Trọng Sinh Vi Quan

Chương 443: Chương 443: Đoạn tử tuyệt tôn




- Phó giám đốc Tề, lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng con người chứ?

Hứa Lập có chút âm trầm trừng mắt nhìn Tề Quang Đạt rồi lạnh lùng nói.

- Cái này …

Tề Quang Đạt chần chờ, đối mặt với Hứa Lập, Tề Quang Đạt không dám làm àn. Nhưng y nhìn vẻ mặt của Ngô Thông, nếu mình không thể đi, cuộc nói chuyện không thỏa đáng có khi mình còn mất mạng. Y càng nghĩ càng thấy có đắc tội Hứa Lập tuy hơi đáng sợ nhưng mạng mình vẫn quan trọng hơn.

- Bí thư Hứa, tôi quả thật có chuyện quan trọng cần làm, đây là bí mật kinh doanh nên không tiện nói ra. Dù sao các vị cũng không có quyền hạn chế tự do cá nhân của tôi mà.

Tề Quang Đạt bạo gan nói.

Hứa Lập nghi hoặc nhìn Tề Quang Đạt, không ngờ tên Tề Quang Đạt này lại dám trở mặt với mình.

- Hay, nói rất đúng, tôi quả thật không có quyền hạn chế tự do của anh, bây giờ anh có thể đi, mời.

Hứa Lập nói xong không tiếp tục nhìn Tề Quang Đạt nữa.

Tề Quang Đạt cắn răng đứng dậy rời đi. Nhưng y vừa định bước ra khỏi cửa không ngờ chỉ nghe thấy tiếng gió sau lưng, y định quay đầu lại nhìn nhưng không kịp, gáy đau nhói.

Chờ y bò dậy từ mặt đất mới thấy Ngô Thông bị hai cảnh sát áp giải đang đầy căm tức nhìn mình.

- Mày, mày dám đánh tao.

Tề Quang Đạt bao năm chưa bị ai đánh thế này. Nhưng lại nhìn mấy người Hứa Lập, Nhâm Minh Sơn, Tạ Quảng Điền cùng hai cảnh sát ở bên, Tề Quang Đạt chỉ có thể nhịn.

- Mày chờ đó, tao sớm muộn cũng đòi lại.

Nói xong Tề Quang Đạt bất chấp vết thương trên đầu định rời đi.

- Phó giám đốc Tề, mời anh chờ chút.

Một cảnh sát đang áp giải Ngô Thông mở miệng nói.

- Còn có chuyện gì hả? Bây giờ tôi đang bị thương muốn tới bệnh viện kiểm tra còn không được sao?

Tề Quang Đạt tức giận nói.

- Xin lỗi anh, theo trình tự anh còn cần theo chúng tôi về cục ghi lời khai. Anh là người bị hại nếu không có lời khai của anh thì sao có thể lập án được.

- Không cần, tôi không định kiện thằng nhà nghèo này, coi như may cho nó. Tôi tự tới bệnh viện kiểm tra là được rồi.

Tề Quang Đạt bây giờ chỉ muốn thoát thân nên không buồn tính sổ Ngô Thông.

- Phó giám đốc Tề, mời anh phối hợp với công việc của chúng tôi, đây rõ ràng là vụ đánh người, còn đánh người trước mặt chúng tôi, nếu chúng tôi không lập án không xử lý thì còn cần cảnh sát chúng tôi làm gì? Cho nên anh phải về cục với chúng tôi hỗ trợ điều tra vụ án.

- Các người, các người không có việc tìm việc ư? Không đi cũng không được.

Tề Quang Đạt có chút kích động nói. Nhưng hắn lại nhìn Hứa Lập đang ngồi bên uống trà, hắn biết tất cả đều là do Hứa Lập thầm sai khiến nếu không những người này làm sao dám làm như vậy. Nhưng người ta là bí thư thị ủy, mình mặc dù có tiền nhưng bây giờ tiền căn bản không giải quyết được vấn đề gì, mình cũng không đấu lại được Hứa Lập, xem ra mình hôm nay đừng mong ra khỏi cửa. Nghĩ vậy Tề Quang Đạt cũng nổi giận nói.

- Được rồi, các người nói như thế nào thì chính là như vậy.

- Các vị điều tra vụ án thì lát nữa cũng được, cậu dẫn phó giám đốc Tề tới bệnh viện kiểm tra rồi dẫn tới cục lấy lời khai.

Hứa Lập chỉ một cảnh sát nói.

Tề Quang Đạt lần này không dám nói một câu, y ngoan ngoãn đi theo tên cảnh sát kia tới bệnh viện.

Chờ Tề Quang Đạt đi, Hứa Lập mới lại nói:

- Ngô Thông, anh nói tiếp đi, có vấn đề gì cứ nói, đảng ủy, chính quyền nhất định sẽ làm chủ cho anh.

Ngô Thông ứa lệ gật đầu. Y cố bình tĩnh lại mới nói.

- Mấy năm trước thôn An Dân chúng tôi có tiếng là thôn chết nên đám thanh niên trong thôn không dễ lấy vợ, ó ai muốn tới thôn An Dân chúng tôi chịu chết chứ?

- Tôi quen vợ lúc làm thuê ở ngoài, tôi vốn không muốn về quê nhưng năm đó bố tôi lúc tìm công ty Phong Hoa nói lý bị bảo vệ công ty đẩy ngã đến xuất huyết não nhưng bọn họ không chịu thừa nhận, nói đó là do bố tôi bị bệnh từ tước. Bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con vì thế mẹ tôi gọi tôi về. Sau đó tôi tới tòa án thị xã kiện công ty Phong Hoa, cuối cùng tòa án phán chúng tôi thắng, công ty Phong Hoa phải bồi thường 100 ngàn tiền chữa bệnh và dưỡng lão cho bố tôi.

- Bố tôi tuy được chữa trị nhưng tay chân rất yếu không thể ra đồng làm việc, mẹ tôi phải chăm sóc ông. Tôi nói chuyện trong nhà với bạn gái, bạn tôi cũng biết đạo lý nên đồng ý tới nhà tôi hỗ trợ. Cuối năm đó chúng tôi kết hôn, năm sau có được một cậu con trai.

- Ai ngờ được con tôi – Hổ tử mới ba tuổi lại bị ung thư gan, như vậy chúng tôi sống sao được? Mới hai tháng qua vì chữa bệnh cho Hổ tử mà nhà tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm, bố mẹ tôi đã bàn với tôi bán nhà chữa bệnh cho Hổ tử, nhưng bán nhà thì nhà tôi ở đâu? Tôi đã tiêu hết tiền trong nhà chẳng lẽ còn để bố mẹ đã cao tuổi phải ra đường sao? Bất đắc dĩ tôi chỉ có thể tìm tới công ty Phong Hoa đòi bọn họ trả tiền chữa bệnh cho Hổ tử nhà tôi. Nhưng bọn họ chẳng những mặc kệ còn mắng chúng tôi là đáng đời, làm chuyện thất đức nên mới vậy.

- Bí thư Hứa, anh nói tôi có thể chịu được nữa sao?

Nhìn Ngô Thông ngồi đó khóc lóc như mưa, dù Hứa Lập gan sắt cũng không khỏi cảm thấy đồng tình.

Triệu Hồng Giang cũng nói:

- Bí thư Hứa, Ngô Thông vì con nên muốn liều mạng với công ty Phong Hoa. Người thôn An Dân chúng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn một đứa bé như Hổ tử chết oan uổng. Còn có Hổ tử chính là đứa bé duy nhất trong mấy năm qua được sinh ra ở thôn nên ai cũng thích, chúng tôi cũng không thể nhìn bọn họ chịu tội mà. Lại nói mấy năm qua thôn An Dân chúng tôi đã có gần 40 người chết vì ung thư cho nên mọi người mới có thể tụ tập tới đòi công ty Phong Hoa trả lời rõ ràng. Ai ngờ bọn chúng không nói tiếng người, Ngô Thông tức tối mới muốn đốt công ty bọn họ.

- Triệu lão ca, điều anh nói tôi hiểu. Anh yên tâm, tôi không trách Ngô Thông.

Hứa Lập an ủi hai câu rồi nói với Tạ Quảng Điền.

- Tình huống bọn họ nói anh có biết không?

Tạ Quảng Điền mấp máy môi không biết nên nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.