Thiên Nguyệt nhìn máy vi tính, đàn piano mới tinh không biết cao hứng tới thế nào. Bàn tay trắng nõn của cô bé vuốt lên trên đàn piano. Một người đang chỉnh đàn ngồi bên nhìn bàn tay Thiên Nguyệt, y thở dài nói:
- Cô bé, đàn piano này là mua cho em. Em nhất định phải cố gắng đó. Bàn tay của em được sinh ra cho đàn piano, em tuyệt đối không được phụ ưu đãi mà ông trời ban cho em.
Thiên Nguyệt không bao giờ cảm ơn ông trời, cô bé càng cảm ơn Hứa Lập hơn. Thiên Nguyệt có được như hôm nay dều là do Hứa Lập cho cô, Hứa Lập là ông trời của cô. Cô bé chơi đàn piano cũng là vì để cho Hứa Lập nghe.
Một người chỉnh đàn, một người thì lắp máy vi tính. Thiên Nguyệt lúc thì nhìn đàn piano, lúc chạy sang bên xem chiếc máy vi tính, cô bé rất thích thú.
Hứa Lập lại cùng Lâm Thường Thanh ra phòng khách ngồi chơi. Nhìn mặt Lâm Thường Thanh đỏ lên vì lạnh, Hứa Lập có chút áy náy:
- Xin lỗi, tết mà còn làm phiền anh phải tới đây.
- Bí thư Hứa, anh khách khí quá tồi, anh không tìm tôi chính là không coi tôi làm bạn.
Với vị phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy trẻ tuổi của đất Tùng Giang này, Lâm Thường Thanh chưa bao giờ dám xem thường. Càng huống chi quan hệ giữa Hứa Lập và Lý Tân ở đó. Lý Tân không ngừng dặn Lâm Thường Thanh là nhất định phải nghe lời Hứa Lập, dù là Hứa Lập muốn bán của công ty Huệ Tân đi cũng không vấn đề gì cả.
Mà thời gian này theo hạng mục du lịch Tùng Giang xây dựng xong, công ty Huệ Tân – Tùng Giang đã thành một mắt xích quan trọng của tập đoàn Huệ Tân, quyền lực trong tay Lâm Thường Thanh cũng lớn hơn. Y đâu thể vì vài việc nhỏ mà chọc Hứa Lập, Lý Tân không hài lòng với y.
- Vậy tôi không khách khí nữa. Chờ tôi lên Tùng Giang sẽ mời anh dùng cơm. Đúng rồi, đàn và máy vi tính hết bao tiền? Anh cho tôi số tài khoản, chiều tôi ra ngoài sẽ gửi cho anh.
Hứa Lập tuy là ông chủ thực sự của tập đoàn Huệ Tân nhưng đây là bí mật chỉ các huynh đệ được biết. người ở cấp bậc như Lâm Thường Thanh không thể biết được. Mà khi nãy đàn piano, máy tính được chuyển lên có bao người thấy, nếu mình không trả tiền rồi bị những người như Hải Đức túm được nhược điểm thì Hứa Lập có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch hết tội.
Lâm Thường Thanh không ngạc nhiên khi Hứa Lập muốn trả tiền. Y mặc dù không làm trong quan trường nhưng biết chuyện trong đó. Người làm quan sợ nhất là dân oán, Hứa Lập tuy có thể bảo mình mua đàn piano, máy tính hộ nhưng không thể không trả tiền. Lại nói chủ tịch Lý Tân ngay cả công ty tới hàng tỷ tệ còn có thể giao cho Hứa Lập quyết định hết, vậy chút tiền nhỏ này có đáng gì?
- Máy vi tính hết 6800, đàn piano hết 15000, tổng cộng hết 21 ngàn tám trăm tệ. Hóa đơn đây.
Nói xong Lâm Thường Thanh đặt hai tờ hóa đơn lên bàn.
Hứa Lập tin Lâm Thường Thanh không ăn chặn tiền của mình, hắn thuận tay bỏ hóa đơn vào túi. Thiên Nguyệt cũng nghe được hai người nói chuyện, nghe đàn piano và máy tính hết hơn 20 ngàn làm cô bé cảm động không nói thành lời. Thiên Nguyệt vào mạng vì thế hiểu biết không ít. Cô biết tiền lương hàng tháng của đại ca chỉ được hơn hai ngàn, vậy số tiền kia bằng tiền lương cả năm của đại ca.
Chẳng qua Thiên Nguyệt không chạy tới bên Hứa Lập cảm ơn, cô chỉ lặng lẽ ghi nhớ hết những gì đại ca đã làm với mình vào trong lòng.
Rất nhanh đàn piano, máy tính đã lắp đặt xong. Chẳng qua ở nhà chưa lắp mạng nên tạm thời còn chưa thể lên mạng.
Người chỉnh đàn vẫy vẫy Thiên Nguyệt:
- Cô bé, em thử một chút xem.
Thiên Nguyệt cao hứng đi tới trước đàn piano, vuốt ve các phím đàn đen trắng giao nhau. Hứa Lập cũng đi tới, nhìn vẻ say mê của Thiên Nguyệt, hắn bế Thiên Nguyệt lên đặt cô bé ngồi xuống ghế trước đàn piano.
- Thiên Nguyệt, đàn một bài cho đại ca nghe.
Thiên Nguyệt khẽ cắn môi gật đầu. Cô bé đặt tay lên trên phím đàn, nhắm mắt vài giây lấy lại bình tĩnh rồi bắt đầu đàn. Thiên Nguyệt học đàn piano mới hơn tháng nhưng cô bé rất chú tâm nên đã có thể đánh vài bài đơn giản. Âm thanh vui vẻ, nhộn nhịp của bài “Năm mới hạnh phúc” thoáng cái truyền khắp phòng.
Mọi người trong nhà đều bị không khí vui vẻ của bản nhạc lây nhiễm, đồng thời cũng hơi giật mình vì tiếng đàn hay của Thiên Nguyệt.
Bản nhạc rất nhanh kết thúc, không đợi mọi người mở miệng người chỉnh đàn đã kêu lên.
- Thiên tài, cô bé này đúng là được sinh ra cho dương cầm – piano. Hôm nay tôi tới đây không uổng.
Vừa nói y vừa có chút kích động quay sang nói với Hứa Lập:
- Chào anh, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là kỹ sư cao cấp của cửa hàng đàn piano Tùng Giang. Nếu như cô bé đây muốn học đàn piano thì tôi cam đoan tương lai cô bé sẽ thành một nhạc công nổi tiếng ở Trung Quốc chúng ta.
Với ý tốt của đối phương, Hứa Lập chỉ mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh đã quan tâm, chẳng qua tất cả phải xem ý của em tôi. Nếu em tôi muốn học thì chúng tôi không có ý kiến, nhưng nếu cô bé chỉ coi đàn piano như niềm vui thì chỉ cần cô bé vui vẻ là được.
Thiên Nguyệt thoáng cái nắm chặt tay Hứa Lập. Mấy tháng nay Thiên Nguyệt hay lên mạng và thấy phụ huynh nhiều gia đình luôn muốn ép con cái học nhạc, học múa… Thiên Nguyệt rất sợ Hứa Lập gật đầu nhận lời với người kia. Nghe Hứa Lập nói do mình tự quyết định, Thiên Nguyệt không vui sao được.
- Thiên Nguyệt, em có muốn theo anh đây học đàn không?
Hứa Lập cười nói.
Thiên Nguyệt lắc đầu không nói gì. Hứa Lập đành phải nhìn sang vị kỹ sư kia.
- Xin lỗi, em tôi còn nhỏ, chờ thêm một thời gian nữa nếu nó thích học đàn piano thì tôi sẽ tới tìm anh.
Người này mặc dù không biết Hứa Lập có thân phận gì nhưng nhìn bộ dạng cũng biết không phải người bình thường, y không dám ép nên đành lấy một tờ danh thiếp ra và dùng hai tay đưa cho Hứa Lập.
- Làm phiền các vị rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô bé muốn học đàn thì có thể gọi điện cho tôi.
Thấy việc của mình đã xong, Lâm Thường Thanh đứng lên chuẩn bị cáo từ. Bây giờ sắp tết ai mà không bận rộn. Hứa Lập tự mình đưa Lâm Thường Thanh ra cửa để tỏ vẻ cảm ơn.
Người ngoài đi rồi, Hứa Lập về phòng lại thấy Thiên Nguyệt đang ngồi ngẩn ra trước máy vi tính.
- Thiên Nguyệt, sao vậy?
- Anh, em không lên mạng được nên không thể nói chuyện với Lưu Hiểu An. Em và nó toàn nói chuyện qua mạng.
Thiên Nguyệt nhíu mày trông rất đáng yêu.