy cô gái kia còn đang muốn xin phương thức liên lạc, Thẩm Dũ đã đi được một quãng.
Đến khi Thẩm Dũ tìm được lớp học, đã gần mười một rưỡi.
Sắp tan học rồi.
Trong lớp, có một giảng viên lớn tuổi đang viết lên bảng một đống công thức mà Thẩm Dũ nhìn không hiểu.
Lúc Hoắc Duệ đăng kí nguyện vọng, hắn có nói là muốn đăng kí vào ngành học liên quan đến tài chính, dù sao thì sau này hắn cũng phải thừa kế gia sản của Hoắc Chí Kiều.
Nhưng Hoắc Chí Kiều và Thẩm Dũ cùng cho là nếu như hắn muốn học cái gì thì cứ học cái đó trước đi.
Hoắc Chí Kiều cảm thấy bản thân mình vẫn có thể chống đỡ được mười mấy năm nữa.
Vậy nên Hoắc Duệ đăng kí vào khoa toán học.
Một chuyên ngành mà Thẩm Dũ vừa nghe thấy thôi đã nhức đầu rồi.
Cũng vì vậy, Hoắc Duệ mới chọn đại học B, khoa Toán của trường đại học B rất nổi tiếng.
Có điều là cạnh tranh cũng ác liệt, với thành tích của Hoắc Duệ, cũng không thể xếp thứ nhất toàn trường, cũng chỉ đứng ở top 10 của lớp thôi.
Quá nhiều thiên tài.
Giảng viên lớn tuổi không biết là đang hỏi một đề bài nào đó, gọi Hoắc Duệ trả lời.
Hoắc Duệ đứng lên nhìn bảng một lúc, sau đó trả lời câu hỏi.
Những sinh viên khác vỗ tay, mặt giáo sư cũng vô cùng tán thưởng.
Thẩm Dũ cũng xấu hổ lại gần, cậu sợ người khác phát hiện ra mình, đến phá đám giờ học của các sinh viên ưu tú.
Cũng may là tiếng chuông tan học đã ngay lập tức vang lên.
Giảng viên lớn tuổi lập tức thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, lúc đi ra nhìn thấy Thẩm Dũ, ông gật đầu với cậu vô cùng thân thiện.
Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên, cười với giảng viên lớn tuổi.
Sinh viên trong lớp vẫn chưa ra.
Hình như đang tụ lại bàn luận cái gì đó.
Thẩm Dũ đang muốn nhắn tin cho Hoắc Duệ báo với hắn là mình đã tới, đã thấy có cô gái nào đó ngồi xuống bên cạnh Hoắc Duệ.
Là nữ thần đại học B mà cậu đã thấy trong bài viết hôm đó.
Thẩm Dũ nhíu mày lại, cậu nhớ là cô gái kia học năm ba chứ nhỉ?
Sở Sương đặt bài tập giáo sư giao xuống trước mặt Hoắc Duệ: “Nếu như có cái gì không biết có thể tới hỏi tôi, trước tôi đã theo giáo sư chuyên ngành làm mấy đề tài này rồi.”
Hoắc Duệ sắp xếp sách vở của mình, không thèm ngẩng đầu nhìn cô ta.
Sở Sương cười một tiếng: “Cậu đừng có lạnh lùng như vậy, mặc dù ngoại hình tôi đẹp, nhưng cậu không thể xem thường thành tích của tôi...”
Cô còn chưa nói xong, Hoắc Duệ đã đứng lên, ngẩng đầu lên.
Sở Sương thấy hắn hình như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt ánh mắt của hắn đã trở nên dịu dàng, cứ như cô nhìn thấy ảo giác.
“Tránh ra đi.” Hoắc Duệ ngồi dựa vào tường, Sở Sương vừa ngồi chen vào chỗ bên cạnh hắn, ngăn luôn đường hắn đi ra ngoài.
Sở Sương sửng sốt một chút: “Buổi trưa ăn cơm cùng nhau không? Tôi biết ở có một nhà hàng ở bên ngoài ngon lắm.”
Hoắc Duệ có chút khó chịu.
Hắn rất ít khi nói nặng lời với người khác, nhất là với con gái.
Thẩm Dũ thường nói đi nói lại với hắn, không được hung dữ với người khác như vậy, nếu như không muốn, không phản ứng lại người ta là được, không cần phải tức giận với những người không quan trọng với mình.
Hắn lại một lần nữa nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Dũ dường như cũng nhìn thấy hắn, để ý tới ánh mắt của hắn, nhấp nhấp môi.
Trên môi là nụ cười rất nhạt.
Dần dần cũng có người ra khỏi lớp học, nhưng mọi người đang nghĩ về bài học, cũng không chú ý tới Thẩm Dũ.
Cũng chỉ có mấy người phát hiện ra có một người lạ không biết từ bao giờ đã đứng ở bên ngoài lớp bọn họ, chắc là tới tìm ai đó, ngoại hình rất đẹp nên nhìn thêm mấy lần nữa.
Hoắc Duệ lặp lại một lần nữa, giọng đã có chút khó chịu: “Tránh ra.”
Sở Sương đứng lên: “Cậu hung dữ như vậy làm cái gì?”
Cô nói chuyện còn mang theo chút hờn dỗi.
Hoắc Duệ nghe mà phiền.
Hắn cảm thấy hình như người này đầu óc có vấn đề.
Hoắc Duệ không muốn để ý tới cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài.
Sở Sương vội vàng ôm sách chạy theo hắn: “Đàn em Hoắc, cùng nhau ăn cơm trưa nha.”
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cô đã gặp quá nhiều loại đàn ông rồi.
Cũng ít người đàn ông nào khiến cho bản thân mình động tâm như Hoắc Duệ, thậm chí còn khiến cho mình nảy sinh lòng chinh phục.
Hoắc Duệ đã đứng bên cạnh Thẩm Dũ, nhận lấy cái ô và đồ cậu mua cho mình trong tay cậu, đưa tay muốn giúp Thẩm Dũ sửa cổ áo một chút.
Tay hắn đã đặt lên cổ áo Thẩm Dũ, nghe thấy lời của Sở Sương, động tác cũng không dừng lại.
Thẩm Dũ lại có chút ngượng ngùng.
Dù sao thì cũng có người khác ở đây mà.
“Để em làm là được rồi, có chỗ nào phải sửa hả?” Thẩm Dũ lắc lắc cổ, cậu thấy hơi hối hận vì không mang theo gương, nếu không trước khi gặp nhau có thể soi gương sửa sang một chút.
Hoắc Duệ rũ mắt nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, hắn muốn, trên bả vai đối phương có lưu lại dấu vết của mình hay không.
Hai người cũng không để ý tới Sở Sương.
Sở Sương có chút xấu hổ.
Từ bé đến giờ, cô chưa bao giờ bị người khác hoàn toàn không đếm xỉa đến như vậy.
Cô điều chỉnh vẻ mặt một chút, tiến tới bên cạnh Hoắc Duệ, định xuất hiện với một dáng vẻ thân mật.
Nhưng dường như Hoắc Duệ phát hiện ra, bước sang bên cạnh hai bước, xoay người đứng ở bên cạnh Thẩm Dũ.
Sở Sương cắn răng: “Hoắc Duệ, đây là bạn cậu hả?”
Cô cười.
Quả thật là cô rất đẹp, nếu như không phải là vì cô suy nghĩ không bình thường với Hoắc Duệ, Thẩm Dũ sẽ khen cô rất xinh đẹp.
Thẩm Dũ gật đầu với cô một cái: “Đúng.”
Cậu cũng không chào cô, cũng không tự giới thiệu bản thân, dường như chỉ là cư xử với một người xa lạ không đáng để ý.
Hoắc Duệ cũng ừ một tiếng.
Hoàn toàn không có ý cho Sở Sương một bậc thang bước xuống.
Lúc này Sở Sương cũng chưa đến mức mặt dày như thế, dù sao thì cô chưa theo đuổi người khác bao giờ, trong lòng vẫn rất kiêu ngạo.
Cô chỉ có thể cắn môi, mặt uất ức nhìn theo hai bóng lưng rời đi.
“Muốn ra ngoài ăn không?” Hoắc Duệ mở ô, nghiêng chiếc ô về phía Thẩm Dũ.
Không biết từ lúc nào, ngoài trời đã mưa, cũng không mưa lớn lắm.
Hai người che chung một cái ô, Thẩm Dũ nhích lại gần Hoắc Duệ một chút, vai hai người chạm nhau, xua tan cái rùng mình mà cơn mưa mang tới.
Thẩm Dũ suy nghĩ một chút: “Sao cũng được, nhà ăn ở trường anh ăn được không?”
“Tạm.” Hoắc Duệ vươn tay chạm vào gáy cậu: “Cùng anh về kí túc thay một bộ quần áo khác nhé.”
Thẩm Dũ nói được.
Hai người cũng không nói về Sở Sương.
Dường như đó chỉ là một bản nhạc đệm không đáng kể.
Nhìn thấy người, tâm tình Thẩm Dũ cũng tốt hơn rất nhiều.
Mưa xuống, không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều.
Sở Sương đứng ở trên tầng nhìn xuống, nhìn hai thằng con trai dựa sát vào nhau, không biết nói gì, Hoắc Duệ nghiêng đầu lại gần tai của bạn hắn, trên mặt dường như có nụ cười hiếm thấy.
Thậm chí, hắn còn đưa tay sờ gáy bạn hắn.
Tư thế cực kì thân mật.
Một loại suy đoán hoang đường xuất hiện trong đầu Sở Sương.
Không phải là cô chưa từng nhìn thấy đồng tính luyến ái, cô cũng không kì thị người đồng tính luyến ái.
Chỉ là...
Sở Sương nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, cũng không có ý muốn che giấu, cắn môi thật chặt.
Phòng kí túc của Hoắc Duệ ở tầng 2.
Lúc hai người trở về, trong phòng không có ai, chắc là mọi người đi ăn cơm hết rồi.
Hoắc Duệ giải thích: “Mọi người không cùng chuyên ngành, chương trình học cũng không giống nhau.”
Thẩm Dũ gật đầu một cái.
Kí túc xá của đại học B là phòng 4 người, nếu so ra thì cơ sở vật chất tốt hơn trường bọn Thẩm Dũ rất nhiều, không gian cũng lớn hơn rất nhiều.
Hoắc Duệ để đồ Thẩm Dũ mang cho hắn lên bàn, sau đó xoay người kéo tay Thẩm Dũ, kéo người đến trước mặt mình, sau đó chống một tay trên bàn, vây Thẩm Dũ lại.
Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Dũ.
Mấy ngày nay tập quân sự, Thẩm Dũ cũng không đen đi, có thể do cậu là thể chất không bị đen.
Cũng vì chuyện này mà bạn cùng phòng ghen tị với cậu rất nhiều.
Trên người Thẩm Dũ có mùi thơm nhàn nhạt, Hoắc Duệ tới gần cổ cậu ngửi một hơi: “Bôi cái gì đấy?”
Tai Thẩm Dũ nóng lên, mặc dù hai người đã từng tiếp xúc thân mật hơn rồi, nhưng ở những chỗ bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, Hoắc Duệ áp sát như vậy, cậu vẫn sẽ có chút căng thẳng và xấu hổ.
Thẩm Dũ ngoan ngoãn trả lời: “Nước hoa của bạn cùng phòng, thơm không?”
Hoắc Duệ nhíu mày lại: “Không thơm.”
Thẩm Dũ a một tiếng: “Vậy sau này em không xịt nữa... Em cũng cảm thấy hơi lạ, nhưng bọn họ nói là em đi gặp người yêu thì phải mặc thật diện...”
Thẩm Dũ còn chưa dứt lời, đã bị Hoắc Duệ cắn môi.
Thẩm Dũ không tự chủ lui về phía sau hai bước, eo chạm vào cạnh bàn, tư thế này có chút cảm giác không an toàn, cảm giác mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, cậu vươn tay ôm lấy cổ Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ không tiến thêm nữa, chỉ liếm môi cậu.
Mới đầu Thẩm Dũ nhắm mắt hưởng thụ, có chút nôn nóng muốn hắn tiến đến.
Trong chốc lát, bọn họ nghe thấy tiếng có người bên ngoài.
“Hoắc, Hoắc Duệ...” Thẩm Dũ có chút căng thẳng, vô tình cắn môi Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ bực bội hừ một tiếng.
Thẩm Dũ sợ bạn cùng phòng của Hoắc Duệ trở lại.
Nếu như bị gặp phải, vậy thì quá xấu hổ...
Hơn nữa có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống đại học của Hoắc Duệ về sau.
Đầu óc Thẩm Dũ tỉnh táo hơn một chút, “Trước hết thì đừng hôn nữa.”
Lời này của cậu, khiến cho vẻ mặt của Hoắc Duệ lập tức trở nên vô cùng bất mãn, cũng không để ý tới lời nói của Thẩm Dũ, Hoắc Duệ vẫn tiếp tục hôn lên, lần này đã thật sự tiến sâu vào, nhưng dường như hắn còn muốn trêu chọc Thẩm Dũ, rõ ràng đã tiến vào, nhưng không chạm vào đầu lưỡi Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ cảm thấy khó chịu ở sau eo, âm thanh vừa rồi đã biến mất.
Cậu tiến lên phía trước một chút.
Hoắc Duệ lại không chiều theo ý cậu, lúc này lại dừng lại một chút, đến khi chạm vào trán cậu, tiếng thở dốc trong phòng kí túc trống không bị khếch đại lên không ít.
Thẩm Dũ ngẩn người ra.
Hoắc Duệ đè âm thanh, ôm vòng lấy eo cậu, tiến tới hôn một cái lên tai cậu: “Còn ghen nữa không?”