Mã Kiện khẽ gật đầu, chuyện thu hút đầu tư lần này mình đương nhiên rõ ràng, từ bí thư huyện ủy cho đến các thành viên bình thường đều rất trông chờ vào hạng mục này. Lại có bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương tự mình quan tâm hạng mục nên đương nhiên không có ai dám ăn bẩn, tất cả mọi người đều trong sạch, bọn họ muốn điều tra gì thì cứ điều tra.
- Được rồi, cậu đi đi, lát tôi sẽ lên tiếng với huyện.
Thôi Vạn Khuê lúc này mới vội vàng quay lại xe, ra lệnh cho lái xe lập tức rời đi. Y sợ lại xuất hiện một người như vậy nữa ngăn cản mình lại.
Xe chạy gần hai tiếng về tới khách sạn Giang Ninh. Hứa Lập vừa xuống xe đã được đưa lên một gian phòng ở trên tầng bốn. Thôi Vạn Khuê bảo Hứa Lập chờ ở đây, trước khi đi ra y còn khóa trái cửa lại, đồng thời cũng bảo Tiểu Vương, Tiểu Lý canh ngoài cửa đề phòng Hứa Lập bỏ chạy hoặc người khác vào mớm cung.
Bây giờ là hơn 1h chiều, Hứa Lập từ sáng sớm đã ra công trường, trưa chưa ăn cơm nên giờ nằm trên giường thấy đói bụng. Hắn ra cửa gõ gõ.
- Có ai không?
Tiểu Vương rất chán ghét Hứa Lập, y căn bản không thèm để ý tới. Tiểu Lý coi như chững chạc nên đáp lời.
- Có chuyện gì vậy?
- Trưa tôi không ăn cơm, tôi tới hỗ trợ điều tra thì các vị cũng phải cho tôi ăn chứ? Nếu không tôi đói bụng làm sao chính là trách nhiệm của các vị.
Tiểu Vương nghe thấy Hứa Lập không ngờ muốn đòi ăn cơm, y kéo Tiểu Lý.
- Mặc kệ hắn, hắn cũng không ra vẻ ta đây được bao lâu nữa đâu. Lát nữa cầm chứng cứ phạm tội của hắn tới thì xem hắn còn ăn được nữa không.
Tiểu Lý lắc đầu nói.
- Cậu ở đây trông chừng hắn, tôi đi tìm trưởng phòng báo cáo một chút, xem trưởng phòng nói như thế nào.
Tiểu Lý nói xong liền đi tìm Thang Tùng Minh báo cáo tình hình.
Thang Tùng Minh nghe vậy cũng nhíu mày, y nói với Thôi Vạn Khuê đứng bên.
- Hứa Lập này sợ rằng chưa chắc đã chịu nhận tội. Hắn bây giờ còn có tâm trạng để ăn cơm thì một là hắn căn bản không có vấn đề nên không sợ chúng ta, nếu không tố chất tâm lý rất cứng, không coi chúng ta vào đâu, hắn cho rằng chúng ta không điều tra được gì.
Thôi Vạn Khuê cũng nói.
- Lúc chúng tôi tới bắt hắn, hắn còn chủ động lên đón chúng tôi, lúc ấy hắn rất bình tĩnh, thậm chí còn mắng Tiểu Vương một trận, xem ra là khối xương cứng.
- Ừ.
Thang Tùng Minh gật đầu nói:
- Các anh cũng chưa ăn cơm hả? Tiểu Lý, cậu bảo nhà bếp khách sạn làm đồ ăn, cũng mang tới cho Hứa Lập kia một phần. Chờ hắn ăn xong chúng ta cũng nên tới gặp hắn.
Tiểu Vương nhìn Tiểu Lý bưng một hộp cơm về, hắn tức giận nói:
- Người như vậy mà còn được cho ăn ư? Không bằng cho chó ăn.
Tiểu Lý đáp:
- Được rồi, đừng tức vì loại người đó. Trưởng phòng nói chờ hắn ăn xong thì chúng ta thẩm vấn hắn, chờ thẩm vấn ra vấn đề thì đảm bảo hắn ăn không được, đi cũng không được.
Tiểu Vương mặc dù tức giận nhưng nếu là lệnh của trưởng phòng thì hắn cũng không dám chậm trễ. Hắn mở cửa để Tiểu Lý vào trong, sau đó hắn và Tiểu Lý ngồi ngoài hàng lang ăn trưa.
Hứa Lập ăn xong lại gõ cửa gọi vọng ra.
- Tôi ăn no rồi, cho tôi ít nước.
Hứa Lập đáng lẽ không cần trêu, làm phiền Tiểu Vương và Tiểu Lý, nhưng hắn lại không quen cái tính coi thường người của hai tên kia. Đừng nói mình không phạm tội, dù là có phạm tội cũng không đến lượt hai tên này ra vẻ ta đây với mình. Lại nói Ủy ban kỷ luật tỉnh lần này vòng qua Ủy ban kỷ luật hai cấp, trực tiếp tới bắt mình thì đã là không có ý tốt, mình dựa vào gì phải khách khí với chúng.
Tiểu Vương nghe thấy Hứa Lập coi mình như nhân viên phục vụ, hắn tức giận đi tới cửa định mở ra cãi nhau với Hứa Lập nhưng lại bị Tiểu Lý chặn.
- Anh chờ chút, tôi đi lấy nước cho anh.
Tiểu Lý nói là lấy nước nhưng thực ra là chạy đến báo cáo với Thang Tùng Minh. Bởi vậy có thể nhìn ra được Tiểu Vương kia thẳng tính nhưng không có tâm kế, Tiểu Lý này lại khác, chẳng những nhịn được mà mọi chuyện còn luôn báo cáo với lãnh đạo.
Thang Tùng Minh nghe xong Tiểu Lý nói, y suy nghĩ một chút rồi nói với Thôi Vạn Khuê ngồi ở đối diện.
- Xem ra chúng ta cũng nên gặp tên Hứa Lập kia.
Hứa Lập lúc này đang nửa nằm ở trên giường xem Tv. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn còn nghĩ là Tiểu Lý mang nước vào cho mình nên nói.
- Tiểu Lý, cảm ơn cậu, cứ bỏ nước lên bàn lát tôi tự uống.
Nhưng không ngờ Hứa Lập không nghe được tiếng chai đặt lên bàn. Hắn quay đầu lại nhìn thấy là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang cầm chai to rót nước vào ấm trên bàn. Ai vậy, sao không phải Tiểu Lý kia? Sao ở Ủy ban kỷ luật tỉnh lại có một người lớn tuổi đến vậy mà còn phải làm chân phục vụ? Lạ thật đó.
Hứa Lập vội vàng đứng lên cầm lấy ấm nước trong tay đối phương mà tự rót cho mình.
- Cảm ơn anh.
- Không cần khách khí, tôi nghe nói cậu bị Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt, sao cậu lại không có chút khẩn trương nào?
Người kia hỏi Hứa Lập.
Hứa Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa lại phát hiện Tiểu Vương và Tiểu Lý không ở ngoài.
- Có gì phải khẩn trương chứ, Ủy ban kỷ luật tỉnh có gì phải sợ, bọn họ cũng không phải làm việc theo kỷ luật Đảng, làm theo pháp luật ư? Tôi làm việc ngay thẳng, tôi không tin bọn họ dám tùy tiện chụp mũ cho tôi.
Đối phương cười nói:
- Đúng là hiếm thấy có người trấn định như cậu, trước đây người bị bắt nếu không phải gào khóc thì chính là không nói được một từ. Cậu lại khác, coi đây như là khách sạn, coi mình đến đây để nghỉ.
- Thì không phải là đi nghỉ ư? Anh nói tôi chỉ là một phó chủ tịch xã, ở xã Nhị Đạo thì còn có thể coi là một cán bộ nhưng ra khỏi Nhị Đạo có ai biết một tên phó chủ tịch xã tép riu như tôi? Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi ngày tôi đều rất bận, cả nhà cũng có nửa tháng không về. Đừng nói bố mẹ tôi mà ngay cả bạn gái tôi cũng tức tôi. Bây giờ không phải tốt ư, có người mời tôi đến đây coi như cho tôi nghỉ phép.
Đối phương khá buồn cười vì lời của Hứa Lập.
- Cậu đúng là nghĩ thoáng.
Hai người đang nói chuyện thì Thôi Vạn Khuê và Tiểu Vương, Tiểu Lý cầm một đống tài liệu tiến vào. Thấy Hứa Lập và Thang Tùng Minh ngồi trên ghế nói chuyện khá vui vẻ, Thôi Vạn Khuê rất ngạc nhiên nói:
- Trưởng phòng Thang, anh đây là?
Thì ra người rót nước cho Hứa Lập là Thang Tùng Minh. Thang Tùng Minh nhân lúc Tiểu Vương, Tiểu Lý đi lấy tài liệu liền một mình tiến vào muốn dò xét Hứa Lập.