Tô Quảng Nguyên nói khiến mọi người ngồi đều sửng sốt, lại nghe Tô Quảng Nguyên nói tiếp:
- Đặc biệt là với một vàì vấn đề lâu dài quần chúng không hiểu, không ủng hộ khiến mọi chuyện kéo dài, cuối cùng lại khiến quần chúng kêu oán.
Không nói xa mà ngay mấy năm trước trong thị xã chúng ta việc sông ngòi ứ đọng là vì tài chính có hạn lại khấu trừ vào tiền lương của cán bộ công chức nên không thể nói rõ tình hình minh bạch với quần chúng, không được quần chúng ủng hộ. Cuối cùng bị tố cáo tới ủy ban kỷ luật tỉnh, ủy ban kỷ luật Trung Ương nói rằng lãnh đạo thị ủy, lãnh đạo chính quyền thị xã Vọng Giang chúng ta tham ô. Nhưng họ lại không biết rằng đường sông đó chính là tài sản, tính mạng của toàn bộ quần chúng, nếu như lúc ấy có thể thu thập toàn bộ ý kiến của quần chúng thì đem mọi chuyện công khai ra xã hội, tiếp thu sự giám sát của toàn xã hội thì chuyện không nghiêm trọng như vậy. Cho nên với việc áp dụng thu thập ý kiến nhân dân tôi ủng hộ hai tay, toàn lực ủng hộ.
Tô Quảng Nguyên cũng không có ý kiến, người còn lại càng không có ý kiến, ai lên tiếng đều đánh giá cao phương án này của Lưu Hồng Đào. Cuối cùng giơ tay biểu quyết thì toàn bộ thông qua, mồng một tháng sau sẽ chính thức bắt đầu áp dụng.
Sau khi biểu quyết Hứa Lập liếc mắt nhìn Tô Quảng Nguyên nhưng lại phát hiện sau khi Tô Quảng Nguyên phát biểu thì nước cũng không uống mà chỉ ngồi cúi đầu chăm chú nhìn vào văn kiện của mình.
Hứa Lập không đoán ra Tô Quảng Nguyên đang suy nghĩ gì nhưng Tô Quảng Nguyên bị bức vào tình thế này nói xong rồi trong lòng cũng buồn bực. Nhân cơ hội Hứa Lập không cho đối thủ có cơ hội phản bác nói tiếp:
- Văn kiện đã thông qua, chủ nhiệm Lưu, sợ rằng ngài còn phải tốn nhiều thời gian. Hơn nữa việc thu thập ý kiến nhân dân lần này phải làm cho thật tốt, phải nắm bắt được những điểm nóng, những vấn đề khó khăn của thành phố. Nắm bắt được những vấn đề thực tế liên quan đến lợi ích của quần chúng, để toàn bộ quần chúng biết, việc thu thập ý kiến của nhân dân thật sự tốt để thực hiện vì nhân dân có cuộc sống tốt nhất.
Lưu Hồng Đào hiểu tâm tư của Hứa Lập, chẳng qua nếu đã nhận lời Hứa Lập thì cũng không có ý khác nữa. Hơn nữa trong khoảng thời gian Tô Quảng Nguyên gây nên nhiều chuyện có hậu quả không tốt cũng khiến mình cảm thấy không yên. Vì lợi ích của mình liền bắt tay với Vương Định Bang và Hải Đức, ngay cả mình là lão lãnh đạo cũng không nói một tiếng, chẳng lé hắn tưởng mình sang Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc là vô ích sao? Từ khi nào hắn không nể mặt mình nữa? Nếu hắn bất nhân thì mình cần gì phải cân nhắc tới hắn.
- Bí thư Hứa, cậu yên tâm. Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chúng tôi cũng nhiều lần họp cũng nghe nhiều ý kiến của mọi người. Với lần đầu áp dụng đề tài thu thập ý kiến của quần chúng đã có nội dung sơ bộ, theo tôi năm nay chúng ta phải cải tạo những căn hộ cũ, trong khu giải tỏa sẽ tiến hành thu thập ý kiến những hộ ở đó, những công hàm liên quan sẽ được gửi đến chính quyền thị xã ngay.
Tô Quảng Nguyên không lên tiếng nhưng khi nghe Lưu Hồng Đào nói đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt.
Sẽ tiến hành thu thập ý kiến việc cải tạo căn hộ cũ và khu vực giải phóng mặt bằng, với việc này trái tim Tô Quảng Nguyên như nhảy ra ngoài.
Hứa Lập chú ý tới biểu hiện của Tô Quảng Nguyên trong lòng cười lạnh, anh cho rằng việc anh và Hải Đức làm ở đây có thể giấu được sao? Các người quá coi thường Hứa Lập tôi rồi, các người hôm nay muốn nhân cơ hội lấy chính sách giải tỏa các căn hộ cũ của tỉnh để làm lợi cho mình sao tại Vọng Giang sao? Nghe nói ngay cả đơn vị thi công các người cũng đã tìm rồi. Lần này tôi sẽ khiến cho anh Tô Quảng Nguyên tự mang đá đá đập mình. Một khi tiến hành thu thập ý kiến nhân dân, với tất cả văn kiện quy định sẽ phải đưa ra ánh sáng, xem các người có thể làm như thế nào? Chuyện đầu tiên Hải Đức giao cho Tô Quảng Nguyên đã không hoàn thành, tôi xem anh có thể khiến Hải Đức hài lòng như thế nào.
- Được rồi, tôi sẽ chờ tin tức tốt của chủ nhiệm Lưu.
Hứa Lập lờ mờ cười nói.
Thời gian sau đó Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cùng chính quyền thị xã tích cực vận động, chuẩn bị lần đầu tiên thu thập ý kiến của nhân dân ở Vọng Giang. Hứa Lập chỉ ngồi ngoài xem, người phụ trách công tác xây dựng đô thị bên chính quyền chính là Phó thị trưởng thường trực Lăng Chí Viễn. Từ vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc điều tới làm Phó thị trưởng thường trực, Lăng Chí Viễn biết công lao đều là nhờ Hứa Lập, mình phải đi đầu, toàn tâm toàn ý ủng hộ Hứa Lập, việc thu thập ý kiến lần này chính là cơ hội. Nếu vận tác tốt thì toàn bộ quần chúng sẽ ủng hộ, địa vị của mình ở chính quyền thị xã cũng tăng lên, thậm chí Hứa Lập ủng hộ hoàn toàn có thể chống lại Tô Quảng Nguyên.
Viện thu thập ý kiến nhân dân lần này Lăng Chí Việc toàn lực ủng hộ, nhiều lần triệu tập lãnh đạo các ngành có liên quan họp, nghiên cứu chi tiết việc thu thập ý kiến nhân dân, phải làm thật tốt để Hứa Lập hài lòng, quần cúng nhân dân hài lòng.
Nhưng lần này Hứa Lập không tự một tay mình thực hiện chính sách thu thập ý kiến nhân dân lần này. Bởi vì hoạt động nghiên cứu cơ sở ở khu vực khó khăn do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tổ chức đã bắt đầu.
Thôi Lâm lái xe đưa Hứa Lập tới ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh Cát Lâm. Tới trụ sở ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhưng Hứa Lập không vội xuống xe mà hỏi quan hệ của Thôi Lâm với Địch Băng.
Thôi Lâm dù đã hơn 30 tuổi nhưng đến này chưa từng có bạn gái, nghe Hứa Lập nhắc tới Băng muội mặt hắn đỏ lên cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Vẫn, vẫn tốt.
Hứa Lập cũng không chấp nhận câu trả lời đơn giản như vậy nói:
- Cũng hơn 30 rồi, chuyện này mà còn xấu hổ, tốt là tốt, không được là không được, cái gì mà gọi là tốt vẫn tốt.
Thôi Lâm biết Hứa Lập quan tâm tới mình liền giải thích:
- Thời gian này chúng tôi mới quen nhau nhưng ý tôi đã quyết, không biết ý cô ấy thế nào, mẹ tôi có đồng ý hay không. Mẹ tôi như vậy, nếu mẹ không đồng ý thì tôi sợ rằng...?
Hứa Lập biết Thôi Lâm là người con có hiếu, cha thì qua đời sớm, hắn sợ mẹ đã phải đau buồn rồi, nếu mẹ không đồng ý thì Thôi Lâm cũng sẽ từ bỏ không liên lạc với Địch Băng nữa. Với tính cách này không thể nói là tốt hay xấu, có hiếu với mẹ là tốt nhưng chuyện gì cũng nghe theo mẹ thì quả thật là chuyện không tốt.
- Được rồi, lần này tôi đến Cát Sơn cũng phải nửa tháng, nửa tháng này tôi cho anh nghỉ để giải quyết việc chung thân đại sự. Còn chuyện của mẹ anh đừng lo lắng, bà là người thông tình đạt lễ, hôm nay anh đến Huệ An rồi thuyết phục Địch Băng đồng ý đi cùng anh về nhà gặp mẹ. Anh phải về nhà, đây là nhiệm vụ chính trị tôi giao cho anh, phải hoàn thành thật tốt, có nghe thấy không.
- Vâng, cám đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Thôi Lâm vội vàng nói, y thiếu chút nữa làm lễ như quân đội với Hứa Lập.