Hai người Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa nằm trên giường kể cho nhau nghe chuyện thú vị xảy ra bên cạnh mình, thoáng cái đã tới đêm khuya. Cuối cùng Phạm Ngọc Hoa nói mai Hứa Lập còn phải thích ứng với công việc mới nên hai người mới dừng cuộc điện.
Ngày hôm sau chưa đến 8h, Hứa Lập đã đến văn phòng. Lúc này chỉ có mình Trình Quảng Bình đang dọn vệ sinh phòng. Thấy Hứa Lập, y thân thiết chào.
Hứa Lập gật đầu, mặc dù Hứa Lập tới khá sớm nhưng hắn chỉ hơi lau qua bàn làm việc của mình chứ không đi giúp Trình Quảng Bình. Trình Quảng Bình cũng thấy đó là bình thường, không có ý kiến gì. Đây là cuộc sống ở cơ quan, cơ quan chú ý tới cấp bậc, chú ý tới kinh nghiệm. Hơn 8h, Tống Xuân Vĩ cũng chạy tới văn phòng, sau đó là đám người vle đến, một ngày làm việc bắt đầu.
Cuộc sống này thoáng cái kéo dài nửa tháng, lúc này Hứa Lập đã hoàn toàn dung nhập vào công việc mới. Đương nhiên với bản lĩnh của Hứa Lập thì chút công việc hiện nay quá đơn giản. Mà Tống Xuân Vĩ tựa hồ cũng nhìn ra điểm này, y cũng đang thử cấp quyền cho Hứa Lập, có khi đi ra ngoài cả ngày không về, chuyện trong phòng toàn bộ giao cho Hứa Lập xử lý.
Đám người Hướng Lệ, Triệu Minh cũng hoàn toàn phục Hứa Lập. Đừng nhìn Hứa Lập mới tới nửa tháng nhưng hắn xử lý chuyện trong phòng Thư ký rất gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm gì. Càng làm bọn họ bội phục chính là bản lĩnh đã gặp là không quên của Hứa Lập. Chỉ cần người mà hắn gặp một lần, Hứa Lập có thể rõ ràng nhớ kỹ tên tuổi, chức vụ, lần sau trở lại Hứa Lập đã có thể nói chuyện vui vẻ với người ta như bạn lâu năm. Nhưng bọn họ đâu biết đây là một trong những tố chất cần thiết khi Hứa Lập làm đặc công. Nếu không một khi tới nơi có hoàn cảnh xa lạ chấp hành nhiệm vụ thì không đợi nhiệm vụ bắt đầu mình đã lạc đường.
Buổi sáng hôm nay Hứa Lập đang ngồi trước bàn làm việc đọc báo vừa được đưa tới thì đột nhiên máy điện thoại vang lên. Triệu Minh ngồi đối diện Hứa Lập nghe.
- Alo, chào ngài.
Lát sau Triệu Minh bỏ máy xuống nói:
- Hứa ca, bí thư Văn bảo anh lên văn phòng lãnh đạo.
- Ồ, bí thư Văn tìm tôi? Được, tôi qua ngay.
Hứa Lập từ lúc tới văn phòng thị ủy thì cũng đã gặp Văn Thiên vài lần ở trụ sở, chẳng qua mỗi lần bên cạnh Văn Thiên có không ít người, Hứa Lập chỉ có thể chào đối phương chứ căn bản không có cơ hội cảm ơn Văn Thiên, càng không có cơ hội nói chuyện với Văn Thiên.
Hứa Lập nói xong đứng dậy đi tới trước cửa văn phòng Văn Thiên. Hắn gõ cửa, bên trong có người lớn tiếng nói.
- Mời vào.
Hứa Lập đẩy cửa văn phòng đi vào, Văn Thiên đang ngồi trước bàn làm việc.
- Bí thư Văn.
- Tiểu Hứa đến à, ở đây không có người ngoài, cậu gọi tôi là Văn đại ca đi.
Văn Thiên nhiệt tình nói, nói xong y còn đứng lên rót nước cho Hứa Lập.
Hứa Lập đâu dám để Văn Thiên rót nước cho mình. Về mặt công thì Văn Thiên là bí thư thị ủy, là lãnh đạo của mình, về tư thì là đại ca của mình, mình sao có thể làm phiền Văn Thiên.
- Văn đại ca, để tôi.
Nói xong Hứa Lập tìm cốc lấy nước cho mình rồi ngồi xuống đối diện với Văn Thiên.
- Tiểu Hứa, nửa tháng qua cậu đã quen với công việc chưa?
Văn Thiên cười nói.
Hứa Lập cười khổ một tiếng.
- Văn đại ca, nói thật là công việc ở văn phòng thật sự không thích hợp với tôi. Mỗi ngày ngồi trước bàn làm việc xem văn bản, tiếp đón quần chúng thì không bằng cho tôi xuống cơ sở làm việc thật.
- Ha ha, tôi biết ngay Hứa Lập cậu không thích ngồi ở văn phòng. Chẳng qua cậu đến văn phòng được nửa tháng, tôi cũng nghe được là mặc kệ đồng nghiệp ở phòng Thư ký hay là trưởng phòng của cậu đều rất hài lòng với biểu hiện của cậu, ngay cả lão Hà – phó trưởng ban thư ký phụ trách cũng đánh giá cao về cậu. Nói cậu khi xử lý mọi việc đều rất thấu đáo, gần nửa tháng đã thích ứng với công việc mới quả thực là thư ký trời sinh. Đồng chí ở các ngành khác tới làm việc cũng rất khẳng định cậu. Tôi còn nghe nói có đồng chí chỉ vừa gặp cậu hai lần đã thành bạn của cậu?
- Văn đại ca, bọn họ nói vậy đều là vì anh. Kỳ thực tôi vẫn có chút không quen.
Hứa Lập mặc dù làm ở xã Nhị Đạo có mấy tháng nhưng dù sao mình mới tới đã làm trợ lý chủ tịch xã, sau đó làm phó chủ tịch xã, người trong xã không có ai hạn chế sự tự do của hắn. Lúc đi học Hứa Lập bận việc công ty đầu tư nên không mấy khi lên lớp, hiếm khi đàng hoàng ngồi ở phòng học nghe giảng. Nếu không phải đầu óc Hứa Lập tốt, học một lần là không quên, hơn nữa hắn thi thoảng mang chút quà cho giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn, Hứa Lập có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không cũng là vấn đề.
Nhưng làm việc ở văn phòng thị ủy nửa tháng, Hứa Lập quả thực có cảm giác như ngồi trong tù, mỗi ngày đi sớm về muộn, hết giờ làm là tìm quán gần trụ sở thị ủy ăn, về nhà rồi gọi điện buôn với Phạm Ngọc Hoa. Cuộc sống như vậy thì sao một người ưa hoạt động như Hứa Lập có thể chịu nổi cơ chứ?
- Tiểu Hứa, nói thật từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy thành tựu tương lai của cậu còn cao hơn tôi.
Hứa Lập vừa định mở miệng, phải biết rằng bây giờ Văn Thiên cũng đã là bí thư thị ủy, mà mình mới là một phó trưởng phòng mà thôi, mình đâu thể so sánh với đối phương.
Nhưng Văn Thiên đã ngăn lại.
- Tôi biết cậu muốn nói gì. Chẳng qua cậu không nên quên tôi sở dĩ có thể có thành tựu như hôm nay là do kết quả phấn đấu của 24 năm. Cậu thì sao? Tiểu Hứa, cậu tham gia công tác chưa đầy năm, cậu còn chưa hết thời gian thử việc sau khi thi đỗ công chức mà đã làm đến chức phó trưởng phòng. Phải biết là có rất nhiều nhân viên công chức cơ sở cả đời chưa chắc có thể có thành tựu như cậu. Với tốc độ phát triển bây giờ của cậu thì nếu cậu ở quan trường 20 năm sợ là còn mạnh hơn tôi ngày hôm nay.