- Nhưng nếu Hứa Lập chiếm tiện nghi rồi không phụ trách thì làm sao?
Tôn Minh Tuệ vẫn có chút lo lắng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, mình không nỡ để con phải ủy khuất.
- Nếu như Hứa Lập thật sự không chịu trách nhiệm, anh nghĩ tiền đồ Hứa Lập cũng đã đi tới cùng. Anh dù liều cái mạng già này cũng phải chiến đấu với hắn.
Phạm Kiệt hung hăng nói:
- Được rồi, em đi dọn đồ cùng con, tiện thể nói bóng gió một chút xem con gái có ý gì hay không.
Tôn Minh Tuệ gật đầu, đứng dậy đi tới phòng con gái.
Vừa vào cửa bà đã thấy Phạm Ngọc Hoa đang đứng trước tủ quần áo chọn quần áo của mình. Va li ở trên giường cũng có hơn phân nửa quần áo rồi.
Phạm Ngọc Hoa nghe cửa phòng mở, cô quay đầu lại thì thấy mẹ mình, nói:
- Mẹ, rốt cuộc mẹ có đồng ý hay không?
Tôn Minh Tuệ kéo tay Phạm Ngọc Hoa ngồi lên giường, cười nói:
- Con gái, mẹ cũng muốn tốt cho con, con nói xem, một cô gái đi cùng một chàng trai, mẹ có thể yên tâm sao?
- Mẹ, mẹ lo lắng cái gì, mẹ không biết Hứa Lập sao? Hắn nếu có dũng khí làm chuyện xấu thì xem con sẽ xử hắn thế nào?
Phạm Ngọc Hoa có ý giả bộ hung tợn nói.
- Được rồi, đừng gỉa bộ, mẹ còn không biết con ư? Con còn thân với Hứa Lập hơn mẹ, còn nói gì mà xử người ta.. Mẹ hỏi con, con và Hứa Lập bây giờ tới đâu rồi? Hắn có gì với con chưa…..
- Mẹ,
Mặt Phạm Ngọc Hoa có chút đỏ, cô nhào vào lòng Tôn Minh Tuệ làm nũng nói:
- Mẹ nói cái gì đó.
Tôn Minh Tuệ ôm con gái, vỗ lưng Phạm Ngọc Hoa, nhỏ giọng nói:
- Nói với mẹ thì có gì mà xấu hổ, năm nay con cũng 25 rồi, không còn nhỏ nữa đến tuổi kết hôn rồi. Nhưng bây giờ Hứa Lập kia như đầu gỗ, cũng không cầu hôn con, con nói mẹ yên tâm thế nào? Con nói thật với mẹ đi, con và Hứa Lập có chuyện kia chưa? Nếu có, mẹ sẽ làm chủ cho con, ngày mai bắt tiểu tử ngốc kia đến nhà chúng ta cầu hôn.
- Chuyện này không có, không có.
Phạm Ngọc Hoa ghé vào trong lòng Tôn Minh Tuệ nói nhưng không chịu ngẩng đầu.
- Con gái, con nghe mẹ nói một câu. Nếu con xem trọng Hứa Lập thì cũng đừng chần chừ, người tốt bây giờ không nhiều lắm. Con phải nắm chắc, tốc chiến tốc thắng, tốt nhất là nhân cơ hội đi nước ngoài lần này làm rõ mọi chuyện cha mẹ cũng cho phép.
Những lời Tôn Minh Tuệ nói Phạm Ngọc Hoa cũng hiểu. Nhưng trước đây Hứa Lập cũng từng nói qua hắn đã có bạn gái đi du học ở Mỹ nhưng chỉ chờ bạn gái tốt nghiệp là sẽ trở về kết hôn cùng Hứa Lập.
Nhưng gặp Hứa Lập ba năm nay, Phạm Ngọc Hoa cũng không nghe Hứa Lập nhắc tới cô bạn gái kia, càng không nói chuyện điện thoại, thư từ cũng không, căn bản là không có tin tức gì. Phạm Ngọc Hoa cũng hoài nghi liệu hắn có bạn gái thật hay là hư cấu. Ban đầu Phạm Ngọc Hoa cũng đồng ý với Hứa Lập là không được hỏi về vấn đề này cho nên chuyện này vẫn nằm trong lòng Phạm Ngọc Hoa.
Nhưng từ khi gặp gỡ Hứa Lập cho tới này, dù Hứa Lập vẫn luôn chăm sóc mình, quan tâm mình nhưng hắn không có bất cứ hành động nào vượt rào, nhiều lắm cũng chỉ là ôm, hôn. Đây cũng là điều khiến Phạm Ngọc Hoa nghi ngờ.
Nhưng những lời này Phạm Ngọc Hoa không thể nói với cha mẹ, cô chỉ có thể đỏ mặt rồi đẩy Tôn Minh Tuệ ra khỏi phòng nói:
- Được rồi mẹ, con biết nên làm như thế nào, trong lòng con đều biết.
Thấy con gái không chịu nói, Tôn Minh Tuệ đành phải rời khỏi phòng. Bà tin con gái mình thông minh như vậy nhất định hiểu ý tứ của mình.
Sáng sớm hôm sau Hứa Lập bắt thuê xe tới trước cửa nhà họ Phạm, đón Phạm Ngọc Hoa. Hai người đi thẳng ra sân bay gặp mặt Lý Tân và Vương Huệ. Lý Tân không xa lạ gì Phạm Ngọc Hoa, mấy năm trước lúc đàm phán hạng mục mỏ quặng ở Giang Ninh y cũng từng gặp qua Phạm Ngọc Hoa, cũng biết Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa có quan hệ gì.
Vương Huệ lần đầu tiên gặp Phạm Ngọc Hoa. Phạm Ngọc Hoa là bạn gái Hứa Lập, có thể là chị dâu tương lai nên Vương Huệ chủ động tiến tới bắt chuyện. Phạm Ngọc Hoa biết Vương Huệ tuổi nhỏ hơn mình nhưng cũng là quản lý một công ty lớn với tài sản hàng chục tỷ đồng, người như vậy đi tới đâu cũng sẽ được lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã tiếp đón trọng thể. Vương Huệ nhiệt tình khiến Phạm Ngọc Hoa cũng vui, phụ nữ khi ở cùng nhau thì có đủ chuyện nói không hết. Hai người nhanh chóng nói đủ mọi chuyện, ngay cả Lý Tân và Hứa Lập cũng bị quên ở một bên.
Hôm nay Lý Tân đi, Tằng Ích tự mình đến tiễn, y hi vọng Lý Tân có thể nhanh chóng quay về ký kết. Lý Tân vui vẻ gật đầu nói:
- Chỉ cần hợp đồng lần này đàm phán tốt, điện thoại gọi là tôi sẽ về ngay.
Bốn người từ sân bay Tùng Giang đến hơn hai tiếng tới Bắc Kinh, rồi chuyển tiếp từ Bắc Kinh bay thẳng tới Manitoba, Canada. Đến Manitoba bốn người mới ra khỏi sân bay đã chứng kiến có người đến nghênh đón họ.
Lý Tân tiến lên hỏi, thì ra đây là quản gia của lâu đài nhận được thông báo nên đặc biệt phái người tới đón họ.
Bốn người ngồi trên xe gần hai giờ mới đến khu lâu đài của Lý Tân. Xe chạy vào đường nhỏ trong vườn, không chỉ có Lý Tân và Vương Huệ sợ ngây người, ngay cả Hứa Lập cũng mở to hai mắt nhìn. Lâu đài này dù là Hứa Lập tặng cho Lý Tân nhưng Hứa Lập cũng chưa từng tới. Khi mọi người tới nơi chứng kiến tận mắt mới cảm nhận được lâu đài này xinh đẹp.
Tỉnh Manitoba nằm ở trung tâm của Canada, là một trong ba tỉnh khu vực thảo nguyên, là một tỉnh quan trọng ở khu vực trung nam bộ Canada, nơi đây được mệnh danh là “đô thị ánh sáng Canada”, khí hậu bốn mùa rõ ràng, dù không rõ ràng như ở Tùng Giang nhưng mùa đông khí hậu tại đây cũng khá lạnh, nhiệt độ ban ngày là 0 độ, mà mùa hè từ tháng 6 đến tháng tám lại có nhiệt độ khoảng trên 10 độ.
Lúc này dù là mùa đông nhưng vừa đi máy bay từ Tùng Giang tới đây nên mọi người cảm giác ở đây ấm hơn ở Tùng Giang. Dù sao ở Tùng Giang giờ nhiệt độ cũng giảm xuống còn âm mười mấy độ, nhiệt độ buổi tối còn tới âm 30 độ.