Nghe Phạm Ngọc Hoa nói xong, Hứa Lập cũng nửa tin nửa ngờ nhưng hắn không muốn tin Kế Xuân Mai là người như thế:
- Vậy Kế Xuân Mai là người như thế nào? Cô ả đó thật sự có năng lực lớn như vậy ư?
- Người khác mình không biết nhưng nguyên giám đốc khách sạn Giang Ninh vì cản đường Kế Xuân Mai nên bị điều đến phòng Cựu cán là phó phòng, sau đó bị ủy ban kỷ luật điều tra nói hắn lúc làm giám đốc khách sạn Giang Ninh đã tham ô công quỹ, bây giờ hắn còn đang giam giữ tại nhà giam Tùng Giang. Nghe người ta nói tài liệu tố cáo là do Kế Xuân Mai viết. Bạn nói xem Kế Xuân Mai vốn là nhân viên phục vụ trong khách sạn Giang Ninh, vì quan hệ với Hoàng Hiểu Lương mà mấy năm sau làm phó giám đốc khách sạn. Như vậy lẽ ra giám đốc đã rất chiếu cố cô nhưng cô ả còn thấy không đủ, cô chẳng những kích động Hoàng Hiểu Lương đuổi người đi, đồng thời còn là đuổi tận, giết tuyêt như thế, đẩy vị cựu giám đốc kia vào ngục mới xong. Cũng chỉ có Kế Xuân Mai mới làm được như vậy.
Phạm Ngọc Hoa nói có chút tức giận, bất bình.
Hứa Lập nghe những lời này ngược lại cười, giám đốc khách sạn năm đó sợ rằng Kế Xuân Mai giết hắn cũng chưa hết giận. Lúc đó giám đốc chỉ cần gõ cửa cũng cứu được trinh tiết một cô gái, nhưng hắn lại không cứu mà lại đồng lão, cho lên Kế Xuân Mai đưa hắn vào ngục cũng là do hắn tự làm.
- Sao bạn lại cười?
Phạm Ngọc Hoa kinh ngạc nói:
- Mình nói cho bạn chính là muốn bạn cách xa người phụ nữ này một chút nếu không tiền đồ tốt đẹp của bạn sẽ bị hủy hoại trong tay ả.
- Bạn yên tâm, mình chỉ là một công chức nhỏ, lại không có oán giận gì với cô ta, sao cô ta hại mình chứ. Nào ăn một chút đi.
- Ừ.
Phạm Ngọc Hoa gật đầu thầm nghĩ mình không quan tâm nữa, quan tâm sẽ loạn. Hứa Lập sẽ không có việc gì đi trêu chọc Kế Xuân Mai, mà nếu Kế Xuân Mai chủ động tìm Hứa Lập gậy chuyện thì mình sẽ không tha cho cô ta.
- Hứa Lập, bạn biết không, lần này thi công chức bạn đã nổi tiếng không những đứng đầu toàn thị xã mà còn bỏ xa người đứng thứ hai rất nhiều. Bây giờ tên bạn rất nổi đó, nghe nói Bí thư thị ủy, thị trưởng đều nói bạn đến xã Nhị Đạo thật đáng tiếc. Nếu tương lai có cơ hội, lãnh đạo muốn điều bạn lên thị xã làm việc. Thật sự hâm mộ bạn quá.
- Nói vậy không khoa trương sao, mình giờ chỉ là công chức quèn, so ra còn kém cả bạn. Bạn còn làm ở rên huyện, đáng thương cho mình đến xã Nhị Đạo, một xã nghèo miền sơn cước, có gì là hâm mộ, mình hâm mộ bạn mới đúng.
Hứa Lập dù sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại hơi động, không nghĩ tới chính mình đã lưu lại ấn tượng với lãnh đạo, như vậy đối với tương lai sẽ rất có lợi. Chỉ cần mình có thành tích nào đó thì không sợ lãnh đạo không nhìn mình.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nên thời gian trôi rất nhanh, hơn nữa hắn cũng hiểu vì sao Kế Xuân Mai được gọi là mỹ nhân rắn coi như yên tâm. Tâm trạng vui làm Hứa Lập không ngừng kể truyện cười, mà Phạm Ngọc Hoa cũng phối hợp ăn ý. Dù những truyện cười này Phạm Ngọc Hoa cũng nghe qua nhưng chỉ cần Hứa Lập nói ra không biết sao cô cười mãi không ngừng.
Hai người ăn tới tám giờ, Hứa Lập thấy trời không còn sớm, hai người ăn cũng đã xong, ngay cả ấm trà cũng rót thêm hai lần thêm nước, nói:
- Đã trễ rồi, người nhà bạn có lo lắng bạn bị lừa bán đi không?
Phạm Ngọc Hoa cười nói:
- Bạn mới bị người lừa bán đó, mình đến đây có nói cho mẹ biết. Ôi cũng hơn tám giờ rồi, không được, mình phải về không họ lại sốt ruột. Cũng may mình nói đi ăn cùng bạn, nên cha cũng yên tâm nếu không khẳng định mẹ mình gọi điện từ sớm thúc giục rồi. Xem ra mặt mũi bạn cũng đáng tin.
Nói xong Phạm Ngọc Hoa đứng lên, cầm túi chuẩn bị đi về.
- Thật không nghĩ rằng người nhà bạn cũng biết mình, ngay cả cha mẹ cũng biết?
Hứa Lập đã sớm thanh toán xong, hắn vội vàng đi theo Phạm Ngọc Hoa ra ngoài.
- Họ đương nhiên biết bạn chứ, không những biết mà cha mình cũng gặp bạn rồi.
Phạm Ngọc Hoa vừa đẩy cửa vừa nói.
Hứa Lập càng nghi hoặc, không biết cha Phạm Ngọc Hoa là thần thánh phương nào, nhưng mình không quen biết ai họ Phạm cả.
Phạm Ngọc Hoa bắt taxi tại cửa rồi nói:
- Hôm nay cám ơn bạn, Hứa Lập, lần sau có cơ hội mình mời.
- Khoan, bạn đợi chút, trời tối rồi mà khi ở Bắc Kinh mình nghe nói ở thị xã mình không an toàn, mấy năm qua xảy ra vài vụ cướp bóc vẫn chưa phá được. Hay để mình đưa bạn về nhà, nếu xảy ra chuyện gì thì sợ rằng cha mẹ bạn tìm mình hỏi tội đó.
- Nói càn, bạn nói mấy vụ cướp bóc dù ở thị xã Tùng Giang nhưng họ cướp cửa hàng vàng bạc chứ mình làm gì có gì, hơn nữa ở huyện chúng ta không phát sinh vụ cướp nào cả, an toàn lắm chứ. Lại nói nhà mình đi mười phút là tới, lúc đó mình gọi điện báo cho bạn mình về nhà cũng được mà
Phạm Ngọc Hoa vừa nói xong đã đóng cửa, xe từ từ đi ra ngoài.
Phạm Ngọc Hoa quay lại thấy Hứa Lập đứng ở cửa không ngừng vẫy tay tạm biệt mình nên trong lòng rất vui. Nhưng mặt cô lại đỏ lên không biết về nhà giải thích như nào với cha mẹ, mình chưa bao giờ về nhà muộn như vậy. Cha mẹ sẽ nghĩ thế nào, may mà mình không cho Hứa Lập đưa về không thì càng không giải thích được với cha mẹ.
Nhưng chẳng qua đây là Phạm Ngọc Hoa đang lừa chính mình mà thôi, từ lúc cô nói chuyện với cha về chuyện Hứa Lập, cha mẹ Phạm Ngọc Hoa cũng đã chọn Hứa Lập làm con rể tương lai. Nếu không cũng bọn họ không yên tâm để con gái mình ăn cơm cùng một người ngoài muộn như vậy.
Phạm Ngọc Hoa về tới nhà, cha mẹ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, mẹ Phạm Ngọc Hoa nhìn thấy con gái về liền nói:
- Bảo bối chúng ta đã về? Cuộc gặp thế nào
- Đáng ghét. Cha, cha xem mẹ đang trêu con kìa.
Phạm Ngọc Hoa tới trước mặt cha, cô như một cô con gái bé bỏng nhào tới bên người cha.
- Ha, ha, con gái cha lớn rồi, lại biết tìm bạn trai nữa.
Cha Phạm Ngọc Hoa cười nói.
- Cha mẹ cười con, con không để ý đến cha mẹ nữa.
Nói xong Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt chạy về phòng mình, nằm úp mặt vào gối nhớ lại lúc ăn cơm cùng Hứa Lập, bất chợt nở nụ cười trên mặt.
Hứa Lập đứng ở cửa nhà hàng thấy Phạm Ngọc Hoa đã đi xa rồi mới đi về nhà. Đi được một đoạn thì di động đổ chuông:
- Bạn có tin nhắn.
Hứa Lập lấy điện thoại ra nhìn thì đúng là Kế Xuân Mai nhắn một câu:
- Uống rượu ít thôi, giữ gìn sức khỏe.