Trọng Sinh Vi Quan

Chương 469: Chương 469: Trưng cầu ý kiến dân chúng




Lưu Hồng Đào cũng biết Hứa Lập quyết không thể tự nhiên tìm mình tới đây, dù sao mình cũng từng là bí thư thị ủy Vọng Giang, bây giờ sang Đại hội đại biểu nhân dân làm nhưng cũng là chờ tới tuổi mà thôi. Lưu Hồng Đào chuyển đề tài nói.

- Hôm nay cậu tìm tới tôi chắc không vì việc của Hiểu An chứ, có việc gì cứ nói thẳng. Giữa chúng ta còn cần khách khí sao?

Lưu Hồng Đào làm lãnh đạo cả đời, y biết rõ thế sự. Hứa Lập vừa tới đã nhắc đến Hiểu An chính là dùng chiêu bài tình cảm thì nhất định là có việc cần nhờ mình. Chẳng qua mặc kệ nói như thế nào thì mình dù sao cũng đã lui, có một số việc cần làm vẫn phải làm. Mà Hứa Lập còn có thể nghĩ tới mình đã là nể mặt mình.

- Lão bí thư, tôi mới lên làm bí thư thị ủy chưa lâu, chuyện công việc còn cần nhờ ngài, ngài đừng bỏ tay mặc kệ đó.

- Năng lực của cậu mọi người đều thấy rõ, tôi cũng tin tưởng cậu nếu không cũng không giao trọng trách này cho cậu. Chẳng qua chỉ cần có lợi cho Vọng Giang thì chỉ cần tôi có thể động sẽ không từ chối.

- Lão bí thư cũng nghe nói về vụ án gây ô nhiễm môi trường của công ty giấy Phong Hoa thời gian trước chứ?

Nghe Hứa Lập nói tới chuyện công ty giấy Phong Hoa, Lưu Hồng Đào trầm mặt đau đớn gật đầu nói.

- Tôi có nghe, là do tôi tạo gánh nặng cho cậu, tôi thẹn với ngàn dân chúng ở thôn An Dân, thẹn với những người chết vì ung thư. Cậu làm đúng, chúng ta không thể vì lợi ích trước mắt mà phải nhìn về lâu dài. Có phải vì việc này mà có người gây áp lực cho cậu không? Cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ.

Lưu Hồng Đào vừa nói có chút kích động đứng lên.

- Lão bí thư lo lắng quá rồi.

Hứa Lập tranh thủ trấn an Lưu Hồng Đào. Hai người ngồi xuống, Hứa Lập nói lại.

- Lúc ấy tình hình tài chính Vọng Giang chúng ta như thế nào mọi người đều rõ, nếu không có công ty giấy Phong Hoa này thì sợ là tài chính Vọng Giang sẽ gục. Nếu như không có nội thất Shunin đầu tư vào Vọng Giang, tạo thành nguồn thu tài chính mới cho Vọng Giang thì tôi sợ cũng không dám mạo muội điều tra công ty giấy Phong Hoa. Dù sao có mấy chục ngàn người ở thị xã cần tiền mà, mấy trăm ngành chờ cơm ăn. Tôi lần này mời ngài tới là muốn mời ngài xuống núi một lần nữa.

- Rời núi? Tôi rời núi gì chứ?

Lưu Hồng Đào khó hiểu hỏi.

- Kết hợp việc điều tra Trịnh Quân Ba và vụ án công ty giấy Phong Hoa mới xảy ra, tôi có một suy nghĩ muốn trao đổi với ngài.

Hứa Lập cẩn thận nói.

- Ý tưởng gì? Nói tôi nghe xem.

Lưu Hồng Đào mở to mắt nhìn. Vụ án Trịnh Quân Ba và vụ án ô nhiễm của công ty giấy Phong Hoa có thể nói là nỗi đau trong lòng Lưu Hồng Đào, làm y thấy mình thẹn với sự kỳ vọng của dân chúng Vọng Giang. Trong thời gian mình làm lãnh đạo Vọng Giang, mình chẳng những không tạo được lợi ích gì cho dân chúng Vọng Giang ngược lại còn tạo ra nhiều việc như vậy. Mà Hứa Lập lại nói tới hai việc kia bảo sao Lưu Hồng Đào không hứng thú.

- Tôi cảm thấy cần tăng cường quyền lợi giám sát của Đại hội đại biểu nhân dân.

Lưu Hồng Đào nhíu mày nhìn Hứa Lập nhưng phát hiện mình không nhìn thấu cậu thanh niên này. Lẽ ra con người làm quan to hay nhỏ đều thích ôm quyền nhưng Hứa Lập lại khác hẳn, ngược lại không ngừng ủy quyền. Phải biết là Hứa Lập bây giờ không phải là chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Vọng Giang, mình mới là chủ nhiệm. Nhưng Hứa Lập lại muốn tăng quyền lợi giám sát cho Đại hội đại biểu nhân dân, tăng quyền cho Đại hội đại biểu nhân dân. Vậy không phải Hứa Lập trao một phần quyền lợi trong tay cho mình sao?

Hứa Lập nhìn thoáng qua Lưu Hồng Đào rồi nói tiếp:

- Lão bí thư, ngài nói Vọng Giang chúng ta sở dĩ gặp phải các vụ án như Trịnh Quân Ba, công ty giấy Phong Hoa đều là có các lãnh đạo, ban ngành bảo vệ không? Mà những người này tại sao lại dám coi thường quốc pháp, đi vào con đường phạm tội như vậy? Tôi thấy chính là thiếu sự giám sát hôm qua, buông lỏng việc ước thúc cán bộ, khiến các cán bộ lãnh đạo thư thái. Đặc biệt là cán bộ lãnh đạo cấp thị xã lại thiếu việc giám sát hữu hiệu nên ở địa bàn của bọn họ, bọn họ là vua.

- Các cơ quan như Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát lại không tạo được tác dụng giám sát nên có, bọn họ nhiều lắm chỉ là lập án điều tra khi đã xảy ra vụ việc. Nhưng lúc đó đã muộn, một ít cán bộ lãnh đạo vốn ưu tú nhưng rơi vào bùn quá sâu nên không thể tự kiềm chế. Nhìn bọn họ phải vào tù, chúng ta cũng cảm thấy đáng tiếc vì quốc gia đã bồi dưỡng những nhân tài này bao năm qua.

- Cho nên tôi mới hy vọng tăng lực độ giám sát của Đại hội đại biểu nhân dân thị xã, có thể tiến hành giám sát trước khi sự việc xảy ra. Đặc biệt là tiến hành giám sát các việc liên quan thiết thực tới dân chúng toàn thị xã, cũng có thể tiến hành công khai ở mức độ nhất định, làm cho dân chúng có thể có quyền biết, quyền giám sát của mình, vì thế tăng cường hữu hiệu việc diệt trì mầm mống sai phạm của các ban ngành, lãnh đạo.

Hứa Lập nói xong, Lưu Hồng Đào trầm ngâm rất lâu. Các ủy viên Đại hội đại biểu nhân dân là do dân chúng toàn thị xã bầu ra, đây vốn là tổ chức đại biểu cho quyền lợi của dân chúng thị xã. Chẳng qua ủy viên các nơi trong cả nước có ai thuần túy đại biểu cho quần chúng nhân dân chứ? Như vậy Đại hội đại biểu nhân dân không thể chính thức thể hiện ý dân, không thể nói ra tiếng ní của dân. Các ủy viên càng lúc càng đi lại gần quan chức, cho nên nói Đại hội đại biểu nhân dân có quyền lực giám sát đảng ủy, chính quyền trên địa bàn căn bản là bảo đồ đệ giám sát sư phụ, không có hiệu quả hữu hiệu gì.

- Ôi, công việc này sợ là không dễ làm. Đại hội đại biểu nhân dân hàng năm đều đề xuất hơn chục vấn đề nhưng dù là đưa ra vấn đề nhưng thiếu tính ước thúc, bên chính quyền trả lời chỉ là cam đoan và hứa hẹn. Tôi từng xem qua bản ghi chép vấn đề trước đây của Đại hội, tất cả chỉ là mình lừa mình mà thôi.

Hứa Lập khẽ lắc đầu nói:

- Lão bí thư, lần này không phải tôi nói chơi. Tôi chẳng những muốn tăng lực độ giám sát của Đại hội đại biểu nhân dân với chính quyền, tăng tính công khai trong giám sát, tăng tính minh bạch mà còn chuẩn bị trưng cầu ý kiến nhân dân.

- Trưng cầu ý kiến nhân dân?

Lưu Hồng Đào cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe tới từ này.

- Trưng cầu ý kiến nhân dân, tên cũng như ý nghĩa, chính là mời quần chúng nhân dân bình thường cũng tham gia vào việc giám sát chính quyền và các ban ngành chính quyền. Tôi cho rằng dân chúng có quan hệ trực tiếp về mặt lợi ích tới chính sách và công việc của chính quyền, hai bên cần phải có một vật trung gian. Thị trưởng, phó thị trưởng, thủ trưởng các ban ngành vừa có quyền quyết sách lại có quyền chấp hành, như vậy công việc của bọn họ chẳng những bị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc giám sát, cũng cần nhân dân giám sát. Quan trọng nhất là chỉ khi công khai hóa, minh bạch hóa mới có thể chân chính thực hiện các chính sách, pháp quy có lợi cho dân chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.