Khi cửa phòng thủ thuật được mở ra, Lữ Tĩnh mặt đầy hưng phấn từ trong đi ra. Lý Tân vừa thấy Lữ Tĩnh liền vội vàng đi lên đón.
- Sao rồi, đã sinh chưa?
- Đã sinh, là con trai, chúc mừng anh.
- Tiểu Huệ thế nào rồi? Sinh thường ư?
- Mẹ tròn con vuông, là sinh thường, chị ấy lập tức sẽ ra, em ra trước báo tin mừng cho mọi người.
Nói xong Lữ Tĩnh lại xoay người vào phòng.
Hứa Lập nhìn vẻ đáng yêu của Lữ Tĩnh, hắn không khỏi thấy đau lòng. Chẳng qua hắn lúc này căn bản không dám nói chuyện với Lữ Tĩnh. Hắn không muốn làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô, hắn chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho cô. Có lẽ không có mình thì cuộc sống của cô sẽ hạnh phúc hơn.
Mọi người chờ ở ngoài gần nửa tiếng Vương Huệ mới được đẩy ra khỏi phòng thủ thuật. Lữ Tĩnh ôm em bé mới sinh đi theo phía sau.
Nhìn cảnh quen thuộc này, Hứa Lập chỉ thấy đau xót trong lòng. Năm đó Lữ Tĩnh cũng bế con làm nũng với mình, ba người đã sống rất hạnh phúc. Nhưng tất cả lại giống như một giấc mơ, kiếp này không thể tiếp diễn được nữa.
Bố mẹ Vương Huệ và Lý Tân thấy Vương Huệ và em bé bình yên, bọn họ vội vàng lấy bao lì xì đã chuẩn bị ra. Người trong ca trực, người dọn vệ sinh cũng được tặng bao lì xì. Về phần bác sĩ chính được nhận bao lì xì 8888 tệ, mấy y tá được nhận bao lì xì 6666 tệ, trong lúc nhất thời mọi người đều vui mừng.
Mọi người vây quanh Vương Huệ tiến vào phòng bệnh đặc biệt, Lý Tân như một đứa bé lúc nhìn vợ, lúc lại xem em bé đang đặt trên giường. Miệng hắn há hốc ra không ngậm lại được.
- Ngốc quá.
Vương Huệ mặc dù mệt nhưng nhìn bộ dạng của Lý Tân, cô không khỏi cười mắng.
Nhưng Lý Tân bây giờ căn bản không để ý, hắn ngược lại còn nắm chặt tay Vương Huệ nói:
- Bà xã, cảm ơn em, em vất vả rồi. Anh nhất định sẽ đối tốt với em cả đời.
Có thể nói ai ở đây cũng vui mừng, bố mẹ Lý Tân cũng đã tới nơi, thấy con dâu đã sinh cháu trai cho mình, hai ông bà cười tươi như hoa.
Hứa Lập nhìn bố mẹ Lý Tân, Vương Huệ vây quanh Vương Huệ và em bé, hắn thấy rất đau. Hứa Lập xoay người đi ra ngoài đứng trước cửa sổ nhìn tới mà không thấy được cảnh tượng gì. Hắn run rẩy lấy thuốc trong túi vừa định châm hút lại có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
- Xin lỗi, ở đây cấm hút thuốc.
Hứa Lập ngẩn ra, là Lữ Tĩnh lên tiếng.
Lữ Tĩnh mặc bộ đồ đồng phục màu trắng đang khẽ nhíu mày. Hứa Lập vốn không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Lữ Tĩnh nhưng lại một lần nữa gặp ở đây. Thấy Lữ Tĩnh như vậy, Hứa Lập không biết nói gì.
Hắn vội vàng dập thuốc nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi mải suy nghĩ nên quên mất.
Hứa Lập chẳng những biết ở bệnh viện không cho hút thuốc, hắn càng biết Lữ Tĩnh rất phản cảm với mùi thuốc. Cũng may trước đây hắn do nhu cầu công việc nên khi gia nhập bộ đội đặc chủng liền cai thuốc, hắn quen Lữ Tĩnh căn bản không hút thuốc lá, nhưng đời này không bị công việc trói buộc hơn nữa trong quan trường luôn dùng "thuốc, rượu" thì mình còn cần cấm thuốc sao?
Vừa nãy Hứa Lập quay lưng về phía hành lang nên Lữ Tĩnh không nhận ra. Lúc này cô mới thấy là Hứa Lập mà mình đã gặp ở nhà Lý Tân, Lữ Tĩnh có chút xấu hổ nói.
- Thì ra là anh. Bệnh viện không cho hút thuốc nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt tới bệnh nhân. Anh nếu không nhịn được chỉ có thể vào toilet hút thôi.
- Không cần, không cần, tôi cũng không nghiện nặng lắm, ở phòng nhiều người nên tôi muốn ra ngoài đứng cho thoáng. Cô cứ làm việc của mình đi.
- Cũng không bận gì, anh Lý đã thuê phòng đặc biệt, dù Huệ tỷ ra viện cũng có y tá tới tận nhà chăm sóc. Bệnh viện đã điều em chuyên môn phụ trách chăm sóc cho Huệ tỷ. Chẳng qua bây giờ ở bệnh viện đã có bác sĩ và y tá khác phụ trách, em không có việc gì.
Lữ Tĩnh cười nói.
Hứa Lập càng lạc mình thêm trong tiếng cười của cô, hắn chỉ ngơ ngác nhìn cô.
Lữ Tĩnh cũng phát hiện Hứa Lập nhìn mình chăm chú, cô đỏ mặt khẽ gắp.
- Anh nhìn gì thế?
Nói xong cô xoay người tiến vào phòng bệnh của Vương Huệ, chỉ còn lại mình Hứa Lập ở hành lang.
Lúc lâu sau, Hứa Lập tát mạnh vào miệng mình thầm nghĩ: "Hứa Lập, mày không được vô sỉ như vậy. Nếu mày còn nhớ tới Lữ Tĩnh thì cũng càng không được như vậy, như vậy sẽ làm hỏng cả đời cô ấy"
Hứa Lập cắn môi xoay người ra khỏi bệnh viện. Nhưng sau khi ra ngoài Hứa Lập lại không nhịn được nhìn về phía cổng bệnh viện. Hắn biết mình rời đi sợ là không thể liên lạc gì với Lữ Tĩnh nữa. Thôi, để cô coi mình như một khách qua đường vậy, để cô in sâu trong tim mình thôi.
Vì né tránh Lữ Tĩnh, mấy ngày liên tiếp Hứa Lập tìm đúng thời gian mới vào bệnh viện thăm Vương Huệ. Vương Huệ đã dần hồi phục, đã có thể động, em bé cũng rất khỏe mạnh. Hứa Lập đã có thể chào tạm biệt Lý Tân một mình lên tàu quay về Vọng Giang.
Với điều kiện của Hứa Lập thì hắn không cần đi tàu về Tùng Giang, càng không cần lên toa giường cứng. Tất cả chỉ là do Hứa Lập lại nhớ ngày mình gặp Lữ Tĩnh năm nào. Hứa Lập còn cố ý bảo Lý Tân tìm người mua giúp mình vé ở đúng toa năm nào. Hắn muốn nhớ lại quá khứ một chút. Hứa Lập luôn thầm nói co mình đây là thời khắc mình hoàn toàn xa cách Lữ Tĩnh.
Mặc dù Hứa Lập không ngừng tự dặn mình phải quên Lữ Tĩnh, dù không thể quên nổi cũng chỉ có thể in sâu cô vào trong tim. Chẳng qua khi hắn tới ga tàu vẫn vô thức nhìn quanh hy vọng có thể thấy nàng tiên xinh đẹp trong đám đông một lần nữa.
Chỉ tiếc ông trời không giúp hắn, tới khi tàu kéo còi inh ỏi nhắc Hứa Lập phải kiểm tra vé, Hứa Lập vẫn không thấy hình ảnh Lữ Tĩnh đâu. Hắn đứng trước cửa soát vé thật lâu không muốn rời đi. Hắn rất hy vọng Lữ Tĩnh có thể đột nhiên từ trong đám người lao ra thoáng cái chạy qua người mình, cô vẫn thở hổn hển đeo bao lớn bao nhỏ như năm nào.
Nhưng tất cả chỉ có trong tưởng tượng của Hứa Lập. Đến khi mọi người kiểm tra vé xong, Hứa Lập cũng chỉ t đi theo dòng người tiến vào, lên tàu. Mặc dù ở khoang của hắn đã có đông người nhưng lại không có Lữ Tĩnh, nhiều người hơn nữa đối với hắn vẫn chỉ là trống rỗng. Hứa Lập nằm trên giường mà cảm thấy rất cô đơn.