Trọng Sinh Vi Quan

Chương 574: Chương 574: Không chiến




Hứa Lập lái xe quay lại trụ sở đã là gần 12h đêm. Hắn dừng trước cửa và nói với bảo vệ khách sạn sau đó đi vào sảnh khách sạn. Lúc này sảnh của khách sạn Cát Lâm sáng choang. Quản lý trực ban thấy Hứa Lập tiến vào vội vàng lên đón và chào hắn, cô ả cũng tự mình đưa Hứa Lập tới trước thang máy, đến khi cửa thang máy đóng lại ả mới về lại vị trí của mình.

Hứa Lập lên tới tầng 15 thấy nhân viên lễ tân đã đổi người khác, tuổi cũng không cao, cũng rất xinh đẹp nhưng không phải Điền Tuyết đã gặp ban chiều. Hứa Lập gật đầu với cô ả kia rồi về phòng mình.

Mấy ngày tiếp theo Hứa Lập mỗi ngày sáng ở trong văn phòng xử lý ít văn bản, tới trưa là không thấy bóng dáng và đến tận 11, 12h đêm mới quay lại khách sạn. Hắn gần như không nghe không hỏi gì về công việc của văn phòng Bắc Kinh.

Thái độ này của Hứa Lập làm Anh Phàm, Phó Nguyệt không suy luận nổi, không biết Hứa Lập có ý gì nữa. Nếu là người bình thường thì vừa mới bị Anh Phàm chơi xỏ đương nhiên muốn trả thù hoặc nóng lòng đoạt quyền, đoạt vị, khống chế văn phòng Bắc Kinh vào trong tay. Nhưng Hứa Lập bây giờ lại không hỏi, không gặp Anh Phàm, Phó Nguyệt; hai người kia đều nghĩ chẳng lẽ tên Hứa Lập này thấy khó mà lui ư?

Nhưng Hứa Lập càng bình tĩnh như vậy lại càng làm Anh Phàm tức tối. Anh Phàm sớm đã chuẩn bị sẵn với hành động trả thù củ Hứa Lập, nhưng Hứa Lập như thế này lại khiến cho Anh Phàm cảm thấy mình bày mưu tính kế lại thành trò cười. Càng quan trọng hơn là Anh Phàm vốn định thông qua việc đấu với Hứa Lập mà khiến Hứa Lập phải lui, mình có bí thư Mã Tuấn Tùng ủng hộ chỉ cần Hứa Lập đi thì chức chủ nhiệm này không vào tay mình còn vào tay ai nữa chứ. Nhưng Hứa Lập bây giờ né tránh không chiến khiến Anh Phàm cảm thấy có sức mà không biết dùng vào đâu, y chỉ có thể một lần nữa điều chỉnh kế hoạch của mình.

Sáng sớm hôm nay Hứa Lập vẫn như thường ngày ăn sáng ở khách sạn xong rồi lái xe ra khỏi văn phòng, hôm nay hắn chuẩn bị đến sân bay đón hai người Thôi Lâm và Địch Băng.

Mấy ngày qua Hứa Lập đã gọi điện thoại cho Tiếu Thiên Cường và trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh – Tôn Tiết Lễ để điều Thôi Lâm lên văn phòng Bắc Kinh. Hắn chỉ có một mình ở văn phòng Bắc Kinh đúng là thấy quá đơn bạc.

Hứa Lập cũng không có nhiều bạn bè như Anh Phàm để có thể trực tiếp lái xe vào sân bay, hắn đành chờ vợ chồng Thôi Lâm ở ngoài sân bay. Nửa tiếng sau Thôi Lâm và Địch Băng xách túi to túi nhỏ đi ra sân bay.

Có thể thấy Thôi Lâm ở Bắc Kinh, Hứa Lập rất vui vẻ, sau này mình ít nhất có bạn bè trung thành để đối phó đám người Anh Phàm. Hứa Lập đi lên đón và cầm lấy hành lý trong tay Địch Băng.

Địch Băng giữ chặt hành lý không dám bỏ ra.

- Bí thư Hứa, không cần ngài, tôi tự mang được mà.

- Được rồi, đừng khách khí với tôi, điều hai người từ Cát Lâm tới Bắc Kinh là để tới giúp tôi, chúng ta là người nhà thì đừng khách khí như vậy nữa.

Địch Băng cuối cùng không tranh được Hứa Lập, cô ả chỉ có thể đi theo phía sau Hứa Lập cùng lên xe. Cô ả vừa đi còn oán giận Thôi Lâm:

- Anh sao không nói một câu nào hả, sao để bí thư Hứa cầm hành lý giúp chúng ta như vậy chứ?

- Không có việc gì đâu, bí thư Hứa không phải đã nói chúng ta là người nhà mà, hơn nữa xách hành lý thì cũng không làm bí thư Hứa mệt được.

Thôi Lâm nói.

Lần này Hứa Lập không dám để Thôi Lâm lái xe. Mặc dù kỹ thuật lái xe của Thôi Lâm không có vấn đề gì nhưng hắn vừa đi máy bay, lại không quen địa hình Bắc Kinh vì vậy hôm nay Hứa Lập làm lái xe cho vợ chồng Thôi Lâm, để bọn họ được hưởng đãi ngộ cao một chút.

Lên xe Hứa Lập quay sang nói với Thôi Lâm ngồi cạnh mình.

- Thôi Lâm, xe này là xe phân phối cho tôi, về sau cậu sẽ lái nó. Sau này cậu rảnh thì dẫn Địch Băng muội đi quanh Bắc Kinh chơi, đây cũng là cách quen thuộc địa hình. Bắc Kinh khác hẳn Vọng Giang chúng ta, ở Vọng Giang mặc kệ cậu lái như thế nào cũng không ai dám nói gì nhưng ở Bắc Kinh cậu mà vi phạm luật giao thông thì bị phạt tiền là việc nhỏ, có khi còn thu bằng lái đến lúc ấy sẽ khá phiền phức.

- Bí thư Hứa cứ yên tâm, hai ba ngày là tôi sẽ chạy khắp Bắc Kinh, đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc.

Thôi Lâm rất tự tin vào điểm này, kỹ thuật, khả năng quan sát của y vốn cao hơn người bình thường.

- Sau này không thể gọi tôi là bí thư nữa.

Hứa Lập cười nói:

- Tôi bây giờ là chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh, sau này có người cậu gọi tôi là chủ nhiệm còn không có ai thì gọi thế nào cũng được.

Địch Băng ngồi phía sau khó hiểu hỏi:

- Bí thư Hứa, ồ không, chủ nhiệm Hứa, bí thư không phải to hơn chủ nhiệm ư? Sao ngài lại…

- Không biết đừng nói bậy.

Thôi Lâm quay lại nói với Địch Băng:

- Trong thôn không phải có bí thư chi bộ thôn ư? Nhưng có to bằng chánh văn phòng ủy ban huyện không? Bí thư và chủ nhiệm cũng phân chia ra ở từng vị trí.

Địch Băng bị quát không dám nói nữa, cô ả chỉ cúi đầu ngồi không nói một câu.

Hứa Lập mỉm cười nhìn hai vợ chồng này, hắn hỏi qua Thôi Lâm về tình hình ở Vọng Giang. Mặc dù hắn mới rời khỏi Vọng Giang có vài ngày nhưng ở đó có bao tâm huyết của hắn. Hắn không biết sau khi Tiếu Thiên Cường nhận chức thì Vọng Giang có thể xảy ra biến hoá gì không, Tô Quảng Nguyên có phối hợp với công việc của Tiếu Thiên Cường không?

Chỉ là Thôi Lâm mặc dù có chức danh phó trưởng phòng hành chính văn phòng thị ủy nhưng chức trách chủ yếu của y chỉ có một là làm lái xe cho Hứa Lập, đối với công tác ở phòng hành chính thì y căn không hề tiếp xúc tới. Mấy ngày nay Hứa Lập rời đi, Thôi Lâm cũng có chút lo lắng. Tân lãnh đạo đương nhiên sẽ không dùng lại mình, như vậy mình sẽ được an bài tới đâu. Sau đó Thôi Lâm lại nghe người ta nói hình như muốn điều mình sang Cục công an thị xã nhận chức. Thôi Lâm cảm thấy nếu chuyển sang đó thì cũng tạm được. Trước làm lái xe cho Hứa Lập, y cũng khá quen thuộc với Triệu Quốc Khánh, biết Triệu Quốc Khánh là thân tín của Hứa Lập, mình đến đó cũng không chịu thiệt thòi gì. Mà nếu có thể tới Cục công an thì cũng có thể phát huy sở trường của mình.

Ai ngờ chỉ hai ngày sau Hứa Lập lại gọi điện cho Thôi Lâm, Hứa Lập nói muốn Thôi Lâm lên Bắc Kinh giúp mình. Thôi Lâm nghe xong vui mừng ra mặt, Hứa Lập có ơn với hắn, nếu có thể tiếp tục đi theo Hứa Lập thì mới có cơ hội báo ơn. Thôi Lâm không hề suy nghĩ đã nhận lời lên Bắc Kinh với Hứa Lập ngay.

Về nhà Thôi Lâm nói chuyện này với mẹ và vợ, cả hai cũng đồng ý. Chỉ là Thôi Lâm còn có chút lo lắng cho mẹ, cũng may Hứa Lập cũng nói chỉ vài tháng nữa là đón mẹ Thôi Lâm lên Bắc Kinh, để cho bà sống với vợ chồng con cái. Vài tháng ở lại Tùng Giang thì mẹ Thôi Lâm chắc không vấn đề gì vì bà còn khỏe hơn nữa còn đồng đội của Thôi Lâm chăm lo cho nữa cơ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.