- Cậu… cậu.
Người này nói như vậy khiến Lô Trường Quân tức giận mắt trợn trừng, một cậu cũng không nói được. Những thành viên trong tổ điều tra thấy Lô Trường Quân bị như vậy cũng không dám tiến lên giúp lãnh đạo, tất cả chỉ ngơ ngác để quần chúng tìm người ở từng phòng một.
Một lúc sau thì có người hô:
- Tìm được rồi, tìm được phó chủ tịch Hứa rồi.
Một lúc sau tất cả mọi người ở bên dưới đều đã chạy lên tầng bốn, Cung Liên Phúc cũng chạy tới phòng 427. Khi hắn mở cửa thì ngây ngẩn cả người, hắn không còn thấy một người trẻ tuổi với sắc mặt hồng hào mà là một Hứa Lập mặt trắng bệch đang ngồi dựa vào ghế. Nếu không phải chân tay bị còng vào ghế thì sợ rằng hắn cũng đã ngã rồi.
Người tụ tập tại cửa phòng 427 ngày càng nhiều, ngay cả cảnh sát và lãnh đạo huyện ủy, chính quyền huyện cũng đi lên. Triệu Quốc Khánh quan tâm tới an nguy của Hứa Lập nên vội vàng tiến lên phía trước, thấy tình cảnh của Hứa Lập như vậy hắn kêu lên:
- Mau tránh ra, tôi cởi trói cho phó chủ tịch xã Hứa rồi đưa tới bệnh viện.
Quần chúng thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đang hô như vậy, trong lòng họ thấy cảnh sát này là người chính nghĩa nên mở đường cho Triệu Quốc Khánh đi vào. Triệu Quốc Khánh tiến lên trước mặt Hứa Lập, cởi trói tay cho Hứa Lập rồi ôm Hứa Lập chạy nhanh ra ngoài:
- Nhanh, nhanh đi lấy xe để tôi đưa phó chủ tịch Hứa tới bệnh viện.
Triệu Quốc Khánh ôm Hứa Lập tới đại sảnh, bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương thấy Hứa Lập bị ôm đi ra liền đi lên nói:
- Tiểu Hứa làm sao vậy?
Triệu Quốc Khánh không dừng chân lớn tiếng nói:
- Không biết tổ điều tra làm gì mà Hứa Lập lại suy yếu như vậy, hôn mê rất nguy hiểm.
Triệu Bảo Cương cắn răng nói:
- Nhanh đưa tới bệnh viện, chuyện khác để tôi xử lý.
Triệu Quốc Khánh lấy một xe cảnh sát, lái xe rồi mở còi cảnh sát hướng tới bệnh viện. Quần chúng thấy Hứa Lập bị ôm ra như vậy tất cả đều căm phẫn, muốn tính sổ với tổ điều tra. Cũng may Triệu Bảo Cương cùng cảnh sát tại hiện trường duy trì trật tự nên đám người Lô Trường Quân mới không gặp nạn.
Trên xe Hứa Lập đột nhiên mở mắt, hắn lay lay Triệu Quốc Khánh mặt đang tái lại vì tức. Triệu Quốc Khánh cúi đầu thấy gương mặt Hứa Lập tuy tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười, Triệu Quốc Khánh nói:
- Lão đệ, cậu có việc gì không? Bọn họ có đánh cậu không?
Hứa Lập kéo Triệu Quốc Khánh tới gần, hắn nhỏ giọng nói:
- Không có gì, chẳng qua người của tổ điều tra này tàn nhẫn thật, hơn bốn mươi tiếng liên tục không cho tôi uống nước, không cho ăn cơm, không cho ngủ. Tôi thật sự mệt chết đi được.
- Mẹ kiếp, bọn chó chết này, Cậu nghỉ chút đi, đến bệnh viện kiểm tra một chút là tốt rồi.
- Tôi không sao.
Hứa Lập thấy trên xe không có người khác nên cũng nói thật:
- Tôi giả vờ đó, nếu không để quần chúng xông vào thì không xong việc, có khi tôi còn tiếp tục bị họ hành hạ.
Triệu Quốc Khánh chau mày nói:
- Cậu thật không sao ư? Ai nhìn cậu bây giờ cũng thấy là tính mạng rất nguy hiểm.
- Thật sự không sao.
Vừa nói Hứa Lập vừa nắm tay đấm vào tay Triệu Quốc Khánh. Triệu Quốc Khánh thấy vậy nói
- Tốt lắm, tốt lắm, tôi tin cậu rồi.
Hứa Lập đi rồi, quần chúng ở lại khách sạn Giang Ninh cũng nghe theo lời khuyên của Triệu Bảo Cương và cảnh sát mà rời khỏi khách sạn. Nhưng tại tầng bốn của khách sạn thì Lô Trường Quân mặt mày xanh tái, y nhìn đám người rời đi từ cửa sổ rồi cắn răng nói:
- Lô Trường Quân tôi làm ở ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy nhưng không ai dám mắng tôi. Hôm nay tôi bị đám nông dân này làm nhục, nếu tôi không có bọn chúng trả giá thì tôi sẽ không mang họ Lô.
Lô Trường Quân cầm điện thoại gọi cho phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Phương Hoài Viễn rồi báo cáo cho phó chủ nhiệm những chuyện mình gặp ở huyện Giang Ninh. Phương Hoài Viễn nghe xong cả giận nói:
- Giang Ninh không lẽ là thành huyện thổ phỉ sao? Huyện ủy và chính quyền huyện không làm gì sao? Họ để mặc cho quần chúng đánh vào nơi các anh đang làm việc ư?
Lô Trường Quân gật đầu liên tục nói:
- Đúng thế thưa chủ nhiệm, bí thư huyện Giang Ninh Triệu Bảo Cương cũng ở hiện trường nhưng không ngăn quần chúng lại, ngược lại hắn còn ở phía sau kich động, tôi nghĩ chuyện này chính là do Triệu Bảo Cương làm ra.
Lô Trường Quân chỉ muốn trốn trách nhiệm nhưng hắn lại vô tình nói đúng sự thật.
Phương Hoài Viễn trầm mặc trong chốc lát rồi nói:
- Xem ra chúng ta đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, tôi thấy tên bí thư huyện ủy huyện Giang Ninh nhất định cũng tham gia vụ án. Các cậu cũng không nên trông cậy vào ủy ban kỷ luật huyện Giang Ninh, phòng công an Giang Ninh, huyện ủy, ủy ban huyện Giang Ninh phối hợp được nữa. Tôi lập tức gọi cho công an tỉnh để họ phái một đội cảnh sát tới Giang Ninh hỗ trợ các cậu điều tra, cậu nhất định phải tra ra manh mối vụ án này.
- Chủ nhiệm Phương, ngài yên tâm, tôi nhất định đem những tên tội phạm trong Đảng ra trước công lý, nhất định không để chúng thoát.
Có Phương Hoài Viễn ủng hộ, lo lắng của Lô Trường Quân cũng không còn.
Phương Hoài Viễn cầm điện thoại suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện ở Giang Ninh cậu nhất định phải cẩn thận, tôi vừa nhận được đơn báo, trong thư nói rõ về việc lần này không chỉ có lãnh đạo huyện Giang Ninh tham gia trong đó mà ngay cả em trai của bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang Văn Thiên cũng có phần. Cho nên cậu nhất định phải cẩn thận hơn nữa, phải tìm ta manh mối, tìm cho tôi tất cả những người phía sau vụ án này.
Lô Trường Quân nghe những lời này cũng giật mình, hắn không nghĩ chuyện lại liên quan tới bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang Văn Thiên. Thị xã Tùng Giang là thị xã lớnthứ hai của tỉnh, bí thư thị ủy so với những lãnh đạo thị xã khác cũng cao hơn một bậc. Đối với Văn Thiên, Lô Trường Quân cũng nghe nói qua, hơn nữa còn nghe nói đối phương rất nhanh sẽ lên tỉnh nhậm chức. Một khi muốn điều tra em trai Văn Thiên, Lô Trường Quân có chút lưỡng lự, sợ rằng vụ án không đơn giản như mình nghĩ. Lô Trường Quân do một tay Phương Hoài Viễn đề bạt lên, Phương Hoài Viễn đã ra lệnh, Lô Trường Quân chỉ có thể chấp hành mà không nói điều kiện gì được.
- Chủ nhiệm Phương, tôi nhất định điều tra ra vấn đề, quyết không tha cho bất cứ kẻ vi phạm pháp luật nào hết.