Trọng Sinh Vi Quan

Chương 510: Chương 510: Ngang ngược






- Con tôi đi học phải đóng học phí lên tới vài ngàn nhưng vợ chồng chúng tôi đi làm nông sao lo được chứ. Cả thôn chỉ có nhà Dương Lập Thanh có tiền, chúng ta không thể làm gì khác hơn là tìm bọn họ mượn chút tiền. Nhưng chúng tôi làm việc cả năm cũng không trả hết. Năm nay con lại khai giảng, chúng tôi lại mượn bọn họ ba ngàn, hôm nay Dương Lập Thanh không biết đi uống ở đâu nhiều mà tới đây đòi nợ.

Lúc này Tiếu Thiên Cường có thể rõ ràng cảm thấy sự bất đắc dĩ của vợ Lý Tài, y cũng đồng tình với cuộc sống bí bách của người nhà Lý Tài. Nhưng Hứa Lập ở bên lại phát hiện một vài vấn đề. Nếu chỉ vì con đi học thiếu tiền thì vợ Lý Tài cũng không cần khó xử như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì rõ ràng thấy lời này là không thật. Nhưng mình và bọn họ chỉ là bạn bình thường, mình không tiện quản chỉ có thể đứng ngoài quan sát.

Tiếu Thiên Cường thấy Lý Tài đứng đó nghe Dương Lập Thanh mắng, Dương Lập Thanh còn đột nhiên giơ chân đạp Lý Tài ngã xuống đất. Lý Tài hơn 50 tuổi suốt ngày ra đồng làm việc nên trông già đi nhiều như người 60 tuổi trên thành phố. Bây giờ bị Dương Lập Thanh đạp, y mất một lúc lâu mới đứng lên được.

Tiếu Thiên Cường mấy ngày qua ở cùng nhà Lý Tài, y cũng bị người dân nơi đây cảm động. Người nhà Lý Tài luôn dành thứ tốt nhất cho mấy người từ ngoài tới nhưng bọn họ không nỡ ăn, không nỡ dùng. Mấy hôm trước Hứa Lập mua thịt, cá, đồ khô về nhưng nhà Lý Tài lúc làm món ăn vẫn luôn cho củ cải, khoai tây vào, vợ chồng bọn họ hầu hết chỉ ăn rau cỏ mà thôi. Mặc kệ đám người Hứa Lập nói gì, bọn họ cũng không ăn.

Tiếu Thiên Cường ở trên tỉnh nhiều năm mặc dù trong miệng vẫn nói không kỳ thị nông dân nhưng trong lòng y cũng chưa từng coi nông dân ngang hàng với mình. Chẳng qua ở vài ngày trong nhà Lý Tài lại khiến Tiếu Thiên Cường cảm thấy sự khó khăn và chất phác của bọn họ. Mặc dù nhà Lý Tài còn lâu mới bằng bạn tri kỷ của y nhưng cũng coi như là bạn. Tiếu Thiên Cường hoành hành trên tỉnh hơn 20 năm hôm nay lại bị một tên ở nông thôn không coi vào đâu, đánh bạn mình trước mặt mình. Điều này làm Tiếu Thiên Cường sao có thể chịu được chứ?

- Dừng tay.

Tiếu Thiên Cường lao ra ngoài đứng giữa sân quát to với Dương Lập Thanh.

Hứa Lập tuy đứng bên Tiếu Thiên Cường nhưng không ngăn y. Hứa Lập cũng không nhịn được nữa nhưng có Tiếu Thiên Cường ra mặt thì mình không cần ra mặt nữa làm gì, hắn vui vẻ đứng bên nhìn xem tình hình. Nếu như chuyện thật sự không thể khống chế thì mình ra mặt cũng không muộn.

Lý Tài vừa đứng lên thấy Tiếu Thiên Cường lao ra càng hoảng sợ. Mấy ngày cùng nhau làm việc khiến Lý Tài dần bớt sợ, có khi ở ngoài ruộng nghe nói mấy người Hứa Lập nói chuyện những chuyện y chưa từng nghe thấy, y rất tò mò. Tối ăn cơm thì mọi người luôn nói chuyện vui vẻ, nhất là Tiếu Thiên Cường luôn khiến người ta cười. Lý Tài thậm chí coi Tiếu Thiên Cường là cháu của mình.

Mặc dù Lý Tài cũng biết đám người Tiếu Thiên Cường làm quan nhưng ở trong lòng y chủ tịch xã đã là quan to, về phần chủ tịch huyện, thị trưởng thì Lý Tài thấy không có gì khác nhau. Đối với hắn mà nói căn bản không hiểu trong này có gì khác nhau cả. Mà trước mắt Dương Lập Thanh lại là người ngay cả chủ tịch xã cũng phải nể mặt, nghe nói bọn họ còn thường xuyên cùng một chỗ uống rượu. Lý Tài sợ Tiếu Thiên Cường bị thiệt nên vội vàng khuyên đối phương.

- Không có gì mà, các vị vào nhà đi, mau vào đi.

- Vào ư? Ông không đồng ý thì ai dám vào.

Dương Lập Thanh vừa đá Lý Tài một cái xong vẫn không chịu bỏ qua. Do y uống nhiều rượu nên không đứng vững thiếu chút nữa ngã xuống. Lý Tài cẩn thận đỡ Dương Lập Thanh nhưng lại bị đối phương tát mắng.

- Mắt mày đâu hả mà không biết dìu ông trước.

Lý Tài bị đánh cũng không dám lên tiếng, y thấy Dương Lập Thanh muốn tìm Tiếu Thiên Cường vội vàng khuyên.

- Dương gia, những người đó là do lãnh đạo huyện đưa tới thôn chúng tôi điều tra gì đó, ngài đừng gây với bọn họ.

- Tao cần gì biết bọn họ tới điều tra, nghiên cứu gì, chỉ cần là tới thôn Ngũ Thụ thì dù là rồng tao cũng bắt nó nằm xuống, là hổ cũng phải ngồi cho tao. Nếu ai dám chống đối ông, tao cho nó biết tao có ba con mắt.

Nhìn Dương Lập Thanh uống nhiều tới độ chân tay run lên, Tiếu Thiên Cường không nhịn được cười nói:

- Chỉ người như anh cũng có ba mắt, anh cho mình là Dương Tiến ư?

- Dương Tiến là ai? Tao sao chưa từng nghe nói tới. Nó còn nổi tiếng hơn tao ư?

Dương Lập Thanh nếu không được Lý Tài đỡ thì đã sớm ngã.

- Dương Tiến là Nhị Lang Thần chính là người có ba con mắt đó. Chẳng qua người có tính cách như anh có thể sánh được với Nhị Lang Thần sao?

- Ồ, dám chê tao ư? Xuống xe hết cho tao, đánh bọn nó, đánh chết tao chịu.

Dương Lập Thanh quay đầu lại vung tay lên về phía sau, trên xe lập tức có mấy tên thanh niên lao xuống. Chính quyền ngoài lái xe thì hai tên còn lại đều uống không ít. Nhưng ba tên này đều cầm gậy lao về phía Tiếu Thiên Cường.

Vợ Lý Tài đứng trong sân sợ tới độ mềm nhũn hai chân. Chị ta vội vàng kéo Hứa Lập.

- Các vị mau đi giúp hai người kia đi, bọn chúng đánh dã man lắm.

Tiễn Tiến cũng nói.

- Nếu không chúng ta lên giúp đi. Tôi sợ Tiểu Tiếu sẽ có hại.

Hứa Lập lắc đầu nói.

- Cứ yên tâm, đừng quên chú của y là ai. Tên này không có bản lĩnh thì mới là lạ.

Hứa Lập nói xong nhìn thấy trước cửa sổ có cuốc mới dùng ban sáng, hắn cầm lấy nhấc nhấc và ném về phía Tiếu Thiên Cường.

- Cầm lấy, cho anh vũ khí đó.

Tiếu Thiên Cường quay đầu lại cầm cuốc Hứa Lập ném tới, y còn có thời gian mỉm cười nói:

- Được đó, các vị cứ chờ xem kịch đi.

Tiễn Tiến lúc này mới phản ứng lại gật đầu nói:

- Đúng thế, chú y nổi tiếng toàn tỉnh là người cứng rắn, nghe nói từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát rồi từng bước đi lên từ đội cảnh sát hình sự và phá không ít vụ án, Tiếu Thiên Cường là cháu y thì chắc cũng có chút bản lĩnh.

Bên này đang nói chuyện, bên kia đã đánh nhau. Dương Lập Thanh vẫn đứng sau lưng Lý Tài chờ xem huynh đệ của mình đánh tên không biết trời cao đất dày kia. Nhưng vừa đánh nhau đã khiến Dương Lập Thanh choáng váng. Anh em vợ của mình vừa lên đã bị Tiếu Thiên Cường vung cuốc đánh vào mắt cá chân, hai người đã sớm lảo đảo vì uống rượu nhiều nên đâu thể chống đỡ, bọn chúng thoáng cái ngã xuống mặt đất mãi không đứng lên được. Mà lái xe cầm ống tuýp cũng không dám tiến lên chỉ đứng cách Tiếu Thiên Cường vài bước. Tiếu Thiên Cường tiến lên một bước là đối phương lại lùi một bước căn bản không dám ra tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.