Lâm Quảng Thành giải thích:
- Bức thư này là do một vị lãnh đạo của tỉnh khi tới Đức khảo sát thì được chủ tịch công ty du lịch Karl đưa cho, xin mời vị lãnh đạo tỉnh kia chuyển tới tay lãnh đạo thị xã Tùng Giang chúng ta. Nhưng vị lãnh đạo tỉnh kia sau khi bảo thư ký chuyển bức thư cho bí thư Cát thì cũng không nói rõ là trong thư có nội dung gì. Sáng han sau khi nhận được bức thư bí thư Cát đã gọi tôi tới. Chẳng qua tiếng Anh thì tôi còn có thể đối phó vài câu chứ tiếng Đức tôi thật sự một từ cũng không biết. Nhưng thư này lại do lãnh đạo tỉnh chuyển tới, bí thư Cát rất muốn biết nội dung trong thư là gì cho nên tôi tìm cậu tới là để cậu liên lạc với Cục giáo dục, hỏi bọn họ xem các trường đại học ở thị xã ta có giáo viên tiếng Đức nào không, rồi nhờ bọn họ phiên dịch giúp. Nếu không tìm được thì lên tỉnh tìm xem, nhất định phải mau chóng biết rõ nội dung bức thư này là gì mới được.
Hứa Lập vừa định mở miệng nói, Lâm Quảng Thành đã nói tiếp.
- Bởi vì tôi và bí thư Cát không biết tiếng Đức nên không biết trong thư nói gì. Cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật, bí thư Cát cũng không muốn giao việc cho người khác, sợ bọn họ làm việc của thả nên tự điểm danh do cậu phụ trách công việc, hơn nữa càng nhanh càng tốt!
Hứa Lập gật đầu, hắn mở bức thư ra xem qua rồi nói.
- Trưởng ban thư ký Lâm, không cần tìm các đồng chí ở Cục giáo dục đâu, tôi lúc đi học cũng đã học tiếng Đức, bức thư này tôi có thể dịch được.
Lâm Quảng Thành giật mình đứng lên nhìn Hứa Lập, nói:
- Cái gì, cậu biết tiếng Đức? Tốt, tốt, tốt, vậy cậu mau dịch đi.
- Tôi xin về phòng dịch, dịch xong tôi lập tức cầm tới cho ngài.
- Không cần, không cần, cậu dịch luôn tại đây.
Lâm Quảng Thành vừa nói vừa đứng lên đi tới trước mặt Hứa Lập, y cũng lấy một quyển sổ đặt trên bàn rồi đẩy Hứa Lập ngồi xuống ghế.
- Cậu ngồi đây dịch, tôi lập tức gọi điện cho bí thư Cát, báo tin tốt này cho lãnh đạo.
Hứa Lập thấy Lâm Quảng Thành muốn mình phiên dịch tại chỗ, hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cẩn thận phiên dịch bức thư này. TIẾNG ĐỨC của Hứa Lập biết từ khi làm bộ đội đặc chủng, vì thuận tiện cho lúc ra nước ngoài làm nhiệm vụ, Hứa Lập lúc ấy không chỉ biết tiếng Đức, ngay cả tiếng Anh, Pháp, Nga, Nhật hắn cũng từng học qua. Về sau này vì việc kinh doanh, hắn cũng đi theo Tiếu Minh sang Đức mấy lần cho nên càng học lại một khóa tiếng Đức. Bây giờ đừng nói là dịch thư, nếu như không nhìn thấy người Hứa Lập hoàn toàn có thể giả mạo làm người Đức, cũng không khiến người Đức chính thức nhận ra là hắn đang đóng giả.
Lâm Quảng Thành ở đằng kia đã lấy máy gọi cho Cát Binh, báo cáo tin tức tốt này với Cát Binh. Cát Binh cũng hết sức cao hứng, bây giờ đúng là kỳ nghỉ tết dương lịch, các trường học ở thị xã đều đang nghỉ đông, Cát Binh còn đang lo không biết có thể tìm được giáo viên tiếng Đức hay không, không ngờ rằng ở thị ủy lại có sẵn người biết tiếng Đức, vậy là vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.
Lâm Quảng Thành mới nói chuyện được vài ba phút với Cát Binh, Hứa Lập ở một bên đã dịch xong bức thư. Hắn đưa nội dung đã dịch cho Lâm Quảng Thành xem, Lâm Quảng Thành không thể tin được nhìn Hứa Lập khá lâu. Cát Binh ở đầu kia còn tưởng xảy ra chuyện gì nên gọi Lâm Quảng Thành vài tiếng, Lâm Quảng Thành mới có phản ứng:
- Bí thư Cát, Hứa Lập, Hứa Lập đã dịch xong.
- Dịch xong? Nhanh vậy ư? Cậu đưa máy cho Hứa Lập.
Lâm Quảng Thành theo lời đưa máy cho Hứa Lập.
Cát Binh ở đâu kia rất nghiêm túc nói:
- Tiểu Hứa, cậu có thể cam đoan nội dung mình dịch là chính xác không? Đây không phải trò đùa, nói nhỏ thì là ảnh hưởng tới cá nhân tôi, nói lớn thì là ảnh hưởng đến hiện tượng của cả thị xã Tùng Giang chúng ta, thậm chí còn ảnh hưởng đến hiện tượng quốc gia. Cậu nhất định phải chú ý.
Có lẽ có người nói chỉ là một bức thư thì đâu cần nghiêm trọng như vậy, đâu cần phải đưa lên tầm cao chính trị, thậm chí là hiện tượng quốc gia cơ chứ.
Nhưng Hứa Lập biết Cát Binh nói không hề quá một chút nào, nếu như dịch sai truyền đi Cát Binh nhất định bị người cười chê nửa đời còn lại, vậy tiền đồ chính trị cũng coi như đi tong. Mà đại biểu hiện tượng của Tùng Giang thậm chí cả quốc gia càng không phải nói quá. Trong mắt người nước ngoài thì mỗi người Trung Quốc đều là đại biểu cho cả Trung Quốc.
- Bí thư Cát, tôi xin lấy nhân cách của mình ra đảm bảo nội dung dịch quyết không có sai lầm gì.
- Vậy thì tốt, cậu nói qua nội dung bức thư cho tôi nghe.
Cát Binh cũng tin Hứa Lập, chỉ là việc này hơi đặc biệt đồng thời trước đó y không biết Hứa Lập biết tiếng Đức.
Thực ra nội dung bức thư rất đơn giản, chính là chủ tịch công ty du lịch Kang – Karl mùa đông năm ngoái từng tới thị xã Tùng Giang du lịch, thưởng thức cảnh đẹp dòng Tùng Hoa trong sương mù, trong thư y dùng gần nửa nội dung ca ngợi cảnh đẹp của Tùng Giang. Chẳng qua cuối cùng đề tại hơi thay đổi, y đề nghị lãnh đạo thị xã Tùng Giang có thể tiến thêm một bước tăng thêm các điểm du lịch của Tùng Giang. Làm một du khách, y lại chỉ có thể ở Tùng Giang có nửa ngày, đây không phải vì công việc bận rộn, cũng không vì vấn đề kinh tế mà vì ngoài việc ngắm cảnh sương mù lúc sáng sớm ra, Tùng Giang thật sự không có cảnh sắc gì có thể hấp dẫn y thưởng thức; thậm chí Tùng Giang còn không có khách sạn tiêu chuẩn quốc tế năm sao, làm cho y căn bản không có chỗ dừng chân. Hơn nữa vị chủ tịch Karl này còn đưa ra y thật sự là không đành lòng để tài nguyên du lịch phong phú của Tùng Giang bị lãng phí, nếu như thị xã Tùng Giang không thể tiến hành thì y thậm chí có thể đầu tư vào ngành du lịch của Tùng Giang. Cuối bức thư Karl còn để lại địa chỉ liên lạc, hy vọng lãnh đạo Tùng Giang có thể kịp thời liên lạc với y.
Cát Binh đầu bên kia điện thoại nghe Hứa Lập nói xong mà rất cao hứng. Cát Binh là người gốc Tùng Giang, từ nhỏ lớn lên ở đây, y không chỉ hiểu rõ tài nguyên du lịch của Tùng Giang, đồng thời cũng có tình cảm rất sâu với mọi sự vật nơi này.
Tổng diện tích của thị xã Tùng Giang là 27894 Km vuông, có gần bốn triệu dân, là một thị xã xinh đẹp nằm dựa núi, cạnh sông, với bốn mặt là núi, ba mặt nước hình thành cảnh đẹp thiên nhiên kỳ vĩ.
Phía Thành đông có “Tả Thanh Long”, công viên cây xanh đô thị núi Long Đàm như một con Thanh Long nằm ở đó; thành tây có “Hữu Bạch Hổ”, hoàng đế Triều Thanh đã từng lập đàn tế ở núi tiểu bạch sơn hình thù như mãnh hổ; thành nam có “Tiền Chu Tước”, đối diện với thành nam là núi Chu Tước đẹp như vẽ; thành bắc có “Hậu Huyền Vũ”, đối diện thành bắc là Huyền Thiên Lĩnh, núi Bắc Sơn nổi tiếng khắp vùng…