Trọng Sinh Vi Quan

Chương 588: Chương 588: Một mực khăng khăng




- Chủ nhiệm Hứa, tôi quyết định đi tới văn phòng Bắc Kinh, ngài là cơ hội của tôi. Còn những người khác thấy tôi thế nào không quan trọng, chỉ cần ngài để mắt tới tôi là được rồi. Còn những khó khăn thì không là vấn đề, nếu tôi là trưởng phòng hành chính cũng giúp ngài một tay ở văn phòng Bắc Kinh. Tôi cũng quyết là ngựa đi đầu, nếu có người cố ý quấy rối tôi quyết không tha cho họ.

Hứa Lập coi trọng Sử Vân Long nhất là ngoài việc hắn có thể lấy lòng cấp trên mà còn chèn ép được cấp dưới. Ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh có thể nói là tên của Sử Vân Long vang xa, ngay cả chủ tịch cũng nghe thấy nhưng làm ở văn phòng cũng vài chục năm đều không được điều đi làm những ngành nhàn hạ khác. Như vậy cũng hiểu Sử Vân Long cũng có tâm cơ, dù có thể chèn ép phía dưới nhưng biết điều độ, không khiến người dưới hậm hực đến tố cáo Sử Vân Long với cấp trên.

Ngay lúc này Hứa Lập cần chính là dần dần thu phục văn phòng Bắc Kinh vào trong tay mình, khống chế một vài phòng vào tay mình. Đến lúc đó dù Anh Phàm có bản lãnh mà không được nhân viên ủng hộ thì cũng như con chó không có răng, còn có uy lực gì? Phòng hành chính là bước đầu tiên mà Hứa Lập cần làm, Sử Vân Long tới sẽ ra mặt giúp mình, mượn sức của nhân viên ở văn phòng Bắc Kinh.

- Được, anh thật đã chuẩn bị đi cùng tôi, vậy thì về chuẩn bị đồ đạc đi, vài ngày nữa sẽ có giấy thuyên chuyển công tác.

Thấy Hứa Lập hời hợt đã quyết định vận mệnh hai lãnh đạo cấp huyện càng khiến Sử Vân Long tin tưởng Hứa Lập hơn. Mình làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm như vậy dù cũng là tới cấp phó huyện, mỗi năm đều có không ít người tặng quà. Nhưng Sử Vân Long biết mình không được lòng nhân viên cấp dưới, mình có thể làm tới phó phòng ở đây cũng là tích đức của tổ tiên, xem như lãnh đạo văn phòng cũng biết nhiều năm như vậy mình không có công cũng có sức vì thế cho mình một phần thưởng an ủi mà thôi. Nếu mình không tìm ra con đường khác thì chỉ mấy năm nữa mình sẽ bỉ đuổi khỏi văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ sẽ đến làm phó trưởng phòng cho một ban ngành khác, đến lúc đó muốn có cơ hội tiến thân cũng khó.

Hôm nay mình dựa vào Hứa Lập, với tiền đồ phát triển của Hứa Lập đừng nói là cấp giám đốc sở mà chính là phó tỉnh, cấp chánh tỉnh không phải là không có cơ hội. Đến lúc đó chỉ cần Hứa Lập nhớ vào thời khắc mấu chốt đã dùng mình làm tiên phong xông trận thì tiền đồ tương lai của mình sẽ không sai? Còn sau này Hứa Lập tranh đấu có thất bại Sử Vân Long không có nghĩ qua, hắn nghĩ có chủ tịch tỉnh Văn Thiên, có phó chủ tịch Cát Binh, lại có nhiều vị thường vụ tỉnh ủy coi trọng Hứa Lập nên không có khả năng thất bại

Nếu Sử Vân Long đã quyết định đi theo mình, Hứa Lập cũng không coi hắn như người ngoài, thậm chí Hứa Lập còn thấy Sử Vân Long còn đáng tin hơn Phó Nguyệt. Cho nên lúc đó Hứa Lập nói tình hình văn phòng Bắc Kinh cho Sử Vân Long biết, sau đó Hứa Lập nói với Sử Vân Long nhiệm vụ trước mắt của hắn chỉ có một là nắm được phòng hành chính trong tay, làm những nhân viên khác kể cả Ngu Tín Phẩm cũng không được quyền nói gì.

Với những lời Hứa Lập dặn dò Sử Vân Long chỉ cười nói:

- Chủ nhiệm Hứa, ngài hãy tin tôi, đừng nói chỉ vài người trong phòng hành chính mà ngay cả Anh Phàm thì tôi cũng khiến hắn thành thật một chút.

Hứa Lập dù không tin Sử Vân Long có thể ngăn chặn được Anh Phàm nhưng làm Anh Phàm khó chịu thì hắn có thể. Hứa Lập lại nói với Sử Vân Long chuyện Anh Phàm không cần hắn quan tâm, chỉ cần chuyện công mà Anh Phàm giao thì phải làm cho tốt. Nếu như là chuyện riêng tư thì không tha, có gì quan trọng thì phải kịp thời báo cáo với mình không để hắn làm loạn.

Với Anh Phàm, Hứa Lập tự có ý định giải quyết, Hứa Lập tin tưởng nói:

- Thượng Đế muốn diệt vong, nhất định phải làm cho điên.

Anh Phàm muốn chống đối mình thì tự chịu chết, nhưng chỉ đến khi Anh Phàm điên cuồng mới là thời cơ tiêu diệt tốt nhất, mới khiến hắn không có cơ hội quay đầu.

Sáng sớm hôm sau khi Hứa Lập dậy liền ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi tới sân bay. Văn phòng Bắc Kinh hôm nay khiến Hứa Lập không an tâm, dù biết có Thôi Lâm và Địch Băng nhưng cấp bậc hai người họ thấp, lại mới tới văn phòng Bắc Kinh, dù Anh Phàm và Phó Nguyệt có làm gì không cũng không biết. Còn Phó Nguyệt, với loại phụ nữ này Hứa Lập chưa từng tin, nhưng vì đối phó với Anh Phàm, hắn mới tỏ vẻ thân cận với Phó Nguyệt mà thôi.

Hứa Lập vừa đi ra cửa thì thấy một chiếc xe đỗ ở đó gọi mình, nhìn kỹ mới thấy Sử Vân Long ở cửa sổ xe vẫy tay với mình.

Hứa Lập hiểu ý cười, xem ra Sử Vân Long có suy nghĩ, biết sáng nay mình ra sân bay cố ý lái xe đưa mình. Với ý tốt của Sử Vân Long, Hứa Lập không từ chối.

Hứa Lập vừa lên xe thấy ngay có túi nhỏ ở cửa sổ phía trên, Sử Vân Long ở bên nói:

- Chủ nhiệm Hứa chưa ăn sáng chứ, tôi có mua cho ngài sữa đậu và bánh bao, không biết ngài có thích ăn không. Nếu không hợp khẩu vị chúng ta vào quán ăn ven đường ăn một chút.

Hứa Lập cầm túi lấy sữa và bánh bao không ăn mà nhìn bánh bao nhân thịt nói:

- Không ngờ anh lại chu đáo như vậy, món ăn ngon nhất ở Đông bắc chúng ta là bánh bao nhân thịt mà muốn tìm ở Bắc Kinh cũng không có, vài ngày không ăn tôi thật có nhớ đó.

Hứa Lập nói xong cắn luôn nửa cái bánh bao, thưởng thức bánh bao nóng hổi.

Hứa Lập trở lại Bắc Kinh mới vừa vào tòa nhà Cát Lâm đã gặp Phó Nguyệt đang chờ:

- Chủ nhiệm Hứa, ngài đã về rồi.

Thấy xung quanh không có ai Hứa Lập thấp giọng nói:

- Hai ngày nay không có việc gì chứ?

- Đều bình thường.

Phó Nguyệt biết Hứa Lập hỏi gì, rồi lại nói thêm:

- Phó chủ nhiệm Anh Phàm từ hôm qua không đến, tôi cũng không gặp hắn.

- Được rồi, không có chuyện gì thì cô đi đi, tôi về văn phòng trước.

Hứa Lập nói xong đi ra chỗ thang máy nhưng không ngờ Phó Nguyệt cũng đi theo nói:

- Chủ nhiệm Hứa, tôi có chuyện muốn trao đổi với ngài.

Hứa Lập sửng sốt, từ khi mình bắt đầu tới văn phòng Bắc Kinh Phó Nguyệt đều không bàn chuyện với mình, cũng chưa bao giờ đi cùng mình. Hứa Lập biết Phó Nguyệt cố gắng có tình huống này, với suy nghĩ của Phó Nguyệt, Hứa Lập cũng đoán được vài phần, đơn giản muốn giữ khoảng cách với mình, để người khác không nghĩ cô ả đã dựa vào mình.

Hơn nữa suy nghĩ của Phó Nguyệt cũng không khác Anh Phàm, đều muốn mình mất quyền lực, thậm chí là đuổi khỏi văn phòng Bắc Kinh. Nếu như ở gần mình quá sau này muốn đối phó với mình thì không tránh được việc người khác có cảm giác cô ả đã phản bội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.