Trọng Sinh Vi Quan

Chương 503: Chương 503: Dương Lập Thanh kiêu căng






Nhưng ý kiến của Hứa Lập lại bị hai nữ đồng chí phản đối. Tôn Lệ và Quách Duy Như muốn ở cùng một tổ nói là nữ đồng chí ở cạnh nhau dễ chăm sóc cho nhau. Hứa Lập mặc dù là đội trưởng nhưng không tiện quản quá nhiều, hắn đành phải đồng ý với ý kiến của hai người. Do hai nữ đồng chí cùng tổ đi với nhà Lý Ngọc Giang, bản thân Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường, Tiễn Tiến đi theo người nhà Lý Tài ra đồng. Phân chia xong, mọi người liền nói qua tình hình với nhà Lý Ngọc Giang và Lý Tài, bọn họ theo người ta ra đồng làm việc.

Mọi người vốn ở nội thành thì đã bao giờ đi cầy, cấy chứ? Nhưng đi theo nhà hai người Lý Tài, Lý Ngọc Giang lại không thể kêu khổ, ai cũng chỉ có thể cắn răng đi theo làm việc, sau một ngày làm việc là thấy đau lưng. Đặc biệt Tiễn Tiến bởi vì tuổi lớn, vừa từ đồng về tới nhà Lý Tài là không buồn ăn tối, lăn lên giường ngủ ngay. Sáng hôm sau y vẫn cảm thấy cả người như vỡ ra căn bản không thể đi làm việc tiếp nữa.

Hứa Lập cũng biết Tiễn Tiến đây là bởi vì mấy năm không tập luyện khiến cơ thể không được như trước, không thể bằng người trẻ. Hắn đành khuyên Tiễn Tiến.

- Bí thư Tiễn, hôm nay anh ở nhà nghỉ một chút đi, mấy việc mất sức này chỉ người trẻ như chúng tôi làm là được, chờ anh khỏe thì ở nhà viết báo cáo cho đội chúng ta.

Tiễn Tiến do dự một chút cuối cùng gật đầu đáp ứng, dù sao lần điều tra này chỉ là vì tăng thêm kinh nghiệm, mình đâu thể liều mạng già cho được, nếu mệt tới mức không thể làm việc được nữa thì cái được không bù nổi cái mất.

Tối Hứa Lập lại mở cuộc họp nhỏ với ba người quyết định gộp hai nhóm thành một cũng tiện chiếu cố lẫn nhau, về phương diện khác là cũng tiện mọi người vừa làm việc vừa cùng nghiên cứu xem nên viết báo cáo cuộc điều tra như thế nào, nên triển khai như thế nào. Lúc này tất cả mọi người đồng ý, chỉ sau một ngày làm việc đã khiến ai cũng mệt mỏi, mọi người cùng nhau ít nhất có thể giúp lẫn nhau miễn xảy ra chuyện gì.

Tiễn Tiến ở nhà nghỉ một ngày, hôm sau sức khỏe tốt hơn nên cũng cùng mọi người ra đồng nhưng y chỉ ngồi trên bờ nói chuyện với mọi người, tìm hiểu tình hình nhằm thu thập tư liệu để viết báo cáo.

Sau ba ngày làm việc liên tiếp khiến mọi người đều có thể cảm nhận nỗi cực khổ của nông dân, đối mặt với ánh mặt trời, mồ hôi rơi như mưa quả thật là điều người nông dân vẫn luôn gặp phải. Chỉ sau ba ngày ngay cả Hứa Lập cũng thấy mệt chứ đừng nói người khác. Tôn Lệ vốn tối đầu tiên tới thôn Ngũ Thụ còn mất ngủ nhưng sau một ngày làm việc là cứ về tới nhà Lý Ngọc Giang, ăn tối xong là ngủ được ngay. Quách Duy Như là người sạch sẽ, bình thường mỗi ngày về nhà đều rửa tay vài lần nhưng bây giờ thì vừa làm đồng về xong có thể cầm ngay chiếc bánh bao để ăn.

Về phần Tiếu Thiên Cường thì không ngừng kêu lên với Hứa Lập.

- Đây mới là cuộc sống đơn giản, chất phác. Mỗi ngày không phải tranh đấu, so đo được mất, chỉ hy vọng ông trời mưa gió điều hòa, nhìn cây trồng mình gieo xuống phát triển tốt, hy vọng thu hoạch tốt là được.

Hứa Lập nhìn biểu hiện của ba người là biết sau ba ngày bọn họ đã thấy không ít điều, bọn họ đã tạm thời vứt đi cuộc sống đô thị ồn ào, náo nhiệt mà dung nhập cuộc sống ở nông thôn. Đây không chỉ có lợi ích với con đường làm quan của bọn họ, có thể làm bọn họ hiểu cuộc sống khó khăn của quần chúng, đồng thời cũng cho bọn họ hiểu nỗi khổ và niềm vui của nông dân, qua đó giúp bọn họ có thể tìm cách giải quyết vấn đề cho nông dân, có thể được quần chúng bình thường ủng hộ.

Đồng thời cũng làm bọn họ phải suy nghĩ về nhân phẩm của mình, có thể làm bọn họ giữ vững bản thân trong cuộc sống xã hội vật chất này.

Tối đó Hứa Lập ăn tối xong với gia đình Lý Tài liền ra ngoài trước. Hắn định nhân lúc Tiếu Thiên Cường và Tiễn Tiến chưa về để gọi điện tâm sự với Phạm Ngọc Hoa. Nhưng hắn đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng động lớn vang lên. Hứa Lập nhìn ra ngoài lại phát hiện có một xe Jeep cũ đang dừng ở cửa. Hứa Lập vốn nghĩ là ai ở huyện tới nhưng xe này dừng trước cửa mà đèn vẫn chiếu thẳng vào nhà Lý Tài, xe không ngừng ấn còi khiến ai cũng đinh tai.

Đừng nói là người trên huyện tới mà ngay cả người bình thường cũng không kiêu ngạo như vậy. Hứa Lập vội vàng bỏ điện thoại đẩy cửa đi ra. Chỉ là đèn quá sáng khiến Hứa Lập chỉ lờ mờ thấy được có người đang mở cửa xe.

Lúc này vợ chồng Lý Tài và Tiễn Tiến, Tiếu Thiên Cường cũng đã đi ra. Không đợi mọi người mở miệng, người kia đã dùng loa trên xe kêu lên.

- Ồ, hôm nay sao nhiều người như vậy? Lý Tài, anh không phải biết hôm nay ông tới nên tìm người giúp đó chứ?

Ý trêu của đối phương mọi người đều nghe được, chỉ nghe thấy người kia đột nhiên đổi giọng nghiêm túc nói:

- Chẳng qua tôi nói với anh, thiếu nợ trả tiền, anh dù tìm ông trời tới cũng không thoát nợ đâu.

Đám người Hứa Lập không biết xảy ra chuyện gì nên không tiện xen vào. Lý Tài lúc này đã đi lên xoa xoa tay có chút xấu hổ ngo đám người Hứa Lập.

- Xin lỗi, mọi người vào trong đi, tôi nợ người kia ít tiền, y hôm nay đến đòi, tôi ra nói với y vài câu.

Tiếu Thiên Cường từng này tuổi đã có ai dám xưng là ông trước mặt hắn. Đối với loại người không biết sâu cạn này, Tiếu Thiên Cường đã đạp bao tên, không ngờ ở thôn Ngũ Thụ lại gặp kẻ không biết sống chết này. Tiếu Thiên Cường vừa định phát tác đã bị Hứa Lập kéo lại.

- Cần gì chấp nhặt với người như vậy, thế là làm mất thân phận mình. Để Lý Tài ra nói chuyện đi, nếu anh ta không giải quyết được thì chúng ta ra mặt cũng không muộn.

Tiếu Thiên Cường đành nhịn nhưng y vẫn có chút không cam lòng. Vì thế y không về phòng mà đứng ngoài cửa xem đối phương muốn làm gì.

Lý Tài cẩn thận đi tới mở cổng, đi tới trước xe. Đám người Hứa Lập vì đứng khá xa nên không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì. Chẳng qua hắn va nghe ra người kia đang không ngừng nói to nói nhỏ với Lý Tài, về phần Lý Tài lại cúi đầu như con chó nhỏ không ngừng xin xỏ gì đó.

Tiếu Thiên Cường không nhịn được hỏi vợ Lý Tài.

- Ai ở trên xe thế? Các vị sao nợ tiền bọn họ?

Vợ Lý Tài có chút khó xử cắn môi mãi mới nói.

- Người trên xe là Dương Lập Thanh.

- Dương Lập Thanh? Là chủ ngôi nhà hai tầng ở phía đông thôn ư?

Tiếu Thiên Cường hỏi.

- Bọn họ là cùng thôn với các vị mà sao kiêu căng như vậy? Các vị sao nợ tiền bọn họ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.