- Nói như vậy Tiếu Lợi Phi bình thường cũng không được như ý? Vậy cậu có thể giúp tôi gặp mặt hắn, cậu cứ nói có vụ làm ăn lớn cần làm.
Hứa Lập nghe xong Bạch Mang giới thiệu liền cảm thấy Tiếu Lợi Phi đúng là hợp ý mình.
- Hẹn Tiếu Lợi Phi nói chuyện làm ăn? Làm ăn lớn đến mức nào? Nếu ít sợ rằng không hẹn được hắn.
- Cậu có thể nói mỗi năm có thể cho hắn được chục triệu, như vậy hắn có hứng thú không?
- Hơn chục triệu? Có, hắn khẳng định có hứng thú. Hàng năm Tiếu Lợi Phi có thể kiếm được mấy triệu đã là nhiều, hơn chục triệu đương nhiên hắn sẽ cảm thấy hứng thú.
Bạch Mang mặc dù sớm biết Hứa Lập không phải người bình thường, nhưng không nghĩ tới Hứa Lập vừa mở miệng lại là chục triệu.
- Ừ, hôm nay muộn rồi, ngày mai cậu gọi điện cho hắn, hẹn hắn đến đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện.
Hứa Lập vừa đến Bắc Kinh lại gặp vụ Đao Ba gây chuyện, chẳng qua cũng bắt được con cá nhỏ Bạch Mang, lại tạo được quan hệ với con cá lớn Tiếu Lợi Phi, mục đích đến Bắc Kinh của hắn coi như thực hiện được. Đêm đó Hứa Lập ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Mang vội vã gọi điện cho Tiếu Lợi Phi. Tiếu Lợi Phi vốn không tin Bạch Mang có thể tìm vụ làm ăn nào tốt cho mình được, nhưng khi nghe tới một năm kiếm được chục triệu khiến y vẫn động tâm. Y mang theo tâm lý thà tin còn hơn không mà chạy đến vũ trường Long Đỉnh.
Trải qua một đêm dọn dẹp, mặc dù vũ trường vẫn không thể kinh doanh bình thường nhưng đã không còn là đống hỗn loạn như tối qua nữa. Tiếu Lợi Phi vừa vào vũ trường đã bị Bạch Mang kéo thẳng lên tầng hai. Hứa Lập và Béo đang chờ ở đây.
Tiếu Lợi Phi vào phòng thấy hai người ngồi trên ghế còn trẻ hơn Bạch Mang, y càng nghi ngờ mình bị trêu nên định quay đầu đi. Hai thằng thanh niên mới hơn 20 tuổi thì có thể làm ăn lớn gì? Còn gì mà một năm thu được chục triệu nữa chứ.
Bạch Mang đi theo phía sau thấy Tiếu Lợi Phi định đi, y vội vàng kéo Tiếu Lợi Phi lại nhỏ giọng nói.
- Tiếu thiếu gia, anh làm gì vậy, sao vừa tới đã đi.
Tiếu Lợi Phi trừng mắt nhìn Bạch Mang:
- Hỏi tôi ư? Cậu đang làm gì vậy hả? Hai thằng thanh niên mới 20 tuổi thì có vụ làm ăn lớn gì chứ? Cậu giỏi thật đó, ngay cả tôi cũng dám trêu, sau này xem tôi xử lý cậu như thế nào.
- Tiếu ta, Bạch Mang tôi là ai anh còn không biết sao? Tôi trêu ai cũng không dám trêu anh, tôi vẫn dựa vào anh để kiếm cơm mà. Người thanh niên kia thật sự là tìm anh để bàn chuyện làm ăn.
Nói xong Bạch Mang còn nhỏ giọng nói bên tai Tiếu Lợi Phi.
- Tối qua hắn tùy tiện lấy một chiếc thẻ đưa tôi, trong thẻ có một triệu coi như là tiền giới thiệu anh cho hắn. Thật đó, sáng nay tôi đã đi kiểm tra, bên trong thật sự có tiền.
Tiếu Lợi Phi nghe vậy mới dừng bước.
- Tiền giới thiệu là một triệu?
Bạch Mang gật đầu nói:
- Thật sự, chẳng qua không riêng gì là giới thiệu, đám đàn em của tôi hôm nay giúp bọn họ một chút, có mấy người bị đánh. Hắn nói ngoài tiền giới thiệu thì trong đó cũng là tiền chữa bệnh cho anh em. Chẳng qua trong đó đúng là có một triệu.
Tiếu Lợi Phi không nghĩ một thanh niên 20 tuổi vừa ra tay đã là một triệu, hơn nữa căn bản còn không coi từng đó tiền vào đâu, chắc vụ làm ăn kia là thật. Nghĩ vậy Tiếu Lợi Phi dừng chân không đi.
Lúc này Hứa Lập cùng Hạng Long cũng đã đứng lên, Hứa Lập mỉm cười.
- Tiếu thiếu gia nếu đã tới thì sao phải vội vàng đi? Với thân phận của anh còn sợ ai dám có ý đồ bất lợi với anh sao?
Mời không bằng khích, Tiếu Lợi Phi nghe vậy liền xoay người đi tới trước mặt Hứa Lập. Tiếu Lợi Phi đúng là nhìn không thấu cậu thanh niên trẻ tuổi này.
- Tôi lớn như thế này còn chưa sợ ai. Có chuyện gì cậu cứ nói.
Tiếu Lợi Phi nói xong đặt mông ngồi xuống ghế. Y thấp hơn Hứa Lập nên nếu đứng nói chuyện sẽ mất khí thế.
Hứa Lập đầu tiên là rót một chén rượu đưa cho Tiếu Lợi Phi.
- Tiếu thiếu gia hôm nay có thể đến đã là cho anh em thể diện, tiểu đệ trước mời Tiếu thiếu gia một chén, chuyện làm ăn chúng ta có thể từ từ nói, nhất định không làm Tiếu thiếu gia chịu thiệt.
Tiếu Lợi Phi hàng năm lăn lộn ở Bắc Kinh nên cặp mắt nhìn người phải có. Y nhìn ra được loại rượu mà Hứa Lập mời mình. Đây là rượu ScreaminEagle 1994, năm nay một chai được đấu giá ở Los Angeles với giá 3833 Usd, tính ra Nhân dân tệ cũng là hơn 30 ngàn, vậy một chén rượu cũng có giá mấy ngàn. Tiếu Lợi Phi thật không biết cậu thanh niên trước mặt này sao uống được loại rượu đắt đến thế. Y đâu biết rượu này do Hạng Long mua về để nâng cao cấp bậc vũ trường, chẳng qua mấy người Hứa Lập, Béo thấy liền lấy ra uống.
Nếu người ta cầm rượu xịn như vậy mời mình, Tiếu Lợi Phi đương nhiên sẽ không khách khí. Tiếu Lợi Phi lúc này đã hơi tin Hứa Lập quả thật là người có tiền.
- Có việc gì cứ nói thẳng.
Hứa Lập vỗ đùi cười nói.
- Tiếu thiếu gia quả thật là người dứt khoát, vậy tôi cũng không vòng vo.
Dứt lời hắn lấy tập tài liệu về mỏ quặng Molybdenum ở xã Nhị Đạo ra đưa cho Tiếu Lợi Phi.
- Tiếu thiếu gia trước xem cái này xem có hứng thú không.
Tiếu Lợi Phi lăn lộn không ít năm nên cũng có khả năng làm kinh tế, y đọc một lát là xong tập tài liệu. Đặc biệt có vài điểm chính đã sớm được Hứa Lập đánh dấu, Tiếu Lợi Phi đương nhiên rất nhanh biết rõ lợi ích lớn trong này.
- Còn không hỏi hai vị huynh đệ gọi là gì.
Tiếu Lợi Phi đã bị tập văn bản này thu hút sự chú ý, y rất muốn biết hai người trước mặt mình tên là gì.
- Tôi là Hứa Lập – phó chủ tịch xã Nhị Đạo phụ trách thu hút đầu tư.
Hứa Lập vừa nói vừa chỉ về phía Béo.
- Đây là Lý Tân, cũng là người đầu tư chủ yếu của hạng mục này.
Tiếu Lợi Phi không nghĩ Hứa Lập chỉ là một phó chủ tịch xã nhỏ nhoi, tính ra cũng cùng lắm là một nhân viên công chức cấp phó trưởng phòng mà thôi, người như vậy ở Bắc Kinh đi đâu cũng thấy. Sợ rằng một tên đi xe đạp ở trên đường cái Bắc Kinh cũng có cấp bậc cao hơn Hứa Lập vài bậc. Nhưng làm Tiếu Lợi Phi khó hiểu là Lý Tân – người đầu tư chủ yếu hạng mục này từ đầu đến cuối không nói, giống như là chuyên môn nghe lời Hứa Lập vậy. Phải biết hạng mục này mình vừa đọc thấy tổng giá trị đầu tư ít nhất cũng phải lên tới cả trăm triệu. Một tên có trăm triệu trong tay sao nghe lời một tên phó chủ tịch xã? Đúng là một tổ hợp kỳ quái.