Hứa Lập thấy người đi ra nhưng lời nói cũng không khách khí, Hứa Lập nói:
- Ông lão, dù thế nào chúng tôi cũng đi từ xa tới, ông cũng mở cửa để chúng tôi vào nhà nói chuyện, có được không?
Ông lão lắc đầu nói:
- Vậy thì không được, con tôi nói rằng tôi không được trò chuyện cùng các cậu. Hắn sợ tôi nghe bùi tai liền đồng ý với các cậu, khi nào các cậu mang thỏa thuận theo đúng yêu cầu thì tôi ký ngay.
- Ông, chúng tôi hôm nay tới cũng không mang thỏa thuận, cũng không cần ngài ký tên, chỉ muốn nói chuyện cùng ngài. Xem nhà ngài có gì khó khăn không, nếu có thể giúp đỡ giải quyết thì chúng tôi nhất định nghĩ biện pháp giúp ông giải quyết.
- Các người thật sự không cần tôi ký thỏa thuận?
Ông lão có chút bán tín bán nghi nói.
- Đúng vậy, ngài xem chúng tôi tới có hai người thì ngài sợ cái gì.
Hứa Lập nghĩ để ông lão không nghi hoặc, tiếp tục khuyên nhủ.
Ông lão rốt cuộc xuống cầu thang đi tới trước cửa lớn, mở cửa mời Tằng Ích và Hứa Lập vào nhà.
Vừa vào tới nhà, Tằng Ích và Hứa Lập cảm giác nhà ông lão này có điều kiện khá tốt. Nền nhà rát gạch vàng, trên tường sơn màu trắng như tuyết, trong nhà ti vi, tủ lạnh, máy giặt đều không thiếu.
- Ông, nhà ông mới xây ư?
Hứa Lập cười nói.
- Không phải, mùa thu năm ngoái mới xong nhưng mùa xuân năm nay mới vào ở. Ai ngờ thị xã đột nhiên muốn di dời, nhà tôi mất trắng.
- Mất trằng, giải tỏa không phải là cũng có khoản bồi thường nhà ở sao? Trong nhà ông cái gì cũng đều tính bằng tiền, hơn nữa nếu ngài không muốn đi chỗ khác thì ở đây sang năm sẽ có một tòa nhà lớn, ngài có thể đến ở. Lên tầng cao ở mùa đông không cần dùng lò sưởi, không cần đốt củi, nhà sẽ rất sạch. Ngài năm nay cũng sáu mươi tuổi rồi, có thể tham gia bảo hiểm xã hội dưỡng lão, mỗi tháng được nhận lương. Ngài cũng có thể an hưởng ltuổi già, ngài sao lại còn không đồng ý rời đi?
Ông lão thở dài nói:
- Cậu nói đúng, tôi cũng biết là chính sách tốt, dù thế nào cũng phải đi. Tôi cũng không muốn thêm gánh nặng cho chính phủ nhưng con trai tôi nói cái gì cũng không cho tôi dọn đi. Nó nói chờ một chút thì mới có lợi, cho nên tôi mới trì hoàn như vậy.
- Con trai ông sao? Có thể để chúng tôi nói chuyện cùng anh ta không?
Hứa Lập đã nhìn ra nhà này không di dời thì vấn đề đúng theo như ông lão nói là do con trai ông.
- Con trai tôi mỗi ngày đều đi làm, trong nhà chỉ có tôi.
- Con của ông tên gì? Hắn đang làm gì? Không chừng chúng tôi cũng biết.
- Nó là Trương Khánh Lâm, làm ở quận ủy Giang Nam.
- Trương Khánh Lâm?
Hứa Lập nghe xong tên này bèn liếc nhìn Tằng Ích một cái. Tại quận Giang Nam có người tên là Trương Khánh Lấm, đó chính là phó bí thư quận ủy quận Giang Nam.
Tằng Ích nghe lời này nhất thời nổi trận nôi đình. Lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã trong các hội nghị lớn bé đều nói về công tác giải tỏa, hy vọng các đơn vị, ban ngành đều nhận thức, chủ động phối hợp thực hiện công việc. Đặc biệt là đối với quận Giang Nam vì đất giải tỏa lần này đều thuộc địa bàn quận Giang Nam cho nên Tằng Ích, Cát Binh nhiều lần tại quận Giang Nam triệu tập toàn bộ lãnh đạo đảng viên, yêu cầu các chú trọng đại cục, phải đề cao tinh thần chính trị trong công việc giải tỏa lần này. Nhưng không ngờ những lời mình nói lại như công cốc, phó bí thư quận ủy dẫn đầu chống lại giải tỏa, thử nói công việc còn có thể tiến hành tiếp không?
- Tiểu Hứa, cậu lập tức gọi điện tới quận Giang Nam, bảo Trương Khánh Lâm trong nửa giờ tới đây cho tôi, nếu không về thì tự gánh lấy hậu quả.
Tằng Ích nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu như Trương Khánh Lâm ở đây bây giờ thì Tằng Ích thế nào cũng đã hắn một cước.
- Vâng, Tôi đi gọi điện thoại.
Hứa Lập lập tức lấy điện thoại, đi ra ngoài.
Tằng Ích dù tức giận, nhưng phần sai không phải do ông lão này, đều là do Trương Khánh Lâm giở trò.
Hứa Lập không biết số điện thoại của Trương Khánh Lâm nên đành gọi điện tới văn phòng quận ủy quận Giang Nam để hỏi số điện thoại của Trương Khánh Lâm.
Lúc này đã hai giờ chiều nhưng điện thoại vừa được bắt máy, Hứa Lập đã nghe phía bên kia rất náo nhiệt, Trương Khánh Lâm nói chuyện với giọng có chút ngà ngà, xem ra uống không ít:
- Này, này, này, cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì?
Hứa Lập thấp giọng nói::
- Là phó bí thư quận ủy Trương Khánh Lâm phải không? Tôi là Hứa Lập ở văn phòng thị ủy?
Hứa Lập chỉ nghe Trương Khánh Lâm càu nhàu lớn tiếng nói:
- Các cậu nói nhỏ chút, văn phòng thị ủy gọi tôi.
Cuối cùng cuộc nói chuyện cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, đã không còn những thanh âm ồn ào của những người khác.
- Trưởng ban thư ký Hứa? Ngài, ngài sao lại gọi điện thoại cho tôi? Tìm tôi có chuyện gì?
Trương Khánh Lâm nói chuyện có chút run rẩy. Dù Trương Khánh Lâm làm phó bí thư quận ủy, cũng là cấp phó huyện, chức vị cũng không thấp so với Hứa Lập nhưng Hứa Lập ở gần thiên tử nên họ rất sợ.
- Không phải tôi tìm anh, thị trưởng Tằng tìm anh.
- Thị trưởng Tằng tìm tôi? Tôi lập tức tới chính quyền thành phố.
- Không cần, chúng tôi cũng không ở chính quyền thành phố, tôi và thị trưởng Tằng đang ở nhà với cha anh. Thị trưởng Tằng nói nếu trong vòng nửa giờ anh phải về đến nơi, nếu anh không về kịp thì tự chịu lấy hậu quả.
Nói xong không để Trương Khánh Lâm nói tiếp, Hứa Lập liền tắt điện thoại.
Trương Khánh Lâm cầm điện thoại sửng sốt hồi lâu. Y thoáng cáo đứng lên, sự khác lạ của Trương Khánh Lâm làm người ngồi bên rót rượu cũng thấy, đối phương kéo Trương Khánh Lâm nói:
- Bí thư Trương, anh làm sao vậy?
- Có việc lớn rồi.
Trương Khánh Lâm lúc này mới phản ứng lại, y bị dọa đến tỉnh cả rượu. Thị trưởng lúc này đang ngồi ở nhà với cha mình, không cần hỏi cũng biết là vì việc giải tỏa, nếu cha nói hết những gì mình nói ra thì kể cả hắn là phó bí thư quận ủy cũng bị xử tới cùng.
Trương Khánh Lâm đẩy người ở bên cạnh và chạy nhanh ra khỏi phòng, những người khác thấy thế đều há hốc mồm. Nhưng Trương Khánh Lâm mới lao ra mười giây rồi lại chạy vào lớn tiếng nói:
- Ai có xe dưới kia? Đưa chìa khóa cho tôi.