- Anh đương nhiên là nghe quen quen rồi, chỉ cần bây giờ cứ bật Tv lên là ở kênh nào cũng có quảng cáo về nội thất Shunin, anh còn có thể không biết sao?
Đổng Quân cảm thấy bất đắc dĩ vì sự ngu dốt của đối phương.
- Hả, tôi nhớ ra rồi. Hai hôm nay quảng cáo về nội thất Shunin có thể nói là bay ngập trời, muốn không xem cũng không được.
Tào Kiệt thở dài nói.
- Nhưng mà bí thư Đổng, nếu Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường lợi hại như vậy thì sao lại đưa bọn họ tới nhà Lý Tài, ngài ...
- Anh biết cái gì, đây không phải vì tốt cho xã anh ư? Trên đường đi tôi nghe Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường nói chuyện. Hai người bọn họ muốn cống hiến một chút cho thôn Ngũ Thụ. Hứa Lập bảo Tiếu Thiên Cường kiếm tiền làm đường, chỉ cần làm đường là hắn sẽ đưa một công ty tới thôn Ngũ Thụ. Nếu việc này thành đừng nói là thôn Ngũ Thụ, ngay cả xã anh cũng có lợi. Yêu cầu của chúng ta cũng không cao, không cần là công ty có thực lực lớn như nội thất Shunin, chỉ cần nhỏ đi chục lần thậm chí vài chục lần, vốn đầu tư chỉ hơn chục triệu cũng có trợ giúp không nhỏ với tài chính huyện chúng ta rồi.
- Nếu như vậy thì phải bố trí tốt hơn cho đám người Hứa Lập mới đúng. Hay là tôi gọi điện thoại cho Dương Lập Thanh bảo hắn về ngay và mời đám người Hứa Lập tới nhà hắn?
Tào Kiệt lúc này mới biết rõ tác dụng đám người Hứa Lập, y sợ đám người kia không hài lòng gì đó.
- Nói anh ngu mà anh ngu thật. Anh đó, không biết quan sát. Anh không thấy lúc Hứa Lập quan sát nhà Dương Lập Thanh thì nhíu mày, mặt khó coi ư? Hắn là không quen nhìn Dương Lập Thanh giàu riêng và quên bà con trong thôn, xã. Cho nên tôi mới bảo Lý Ngọc Giang đưa bọn họ tới nhà nông dân đáng tin nào đó. Lại nói nếu Hứa Lập ở chung tốt với người nhà tên Lý Tài, muốn giúp Lý Tài thì là giúp thôn Ngũ Thụ, là giúp xã các anh, thậm chí huyện cũng được nhờ.
Đổng Quân có chút đắc ý nói.
Tào Kiệt lúc này mới rõ mục đích của Đổng Quân.
Lúc này thôn Ngũ Thụ đã được màn đêm bao trùm, từng ngôi sao trên trời hiện lên, ba người Hứa Lập cùng Tiếu Thiên Cường, Tiễn Tiến ngồi trong nhà Lý Tài nói chuyện với nhau.
Lý Tài đột nhiên cầm theo một ấm nước lớn và hai túi điểm tâm gõ cửa tiến vào, y rất nhiệt tình cười nói:
- Bí thư Hứa, giường đã ấm, nước ở ngoài nhà cũng là nước nóng để các vị rửa mặt. Trong đây có nước sôi và hai túi điểm tâm. Nông dân chúng tôi hay ngủ sớm, tối các vị mà đói thì dùng.
Mấy lời đơn giản này của Lý Tài lại làm cho Hứa Lập hết sức cảm động. Ở nông thôn đặc biệt là ở các hộ khó khăn như nhà Lý Tài thì bình thường lấy đâu ra đồ ăn đêm, chỉ sợ là Lý Tài đặc biệt mua cho đám người mình.
- Lý đại ca, cảm ơn anh, anh sau này đừng gọi tôi là bí thư Hứa. Chúng tôi còn phải làm phiền nhà các vị nửa tháng, anh gọi tôi Hứa Lập là được.
- Vậy sao được, vậy sao được.
Lý Tài vừa nói vừa đặt ấm, túi xuống bàn rồi về phòng mình.
Tiếu Thiên Cường xuống đất rót ba chén nước đưa cho mọi người, y cũng cầm túi đồ ăn tới cười nói.
- Đúng là hơi đói, tôi ăn trước.
Nhưng vừa bỏ vào miệng y lại nhổ ra.
- Đây là đồ ăn ư, cứng còn hơn đá, nếu ném ra sợ là chết con chó.
Nói xong Tiếu Thiên Cường cầm túi cẩn thận nhìn.
- Không có hạn bảo quản, không quá hạn đó chứ?
Hứa Lập cầm một miếng lên nhìn một chút mới nói.
- Ở mấy hàng quán nhỏ tại nghiêm trọng thì sao mua được bánh ngon chứ, đây là lương khô nhưng để hơi lâu nên cứng hơn. Lý Tài này đúng là khổ tâm.
Tiễn Tiến cũng cười nói:
- Tiểu Tiếu, cậu chưa từng ở nghiêm trọng nên không biết điều kiện ở nghiêm trọng khó khăn như thế nào. Đừng nhìn lương khô này cứng ném chết chó nhưng chỉ từng này mà người nhà Lý Tài chỉ sợ không được ăn mấy lần. Yên tâm đi dù quá hạn ăn cũng không chết người.
Tiếu Thiên Cường cầm miếng bánh vừa cắn, y ném cũng không được, ăn cũng không xong.
Tiễn Tiến cầm bánh nói.
- Cậu chấm vào nước là mềm ngay. Được rồi, chấp nhận chút đi, mai chúng ta lên huyện mua mì, bánh ngọt... như vậy mọi người tối cũng đỡ đói.
- Phải mua nhiều hơn mới được, chờ lúc ra đồng với bọn họ thì mệt muốn chết, nếu không ăn đủ thì cơ thể không chịu nổi đâu.
Hứa Lập gật đầu nói.
- Đúng, hai vị thấy nhà Dương Lập Thanh kia là làm gì? Sao có tiền như vậy?
Tiếu Thiên Cường chấm bánh như lời Tiễn Tiến nói, cuối cùng y cũng ăn được.
- Thôn Ngũ Thụ này nghèo như vậy mà có hộ giàu có thế đúng là lạ. Mặc dù chúng ta không biết nhà hắn làm gì nhưng theo tôi thấy không phải là kinh doanh đứng đắn. Nếu là kinh doanh bình thường thì một là sẽ không xây dựng biệt thự ở đây, hai là sẽ bị thôn dân khác đỏ mắt làm theo, nhưng bây giờ ai làm theo cả chỉ có thể nói chuyện Dương Lập Thanh làm sợ rằng không đơn giản khiến người khác muốn học cũng không được.
Hứa Lập phân tích.
Ba người hôm nay ngồi xe một ngày nên hơi mệt, trong nhà Lý Tài không có Tv nên mọi người ngồi nói chuyện một lúc rồi đi rửa mặt và ngủ.
Sáng hôm sau Hứa Lập dậy sớm, đây là thói quen nhiều năm của hắn. Đặc biệt sau khi học công phu của Hồ Khai Thái lão gia tử, Hứa Lập trừ khi lúc ở bên Phạm Ngọc Hoa mới lười biếng nếu không sáng nào cũng ra tập một bài quyền rồi mới rửa mặt ăn sáng.
Nhưng hôm nay Hứa Lập vừa dậy đã thấy cả nhà Lý Tài cũng dậy hết. Lý Tài thấy Hứa Lập, y có chút xấu hổ nói:
- Bí thư Hứa, xin lỗi làm anh dậy.
- Không có, ở nhà tôi cũng dậy sớm. Các vị sao dậy sớm vậy? Hôm nay ra đồng ư?
- Thằng bé nhà tôi hôm nay phải lên huyện học, tôi và mẹ nó làm cơm cho nó và chuẩn bị quần áo.
Con Lý Tài cũng từ phòng đi ra, Hứa Lập cười nói với đứa bé.
- Em tên gì? Học lớp mấy.
- Em tên Lý Hân học lớp 11.
Lý Hân mặc dù đã học cấp ba nhưng chỉ nghe trưởng thôn bảo Hứa Lập là bí thư Hứa chứ không biết là bí thư cấp gì, quan to tới đâu. Trong ấn tượng của nó thì chủ tịch xã cũng là quan to, nhưng hôm qua phó bí thư huyện ủy còn phải cung kính với Hứa Lập, Lý Hân không khỏi thấy sợ Hứa Lập nên hỏi gì mới đáp.
- Sáng mấy giờ em học? Lát anh lên huyện mua vài thứ, đi cùng anh chứ?
Hứa Lập lúc tới chỉ mang theo túi nhỏ, đồ rửa mặt hắn không mang. Những người khác cũng không mang theo, thôn Ngũ Thụ này nghèo nên mọi người phải tự mua đồ sinh hoạt của mình. Mà hàng tạp hóa ở thôn này chỉ bán mắm, muối... mọi người đành phải lên huyện mua.