- Được rồi, đừng nịnh bợ, chú ý lái xe đi.
Nhìn vẻ cao hứng của Từ Cương, Hứa Lập cũng hơi cảm động. Chẳng qua Hứa Lập cũng có một cảm giác nhân duyên giữa mình và Từ Cương sẽ kéo dài, sau này Từ Cương sẽ có lúc giúp mình nếu không hắn cũng không đột nhiên đáp ứng lời bái sư của Từ Cương.
Lên tới huyện thành, Hứa Lập muốn mời Từ Cương vào nhà ăn cơm nhưng Từ Cương từ chối. Không đợi Hứa Lập mở miệng, Từ Cương đã lái xe chạy thẳng tới trước cửa phòng Tài chính huyện. Lúc gần đi y còn thè lưỡi với Hứa Lập, y nhỏ giọng nói.
- Sư phụ, ngài chơi với sư nương mới là điều quan trọng hơn hơn cả, các vị cần phải có thời gian riêng của mình, đồ đệ mà đi theo không phải thành bóng đèn ư?
- Tiểu tử này.
Hứa Lập cười mắng rồi quay đầu lại đi vào cổng phòng Tài chính huyện.
Khi Hứa Lập sắp đi tới cửa văn phòng của Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa đang ngồi làm việc như cảm ứng được gì đó nên ngẩng đầu lên. Thấy Hứa Lập xuất hiện ở cửa, Phạm Ngọc Hoa thiếu chút nữa đánh rơi bút xuống đất.
Hai người đã có hơn nửa tháng không có gặp mặt , mỗi ngày chỉ có lúc buổi tối là buôn điện thoại, nhưng chỉ dựa vào điện thoại thì sao có thể làm giảm nỗi tương tư của cả hai được chứ. Đạc biệt là Phạm Ngọc Hoa đã sớm vứt trái tim của mình lên người Hứa Lập, nếu không phải cuối năm công việc của cô quá bận thì Phạm Ngọc Hoa sợ là đã sớm bắt xe tới xã Nhị Đạo tìm Hứa Lập rồi.
Phạm Ngọc Hoa lúc này thấy Hứa Lập, không biết sao cô lại thấy uất nghẹn trong lòng, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống. Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa đột nhiên khóc, hắn vội vàng đi nhanh về phía cô. Chẳng qua Hứa Lập cũng không quên đóng cửa lại.
Phạm Ngọc Hoa một bên lau nước mắt và đứng lên, ngay lúc Hứa Lập đi tới trước mặt, Phạm Ngọc Hoa rốt cuộc không nhịn được, thoáng cái nhào vào trong lòng Hứa Lập, nước mắt càng rơi nhiều hơn lên vai Hứa Lập.
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mới có nửa tháng không gặp mà em như bị uất ức lắm vậy.
Hứa Lập một bên ôm chặt Phạm Ngọc Hoa, một bên nhỏ giọng nói bên tai cô.
Phạm Ngọc Hoa nghe vậy đỏ mặt nói.
- Đều do anh cả, đều do anh, do anh nên em mới như thế này.
Phạm Ngọc Hoa còn khẽ đấm Hứa Lập vài cái để phát tiết mối hận trong lòng mình. Nhưng đấm vài cái cô lại đau lòng bỏ tay xuống, hai tay cô cũng ôm chặt lấy Hứa Lập.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Phạm Ngọc Hoa mới đột nhiên đẩy Hứa Lập ra. Cô đỏ mặt cúi đầu dịu dàng nói.
- Đều do anh cả, ở đây là tại cơ quan nếu bị người thấy thì em xấu hổ chết được.
Hứa Lập vẫn tiếp tục ôm Phạm Ngọc Hoa vào lòng, hắn nhỏ giọng nói.
- Không có gì đâu, lúc anh vào đã khóa trái cửa.
Hứa Lập vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài có người gõ cửa.
- Sếp Phạm, sếp Phạm có trong phòng không?
Phạm Ngọc Hoa vừa định trả lời lại bị Hứa Lập lấy tay miệng, hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.
- Em bây giờ mặt đầy nước mắt thì sao có thể gặp người, đừng lên tiếng.
Phạm Ngọc Hoa lúc này mới nhớ tới việc này, cô nhỏ giọng thét một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi lòng Hứa Lập. Cô chạy về trước bàn làm việc, lấy gương và đồ trang điểm trong ngăn kéo ra cẩn thận trang điểm lại.
Hứa Lập thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra phụ nữ cho đến bây giờ đều đặt dung mạo lên vị trí thứ nhất, các cô không muốn bất cứ ai thấy vẻ xấu xí của mình.
Phạm Ngọc Hoa cẩn thận trang điểm một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lập.
- Được chưa anh?
Hứa Lập nhẹ nhàng lau chút phấn màu hơi đậm trên lông mi giúp Phạm Ngọc Hoa rồi cẩn thận quan sát. Ngay lúc Phạm Ngọc Hoa tưởng mặt mình có gì không đúng thì Hứa Lập mới nói.
- Tiểu Hoa nhà anh đẹp thật, dù trang điểm như thế nào cũng đẹp.
Phạm Ngọc Hoa tức tối đấm Hứa Lập nhẹ một cái.
- Cho chừa cái tội trêu em.
- Anh bị oan, có trời đất chứng giám tất cả lời anh nói đều là thật.
- Được rồi, được rồi, em biết em trời sinh đã đẹp, không cần anh khen em nữa đâu.
Phạm Ngọc Hoa nói làm Hứa Lập sợ đến ngẩn ngơ, lát sau Hứa Lập mới nói:
- Tiểu Hoa, em có phải là ăn nhiều nước miếng của anh không cho nên …
- Đáng ghét, ai ăn nước miếng của anh.
Phạm Ngọc Hoa nói xong lại đánh nhẹ Hứa Lập vài cái tỏ rõ bất mãn trong lòng. Hai người nói chuyện một lúc, Phạm Ngọc Hoa mới nhìn đồng hồ thấy giờ mới là hơn 2h chiều, còn hơn hai tiếng nữa mới hết giờ làm. Hơn nữa mình bây giờ đang rất bận, không tiện về sớm. Cô nói:
- Hay là anh vào phòng trong nằm nghỉ một lát, đợi lát em hết giờ rồi chúng ta cùng về?
Hứa Lập cũng nhìn ra Phạm Ngọc Hoa muốn ở bên mình nhưng cô lại bận việc. Hắn thầm nghĩ mình đã nói chuyện với bố mẹ là đến gặp Phạm Ngọc Hoa trước rồi tối mới về nhà.
Bố mẹ Phạm Ngọc Hoa không chê được điểm gì từ cô con dâu tương lai Phạm Ngọc Hoa, vừa nghe Hứa Lập nói muốn đi gặp Phạm Ngọc Hoa thì bọn họ đương nhiên không phản đối. Hứa Thành Hữu thậm chí còn dặn con mình tối nay không về cũng được.
Cho nên chiều nay Hứa Lập không có việc gì, hắn ở lại bên Phạm Ngọc Hoa cũng không sao cả.
- Được, vậy anh vào ngủ một lát, em làm việc xong rồi gọi anh.
Phạm Ngọc Hoa bởi vì lên làm trưởng bộ phận nên chẳng những có một văn phòng riêng, bên trong còn có phòng nhỏ với chiếc giường, Tv để cô tiện nghỉ ngơi lúc căng thẳng.
Phạm Ngọc Hoa mỉm cười đẩy Hứa Lập vào phòng trong, cô còn cởi áo khoác ngoài cho Hứa Lập. Hứa Lập nằm xuống giường hưởng thụ Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng đắp chăn cho mình. Phạm Ngọc Hoa lúc gần đi còn nhỏ giọng nói với hắn.
- Ngoan nghe lời, lát em vào với anh.
Nói xong cô khẽ hôn lên trán Hứa Lập mới xoay người đi ra, cô tiếp tục vùi đầu vào công việc bận rộn.
Hứa Lập nằm trên giường mới đầu còn suy nghĩ một chút nhưng sau hơn tháng liên tục bận rộn ở công trường, Hứa Lập đã lâu không có giấc ngủ ngon vì thế chỉ chốc lát cơn buồn ngủ ập tới, hắn nhắm hai mắt ngủ.
Phạm Ngọc Hoa tuy ngồi trước bàn làm việc, tính toán sổ sách nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới Hứa Lập. Nếu không phải các công việc này phải kết thúc trước tết dương lịch, cô đã muốn lập tức kéo Hứa Lập ra ngoài đi hẹn hò rồi. Làm xong một việc, Phạm Ngọc Hoa ngẩng đầu lên thấy đã là hơn 4h.