Hứa Lập thẳng thắn nói với Phạm Ngọc Hoa rằng mình chiếm một số lượng cổ phiếu lớn tại công ty Huệ Tân của Lý Tân. Hàng năm số phần trăm nhận được cũng đủ hai người hưởng thụ cuộc sống thoải mái.
Phạm Ngọc Hoa với việc này không có gì phải lo, mình và Hứa Lập hai người tiền lương mỗi tháng cũng hơn ba ngàn tệ. Mặc dù so với một số người thì không cao những cũng đủ để có cuộc sống thoải mái. Đương nhiên có tiền nhiều cũng tốt, ít nhất mỗi ngày mình không phải lo ba bữa cơm, cuộc sống cũng có cải thiện hơn một bậc.
Ngày hôm sau, Phạm Ngọc Hoa dã không còn ngại, hơn nữa nói con dấu xấu thì cũng vẫn phải gặp bố mẹ chồng, mình cũng không trốn cả đời được, tốt hơn hết là đi ra ngoài cho thoải mái một chút. Sáng sớm Phạm Ngọc Hoa và Hứa Lập đã đi tới phòng ăn chờ ăn sáng.
Một lúc sau, Lý Tân và Vương Huệ cũng nắm tay nhau đi từ trên lầu xuống. Mới đầu hai người sửng sốt khi nhìn thấy Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa, Lý Tân lập tức cười to
- Túc tử, cậu rốt cục cũng xuống lầu gặp khách?
- Biến, cậu mới xuống lầu gặp khách đó.
Hứa Lập cười mắng, nói thế nào mình cũng là người có kinh nghiệm, năm đó cũng đã kết hôn một lần, lại có cả con, mình khi đó cũng trêu không ít đồng chí mới kết hôn. Hứa Lập lập tức phản kích nói:
- Tên Béo, ngày mai cậu tìm một đội thi công đến sửa lại pháo đài, tôi cảm giác là có chút nguy hiểm.
- Hả? Thật hả? Cậu phát hiện ở đâu có chuyện?
Đây là chuyện liên quan tới tính mạng, Lý Tân cũng không dám hàm hồ. Ngay cả Vương Huệ và Phạm Ngọc Hoa cũng quay đầu nhìn Hứa Lập. Các cô biết Hứa Lập có bản lãnh nên tưởng rằng Hứa Lập phát hiện ra vấn đề gì.
- Tên Béo, tối hôm qua tôi ngủ trên tầng tôi cảm giác lầu 3 có chút lắc lư. Nếu cậu sửa không tốt pháo đài này sớm muộn cũng bị cậu đè sụp.
Hứa Lập nói xong liền đi tới bàn ăn ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Lý Tân mãi không nghĩ ra, lại còn đứng đó nói thầm, Vương Huệ đi tới bên tai Lý Tân nói thầm một câu, Lý Tân mới hiểu ra. Hắn lớn tiếng nói:
- Túc tử, cậu nói tôi và tiểu Huệ, a….
Lý do là tiểu Huệ đá Lý Tân một cước, đau đến nỗi Lý Tân hét to:
- Sao em lại đá anh.
Vương Huệ cảm giác như Lý Tân đã đánh bại mình, cô không biết nói gì đành nói:
- Không có gì, chúng ta ăn cơm.
Lý Tân vừa nghe ăn cơm cũng không truy cứu vì sao Vương Huệ đá mình, hắn liền chạy đến bàn ăn nói với người làm:
- Mau màng món ăn lên, chúng tôi đều đói rồi.
Một bàn tiệc thịnh soạn nhanh chóng được dọn ra, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa không ngờ là toàn món ăn Trung Quốc;
- Tên Béo, cậu tìm được đầu bếp ở đâu vậy? Thế nào mà có thể có nhiều món ăn Trung Quốc ngon vậy?
- Các người cũng không biết đâu, trong thành phố có rất nhiều quán ăn Trung Quốc, tôi mời một đầu bếp ưng ý nhất.
Lúc này người đầu bếp bưng tới một bát canh lớn, tên Béo vội nói:
- Đây là canh gà mái, tôi cố ý bảo họ nấu, chị dâu uống nhiều một chút, rất bổ.
Mặt Phạm Ngọc Hoa thoáng đã đỏ, chỉ cúi đầu nói:” vâng” chứ không dám ngẩng đầu.
Những ngày sau mọi người ngày thì ở trong pháo đài săn thú, lúc thì xuống hồ bắt cá, có khi lại cưỡi ngựa đi chơi. Tóm lại là vui đùa mà quên cả trời đất. Sau một thời gian ở lâu đài, Vương Huệ đề nghị mọi người tới nước Mỹ, Đức, Pháp, Anh để ngắm cảnh đẹp hoặc đi đến các thiên đường mua sắm, nếu không đi chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?
Đề nghị này lập tức được mọi người đồng ý, chỉ có Phạm Ngọc Hoa có chút do dự, cô nhỏ giọng hỏi Hứa Lập:
- Mọi chi phí bí thư Cát và thị trưởng Tằng nói sẽ chi hết, nhưng đi du lịch như thế này họ có thể trả được không?
Hứa Lập cười nói:
- Không cần họ chi, chúng ta có tiền mà còn phải để họ trả sao? Tên Béo, cậu nói chúng tôi đi du lịch cùng cậu, nếu chị dâu cậu có vật gì thích mà không mua được cậu nói nên làm gì bây giờ?
- Vậy còn phải nói sao? Đương nhiên có đệ đệ là tôi tặng chị dâu coi như là quà gặp mặt.
Tên Béo hào phóng nói:
- Để cuối năm trừ vào tiền thưởng của mình là được?
Tên Béo cũng biết thế này chỉ là lừa Phạm Ngọc Hoa thôi, suốt đường đi tiêu bao nhiêu tuy nói là mình trả nhưng cuối cùng toàn ghi hóa đơn cho Hứa Lập, ai có tiền hơn hắn chứ?
Sau khi bốn người nhất trí lập tức bắt đầu đi Châu Âu. Chỉ tiếc là mới đi 7 nước thì Tằng Ích đại diện cho Tùng Giang và tổ đàm phán công ty Lý Tân đã đàm phán thành công. Đống thời gọi điện báo Lý Tân công việc đã hoàn thành, chỉ chờ Lý Tân về ký kết là xong. Lúc này mọi người mới thu dọn hành lý quay về Tùng Giang.
Lúc ở Châu Âu, Lý Tân và Hứa Lập nhận được hợp đồng fax từ Tùng Giang tới, hợp đồng hết sức rõ ràng. Hứa Lập cầm hợp đồng còn nói giỡn:
- Tên Béo, lần này cậu được mấy trăm triệu, vậy cậu có nên trả cho tôi một ít tiền vì lâu đài của cậu, để tôi đỡ lỗ vốn không?
Lý Tân đương nhiên không để ý tới yêu cầu vô lễ của ông chủ Hứa Lập, hắn liền nghiêm túc nói:
- Bảo tôi bỏ tiền ra? Chuyện này không được, hơn nữa hạng mục lần này có được mấy trăm triệu cũng vào tay cậu. Cậu còn dám đói tiền tôi? Nhưng thật ra cậu phải cho tôi ít tiền thưởng mới đúng.
Trong hợp đồng đã viết rõ chỉ cần công ty Huệ Tân đầu tư một tỷ tệ thì có thể nhận được công ty con của Kang ban đầu ở Tùng Giang cùng với khu công trình do thị xã Tùng Giang bỏ 200 triệu thi công khi công ty này phá sản.
Phải biết rằng công trình đó từ khi thi công tới giờ cũng đã mất 1,4 tỷ nhưng công ty Huệ Tân chỉ đầu tư 1 tỷ có thể tiếp nhận tất cả, tất nhiên là buôn bán có lời. Chính phủ Tùng Giang cũng là cầm cố công ty Kang ra làm nhân tình tặng cho công ty Huệ Tân. Tất cả công trình đến bây giờ đã vay 900 triệu dùng cho xây dựng, mà chính quyền cũng không bỏ đồng vốn nào cả. Trừ đi khoản lãi phải trả cho ngân hàng xây dựng trong khoảng thời gian này thì chính phủ Tùng Giang cũng lãi mấy chục triệu. Có thể nói hai bên vui mừng, duy nhất chịu thiệt là công ty Kang đã phá sản, bọn họ phá sản nên có ai quan tâm tới lợi ích nữa. Cho nên hạng mục khổng lồ với số vốn đầu tư tới mấy tỷ chỉ mất nửa tháng là hoàn thành việc đàm phán, giờ chỉ chờ một buổi ký kết hợp đồng là xong.