Mùng hai phải về nhà mẹ đẻ, sáng sớm Chu Đại Phúc cùng với Vương thị chuẩn bị đồ để mang đi, xóc nảy nửa ngày đến Vương gia thôn vừa vặn giờ ăn cơm trưa. Lí thị đứng ở cửa chờ như cũ. Thấy Vương thị đến lập tức dẫn bọn họ vào trong nhà, nói cả nhà đang chờ cơm bọn họ. Chu Vũ Hàm đi vào liền thấy mọi người đã ngồi đông đủ ở đó.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy hai người dượng, đều là người thành thật và nhân hậu, chẳng qua dì Cả xem ra có chút linh hoạt, dì Hai là người rất thành thật. Một ánh mắt nhìn qua dì Hai lập tức ngồi im, khó trách dì Hai được lòng mọi người như vậy. Thì ra đang làm chủ quán. Cũng có thể thấy được, đến bà ngoại cũng thiên vị người thành thật, bằng không các nữ nhi gả đi đều không chọn người thật thà rồi.
Mấy con trai nhà dì Cả đã cưới vợ, có hai tôn tử. Hôm nay nàng dâu và tôn tử cùng đến, hai tiểu gia hỏa tinh linh cổ quái vừa nhìn thấy có người đến lập tức đứng lên chúc tết, Vương thị cười tủm tỉm lấy ra mấy đồng tiền cho bọn nhỏ. Nhà dì Hai cũng đã có hai cháu gái, con đã thành thân, có nàng dâu đang mang thai nên ở nhà không có tới. Nữ nhi so với Chu Vũ Hàm có chút nhỏ hơn, vừa thấy chính là tiểu nữ ngoan ngoãn.
Cơm nước xong hai mợ thu dọn bàn ăn, hôm nay mợ nhỏ không nói cái gì, nhưng trên mặt viết rõ ta rất khó chịu. Nhưng cả nhà đều mặc kệ mợ ấy.
Tiểu Lan lôi kéo Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Điệp, nữ nhi của dì Hai vào phòng. Tiểu Lan và Chu Vũ Hàm đều đã đính hôn, hai người tâm sự về đồ cưới rồi làm thế nào để dưỡng nhan. Chu Vũ Hàm xem Tiểu Điệp ở bên cạnh có chút không được tự nhiên liền chủ động hỏi nàng bình thường ở nhà làm gì? Nàng đều thành thật đáp lại, hơn nữa còn hỏi lại một chút các nàng thích làm gì? Ba người tán gẫu rất vui vẻ, Chu Vũ Hàm cảm thấy mợ nhỏ cực phẩm lại có thể như dì Hai, sinh ra hai đứa nhỏ đặc biệt nhu thuận.
Đợi đến lúc chạng vạng, tất cả đều cáo từ ra về, Lí thị biết nhà nàng ngày mai còn muốn đi ra ngoài chúc tết mọi người nên không có giữ bọn họ lại. Xóc nảy nửa ngày mới trở về nhà, Chu Vũ Hàm lạnh đến run cả người, môi đều tím tái. Vương thị lập tức đốt kháng nóng lên, để nàng ngồi vào trong, thế này mới có thể tốt hơn một chút.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ cũng không đi ra ngoài, chủ yếu là thân thích của Chu Đại Phúc rất ít, chỉ có nhà đường thúc đã đi tết bái vào cuối năm rồi. Còn có Tưởng đại lang cũng đã tới chào hỏi lúc trong năm, thực ra còn chưa có thành thân có thể đến hoặc không đến, nếu đến thì thể hiện nhân gia coi trọng cô nương đó. Vương thị cao hứng ,miệng cười không thể khép được, nói thẳng Tưởng đại lang thật hiếu thuận. Nói nữ nhi về sau có phúc phần, vừa thấy liền biết hắn là người nhân hậu.
Thực ra Chu Vũ Hàm cũng rất vui vẻ, cảm thấy hắn như vậy sẽ là người yêu thương và tôn trọng thê tử. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn Chu Vũ Hàm đã cảm thấy yên tâm, tuy rằng bộ dạng không tuấn tú lắm, nhưng lại rất có sức quyến rũ, không phải tiểu bạch kiểm. Nữ nhân cổ đại tương đối thiên vị tiểu bạch kiểm có ngoại hình thư sinh, nhưng Chu Vũ Hàm không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy nam nhân như vậy không có khí khái của một nam tử.
Một ngày này Chu Vũ Hàm có điểm vui vui, hắn chính là trượng phu tương lai, là nam nhân về sau cùng nàng chung hoạn nạn, một tia không tình nguyện trong lòng cũng đã tan thành mây khói, nàng bắt đầu chân chính chờ mong tới hôn lễ.
Tưởng đại lang nhìn thấy nàng cũng rất vui vẻ, một cô nương nhỏ nhắn nhưng thật khéo léo, cười rộ lên sẽ thấy hai má lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt đen láy hấp dẫn người khác. Hắn bỗng dưng tưởng tượng đến sự thân ái hiện lên trong ánh mắt nàng. Hắn bỗng nhiên bị ý nghĩ này dọa sợ, nhưng lại cảm thấy đây là đương nhiên. Thời điểm về nhà còn có chút vui sướng. Buổi tối ngủ nằm mơ , hắn mơ thấy ánh mắt nương tử cười tủm tỉm nhìn hắn, ngày hôm sau lúc thức dậy sờ vào quần lập tức đỏ mặt, chạy nhanh đứng lên thay quần áo. May mà không có ai biết. Lại chờ mong sẽ thành thân sớm, khi đó hắn có thể danh chính ngôn thuận thân mật với nàng.
Qua vài ngày, Chu Vũ Hàm đề xuất muốn đem cửa hàng trong thành trang hoàng một chút, lại mua mấy cái bàn mới. Nhưng Vương thị và Chu Đại Phúc chỉ nghĩ trong nhà cũng có hai ba cái bàn, nếu trong khoảng thời gian này mua thêm đồ mới mà kiếm không lại tiền thì sẽ không mua được đồ cưới.
Hai người đã nói bán thử trước vài ngày nhìn xem có kiếm được tiền không rồi mới trang hoàng. Chu Vũ Hàm cố gắng thuyết phục bọn họ, nói cần phải làm hai cái kệ giống dạng cái bàn dài, lại bảo Tiểu Hải viết lên mấy khúc gỗ mộc từ một đến hai mươi chữ số, lại bảo thợ mộc khắc lên.
Ngày thứ hai, trên đường mua ít thịt với rau dưa cùng một chút đậu phộng, tỏi hành linh tinh. Vũ Hàm và Vương thị ở nhà rửa bát đĩa, dùng rổ đem phơi nắng hong khô. Ngày thứ ba, sáng sớm Chu Đại Phúc dẫn theo Chu Vũ Hàm đi chợ, Chu Vũ Hàm mua ít xương, chân giò heo. Cùng Chu Đại Phúc đem vào bên trong chuẩn bị, Chu Vũ Hàm bắt đầu hầm canh. Buổi tối Chu Đại Phúc trở về đem đồ ăn giao cho Vương thị cất đi toàn bộ, ngày mai bắt đầu bán. Chu Vũ Hàm đi tìm người đánh xe chính là sư phụ Khai, nhờ ông đưa Chu Đại Phúc về nhà trước, rồi đến đón nàng về sau.
Chờ đến buổi tối mọi người đều đến, Chu Vũ Hàm cho bọn họ nếm thử một chút để đánh giá xem hương vị thế nào, ngày mai cứ làm theo như vậy thì tốt rồi.
Buổi sáng, Chu Đại Phúc đốt lửa bếp lò, ông làm từ đêm qua đến giờ xương sống đều mệt mỏi.
Đợi đến giữa trưa một người khách cũng không có, Vương thị có chút sốt ruột. Chu Vũ Hàm vội nghĩ tới một chiêu bài còn chưa có chuẩn bị. Chạy nhanh đi mua ít giấy nhờ Tiểu Hải viết lên, lại nhờ Chu thị thoa chút hồ dán ở bên ngoài bắt đầu thét to: “Mọi người đi qua đi lại không nên bỏ lỡ, bổn điếm mới khai trương có mua hàng có tặng kèm. Mua ba xâu thith tặng thêm một xâu đây.”
Lập tức có người chạy tới hỏi cái này là cái gì, bán thế nào ? Chu Vũ Hàm lại kêu: “Đồ ăn mặn một văn một xâu; thức ăn chay một văn hai xâu, bốn văn mười xâu. Mua càng nhiều càng tiện nghi“. Có phải cảm thấy đoạn thoại này rất quen thuộc không? Kỳ thực Chu Vũ Hàm chỉ biết kêu mỗi lời thoại này.
Quả nhiên có không ít người đi vào quán, Chu Vũ Hàm đi vào, hỏi mọi người lấy món gì, rồi nói Vương thị tính tiền. Dựa theo từng người mà bỏ vào gia vị họ yêu thích. Ép buộc nửa ngày cũng bán xong, còn có không ít người chưa kịp đến ăn, Chu Vũ Hàm nói bọn họ ngày mai quay lại, vẫn vào giờ này. Có người ăn xong rồi cảm thấy canh súp này hương vị rất đặc biệt liền hỏi có bán để mang về nhà không, Chu Vũ Hàm nói bán. Nhưng lại không có bát, nói bọn họ mỗi người thêm ba văn tiền, trên chợ bát cũng bán ba văn một cái. Ngày mai cầm bát đến rồi lấy tiền lại, còn nhờ Tiểu Hải ở trên từng cái bát viết kí hiệu nhà họ Chu, để tránh xuất hiện nhầm lẫn.
Bán xong, Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc đi mua đồ ăn, Vương thị ở nhà rửa chén. Trên đường mua cải trắng, rau xanh, khoai tây, nấm đông cô, còn có đậu phụ, sáng sớm ngày mai chỉ cần chuẩn bị là được. Lại mang theo xương lợn trở về hầm canh. Một buổi chiều, cả nhà lại bắt đầu vội vàng xoay quanh.
Đến buổi tối Vương thị đem tiền ra tính, vừa thấy một ngày có hơn bốn trăm văn, Chu Vũ Hàm đưa tiền nhờ bà đi mua đồ ăn, chỉ mất có một nửa. Chu Đại Phúc cùng Vương thị cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần cực nhọc vất vả, có thể kiếm nhiều tiền như vậy thì quá tốt. Chu Vũ Hàm cũng không cùng bọn họ tranh luận, con người dễ dàng thấy đủ mới sống vui vẻ được.