Sống ở trường đại học thật là vui vẻ, hạnh phúc, mới đây mà thời gian đã qua mau. Ngoảnh lại đã tới tháng 6 năm 2000, Hứa Lập và mọi người sắp dự lễ tốt nghiệp.
Lúc này hầu hết sinh viên sắp tốt nghiệp đều vội vàng tìm việc nhưng Hứa Lập và phòng 308 lại không chút lo lắng vì sáu người đã có công ty Bạo Phong nên không lo lắng vấn đề việc làm sau tốt nghiệp. Hứa Lập đã tính toán một con đường rất tốt cho mọi người nên cho dù tốt nghiệp mà có công việc tốt bọn họ cũng không đi làm. Dù sao giờ họ đều có rất nhiều tiền, ít thì mấy triệu nhiều thì cũng hàng chục triệu, nếu như không làm ra một phen sự nghiệp thì sống thật uổng phí.
Mọi người đi bộ đến nhà hàng đông bắc, nhà ăn đông bắc không có gi thay đổi từ biển, địa điểm, chỉ khác là không phải địa điểm nhỏ có năm sáu mươi mét vuông. Hôm nay nhà hàng rất đông khách nên tên Béo cũng đến giúp.. Lão Vương bây giờ rất phù hợp với cái tên Vương lão bản. Dù hoàn cảnh có thay đổi, thức ăn ngon hơn nhưng giá thì không thay đổi. Nơi đây đã sớm trở thành địa điểm của các sinh viên đại học hội họp. Có khi vài chục năm sau những sinh viên tốt nghiệp công thành danh toại đều quay về đây tụ họp ôn lại những năm tháng sinh viên tươi đẹp.
Hôm nay là ngày học cuối cùng, mai là lễ tốt nghiệp, sáu người phòng 308 từ nay về sau sẽ hợp sức lại xây dựng tương lai.
Gian trong của tầng 4 Hứa Lập cùng sáu huynh đệ ngồi quanh một cái bàn lớn, ngoài ra còn có Vương Huệ ngồi bên. Bảy người giơ chén rượu trước mặt, dù có tiền nhưng rược bọn họ uống thì vẫn như trước, vẫn là rượu gạo.
Mọi người mải suy nghĩ nên không ai mở miệng, tất cả đều biết bữa cơm hôm nay là lần cuối bảy người uống rượu cùng nhau, lần sau không biết là khi nào mới tụ họp được đông đủ như thế này.
Tên Béo thấy không khí nặng nề chịu không nổi liền đưa chén rượu lên nói:
- Các anh em, bốn năm đại học khó khăn nay đã qua, cũng là bốn năm cả đời tôi khó quên nhất. Nhờ anh em chiếu cố mới có tên Béo hôm nay. Ngày mai chúng ta sẽ tốt nghiệp, là tiểu đệ tôi kính các ông một chén.
Mặt Vương Huệ ửng đỏ, cô cầm chén rượu lên nói:
- Các anh, em cảm ơn các anh đã chiếu cố em trong hai năm qua. Em và anh Béo đều là người Đông bắc không biết nói gì chỉ có thể thể hiện mọi tình cảm đều trongchén rượu này.
Nói xong Vương Huệ và tên Béo uống hết chén rượu
Do đám người Hứa Lập tác hợp, hơn nữa tên Béo rất quyết tâm nên một năm sau Vương Huệ nhận lời tên Béo. Lão Vương biết tên Béo nhiều năm, đối với tên Béo hiểu rất rõ cho nên chẳng những không phản đối con gái có bạn trai mà còn hai tay đồng ý. Hai người chỉ đợi Vương Huệ tốt nghiệp là cưới.
-Được rồi tiểu Huệ, em không phải nói gì nữa, bọn anh biết em rất biết nói chuyện , nếu tài hùng biện em không đạt giải nhất thì bọn anh như câm. Còn tên Béo, ông giả bộ buồn bã gì hả, Tiểu Huệ chưa tốt nghiệp, tiểu tử ông sẽ không rời Bắc Kinh, cái gì mà nói chạy Đông chạy Tây.
Thấy biểu hiện của đôi vợ chồng này như vậy, Hạng Long rất bất mãn nên nói mấy câu.
Hứa Lập cũng nói:
- Được rồi, chúng ta hôm nay ở đây là chia tay Nhị tử. Bảy người thì trừ tôi và Nhị tử ngoài ra mọi người còn ở Bắc Kinh, lúc nào gặp nhau không được. Tôi về quê nhưng cũng có thể quay lại, ngồi máy bay có vài giờ thôi , chỉ có Nhị tử tòng quân nhập ngũ, một khi tòng quân rồi thì không như chúng ta tùy tiện trở về lên không biết khi nào mới gặp nhau được. Nhị tử, con đường ông chọn rất gian nan e rằng bọn tôi không giúp được, ông không trách chứ.
Nhị tử nghe xong nóng nảy kéo Hứa Lập nói:
- Túc tử, mặc dù tôi hơn ông một tuổi nhưng trong lòng tôi luôn coi ông là anh. Nếu không có ông thì em trai, em gái tôi không thể học trường điểm, mà bố mẹ tôi cũng không có khả năng có cuộc sống tốt như bây giờ, về phần tôi.
Nhị tử dừng một chút rồi nói tiếp:
- Túc tử, tôi không giấu ông, tôi đã hỏi qua thầy, tôi được phân về làm thầy một trường tiểu học ở nông thôn. Nếu không có ông thì có lẽ cả đời này tôi chỉ là một thầy giáo dạy học ở quê cả đời.
Với việc của Nhị tử, Hứa Lập nhớ rất rõ, hơn nữa khi đó Hứa Lập mới xuất ngũ cũng đặc biệt đến trường kia thăm Nhị tử. Nhị tử tính tình quật cường, hắn đường đường tốt nghiệp đại học Bắc Kinh mà lại ở trường tiểu học kia tám năm, còn là một giáo viên bình thường không có chức vụ gì. Tất cả chỉ là vì nhà khó khăn lúci tốt nghiệp không có tiền để tặng quà nên không có được công việc tốt.
Khi đó vận mệnh Nhị tử là giống Hứa Lập nhất, chẳng qua Hứa Lập không muốn về quê làm thầy giáo dạy học cả đời lên mới xin tòng quân. Ở trong quân đội bảy năm trải qua không ítđến chuyện cũ, thậm chí Hứa Lập không muốn nghĩ đến đó nữa.
Hôm nay Hứa Lập đã quyết định đi một con đường khác, đi vào quan trường đạt nhiều quyền thế. Nhưng quan trường hiểm ác, Hứa Lập mặc dù không kinh nghiệm mấy nhưng cũng xemqua ti vi, báo chí cùng inte nhiều. Muốn tiến xa trên quan trường, đi được xa, đi được ổn nhất định phải bện một tấm lưới lớn, chỉ có đặt mình ở giữa lưới thì mới giảm bớt nguy hiểm và sẽ không bị những người coi mình như quân tốt rồi buông tha. Mạng lưới quan hệ càng lớn thì Hứa Lập mới có thể an toàn.
Ý nghĩ này Hứa Lập cũng đã nói với anh em trong phòng, sau khi mọi người thảo luận đã quyết định rõ: Nhị tử tòng quân, Hạng Long ở Bắc Kinh qua bố hắn cùng cậu tạo quan hệ với xã hội đen, Mắt kính thì sau hai năm đã trở thành lãnh đạo cấp cao nhất trong công ty Bạo Phong, Đăng Pháo sau khi tốt nghiệp cũng sắp đến công ty Bạo Phong nhận chức phó tổng giám đốc. Tên Béo và Vương Huệ thì nghiên cứu kinh tế học, sau khi tốt nghiệp sẽ lập một công ty riêng biệt. Như vậy quân sự hay chính trị thì mình đều có anh em, hơn nữa có tài chính hùng hậu làm chỗ dựa chắc chắn nhanh chóng lên cao như diều gặp gió. Về phần Đăng Pháo và tên Béo mặc dù cùng nhau làm kinh doanh nhưng bản chất khác nhau. Công ty Bạo Phong đều là đầu tư mưu lợi nên không tiện xuất hiện quá nhiều trước công chúng. Tên Béo lập một công ty mới chính là đại biểu bên ngoài.