Lô Trường Quân cũng biết lần này mình về sợ không có kết quả tốt nhưng cũng không thể ở lại Giang Ninh mãi được. Lô Trường Quân chỉ có thể ra lệnh các nhân viên tổ điều tra lập tức thu dọn hành lý, không ai kịp ăn trưa mà lên thẳng xe về tỉnh. Lô Trường Quân hy vọng trước khi lãnh đạo có quyết định mình đã kịp đi tìm người giúp để tránh khỏi kiếp này.
Nhưng Lô Trường Quân vừa về tới Ủy ban kỷ luật tỉnh đã gặp ngay cuộc thẩm tra nội bộ đầy nghiêm khắc với y. Cũng may Phương Hoài Viễn còn niệm chút tình cũ, không hoàn toàn vứt bỏ Lô Trường Quân. Y đặc biệt bảo người truyền lời cho Lô Trường Quân, bảo Lô Trường Quân chịu nhịn một chút, thành thật khai báo các vấn đề, chờ tới khi chuyện lắng xuống là phó chủ nhiệm Phương Hoài Viễn lại trọng dụng y.
Lời nói của Phương Hoài Viễn làm Lô Trường Quân thấy được một tia hy vọng. Lúc này Lô Trường Quân cũng không có lựa chọn nào khác, y càng không thể đổ trách nhiệm lên người Phương Hoài Viễn. Dù sao Phương Hoài Viễn chỉ nói y cẩn thận điều tra phá án chứ không nói một câu vi phạm pháp luật nào cả.
Lô Trường Quân tự nhận xui xẻo, y đàng hoàng khai báo các vấn đề của mình. Ủy ban kỷ luật tỉnh thấy Lô Trường Quân có thái độ thành khẩn, cũng chủ động gánh chịu trách nhiệm cho nên chỉ ra thông báo kỷ luật Đảng, cách chức trưởng phòng của y, để Lô Trường Quân làm một nhân viên phòng bình thường.
Văn Thiên vẫn ngồi chờ trong nhà bí thư tỉnh ủy Trương Văn Đạt thì giờ cũng đang ngồi xe quay về thị xã Tùng Giang. Vừa nãy Trương Văn Đạt đã tranh thủ nói qua kết quả xử lý cho Văn Thiên nghe. Văn Thiên nghe xong cuối cùng cũng yên tâm. Sau khi về y cũng có thể có cách ăn nói với mấy người Hứa Lập, Phạm Kiệt. Vì làm cho mọi người yên tâm, trước khi lên xe Văn Thiên đã gọi điện nói cho Triệu Bảo Cương kết quả, hy vọng Triệu Bảo Cương trút bỏ gánh nặng, tiếp tục cố gắng vì sự phát triển của Giang Ninh.
Hứa Lập nằm trên giường bệnh nhận được điện của Triệu Bảo Cương, hắn nghe được tin chuyện lần này còn kinh động cả bí thư tỉnh ủy liền thở dài một tiếng. Hắn nhổ ngay ống truyền nước trên tay quay về xã Nhị Đạo dù Phạm Ngọc Hoa ngăn lại cũng không nghe.
Hứa Lập biết vì mình nên việc thi công ở xã Nhị Đạo đã dừng vài ngày, chẳng những trì hoãn tiến độ thi công mà còn ảnh hưởng đến nguồn thu nhập của dân chúng địa phương. Sau khi mình bị mang đi điều tra, dân chúng xã Nhị Đạo cũng vẫn nhớ đến mình. Hôm nay chuyện đã xong mình đương nhiên không thể giả vờ bị bệnh, nếu không thì mình đâu còn mặt mũi gặp người dân xã Nhị Đạo.
Tiếu Lợi Phi nghe thấy Hứa Lập muốn về xã Nhị Đạo, y cũng muốn đi cùng, hơn nữa Tiếu Lợi Phi còn nói.
- Tôi chẳng những muốn đi mà còn muốn ở lại Nhị Đạo vài ngày, cảm nhận không khí ở đó, phải biết rằng đó là kho báu của tôi.
Tiếu Lợi Phi trước đều thông qua gọi điện nói chuyện với Bạch Mang mà hiểu rõ tình hình nên bây giờ y muốn đi tới tận nơi xem xét tình hình.
Lại nói sau chuyện lần này Tiếu Lợi Phi cũng cảm thấy không yên tâm. Hứa Lập bị bắt và thẩm vấn liên tục trong hơn 40 tiếng mà không nói một câu gì cả. Nếu Hứa Lập thật sự khai tên của mình và Văn Thành ra, mặc dù không biết Văn Thành sẽ như thế nào nhưng chuyện một khi truyền vào tai bố mình thì với tính cách của ông sợ rằng bị mắng một trận đã là nhẹ, không chừng còn bị ăn đòn rồi bị nhốt ở nhà một năm không cho ra, vậy mình không phải thảm ư? Cuối cùng thậm chí có khi còn phải trả 10% cổ phần hạng mục này lại, vậy mình chẳng phải lại thành kẻ lãng đãng vô tích sự sao?
Hứa Lập đúng là người đáng quan hệ. đây là suy nghĩ thật trong lòng Tiếu Lợi Phi. Cho nên Tiếu Lợi Phi mới có thể chủ động yêu cầu cùng Hứa Lập về xã Nhị Đạo, y muốn thông qua việc này kéo gần quan hệ với Hứa Lập.
Văn Thiên ngồi xe về tới Tùng Giang, lúc gần đến Giang Ninh y đặc biệt gọi điện cho Triệu Bảo Cương để hỏi xem Hứa Lập nằm ở bệnh viện nào, Văn Thiên muốn đích thân đến bệnh viện thăm Hứa Lập. Dù là vì sự phát triển của Giang Ninh, hay là vì sợ trợ giúp của mình thì Hứa Lập cũng là công thần.
Triệu Bảo Cương nghe thấy bí thư thị ủy Văn Thiên muốn tới thăm Hứa Lập, y đương nhiên sẽ không để Văn Thiên đi một mình, hai người hẹn nhau gặp mặt tại cổng bệnh viện huyện Giang Ninh, cùng nhau vào bệnh viện thăm người bị hại là Hứa Lập.
Nhưng khi Văn Thiên, Triệu Bảo Cương đến bệnh viện, vào tới phòng bệnh Hứa Lập đang nằm lại chỉ thấy Phạm Ngọc Hoa đang ở đó dọn đồ. Bọn họ hỏi mới biết Hứa Lập tuy chưa khỏe nhưng đã về xã Nhị Đạo, chuẩn bị đi chỉ huy công trình.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Phạm Ngọc Hoa, Văn Thiên chỉ nói một câu.
- Hứa Lập quả thật là cán bộ tốt. Tùng Giang chúng ta nếu có nhiều cán bộ như vậy thì tốt quá.
Triệu Bảo Cương vỗ vỗ vai Phạm Ngọc Hoa, ai ủi.
- Tiểu Hoa, cháu quen tiểu Hứa lâu như vậy còn không biết tiểu Hứa là người như thế nào sao? Cháu đáng lẽ phải thấy tự hào vì có người bạn trai như vậy mới đúng.
Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Anh ấy làm việc mệt như thế nào thì cháu cũng không có ý kiến. Nhưng chuyện lần này làm cháu quá đau lòng, anh ấy hết lòng vì công việc nhưng cuối cùng lại …
Văn Thiên thở dài một tiếng.
- Chuyện lần này quả thật là chúng tôi có lỗi với Hứa Lập, là chúng tôi chậm ra mặt mới khiến cho Hứa Lập chịu khổ như vậy. Chẳng qua cô yên tâm, lãnh đạo thấy rõ công lao và những khó khăn mà đồng chí Hứa Lập phải chịu, chúng tôi sẽ không để một cán bộ tốt như Hứa Lập chịu rơi lệ vô ích.
Nhân viên chính – Hứa Lập không có ở đây, Văn Thiên cũng không cần tiếp tục ở lại Giang Ninh nữa. Triệu Bảo Cương tiễn Văn Thiên tới đầu đường cao tốc Giang Ninh – Tùng Giang rồi mới ngồi xe quay lại Giang Ninh.
Ngày thứ tư khi Văn Thiên về tới Tùng Giang, văn phòng Văn Thiên đột nhiên tiếp đón một vị khách mà không ai ngờ tới. Người này không phải ai khác, đúng là phó chủ nhiệm – Ủy ban kỷ luật tỉnh Phương Hoài Viễn. Văn Thiên nhìn thấy người tới là Phương Hoài Viễn không khỏi có chút giật mình, y không ngờ sau chuyện vừa xảy ra mà Phương Hoài Viễn lại có thể chủ động tới gặp mình.
- Bí thư Văn, chào anh, tôi mạo muội tới gặp hy vọng không làm phiền anh.
Phương Hoài Viễn mỉm cười nói.
Văn Thiên vội vàng đứng lên bắt chặt tay Phương Hoài Viễn, y thân thiết nói.
- Chủ nhiệm Phương, không ngờ anh sẽ tới Tùng Giang, thật sự có lỗi khi không tiếp đón từ xa, mời anh ngồi.
Nói xong Văn Thiên còn tự mình rót trà mời Phương Hoài Viễn, sau đó y ngồi xuống ghế bên cạnh Phương Hoài Viễn. Bây giờ Văn Thiên không rõ ý đồ tới đây của Phương Hoài Viễn. Mấy hôm trước bí thư tỉnh ủy đã tự nói với mình là vụ án về Hứa Lập đã kết thúc, vậy Phương Hoài Viễn tới đây làm gì?