Trong Sinh Võng Duyên Chi Tiên Thanh Đoạt Nhân

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20 HẾT THẢY ĐÃ KẾT THÚC.

Tuy không biết Nhiên Mạch và Mạc Lỵ lúc đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm kết hợp nét đẹp Trung Tây cùng dáng người cao ngất, khí chất lại siêu phàm thoát tục, chỉ biết những điều Mạc Lỵ kể về Nhiên Mạch hết thảy đều là giả.

Lại cộng thêm việc Mạc Lỵ lẩm bẩm một mình, xin lỗi Nhiên Mạch, tuy rằng Nhiên Mạch đã tha thứ cho Mạc Lỵ nhưng người bình thường đối với sai lầm của người khác luôn hà khắc hơn rất nhiều, ngay cả người bang hội Yêu Mực cũng tỏ ra chút thái độ khinh bỉ với Mạc Lỵ. Cô đành phải trực tiếp rời khỏi.

Mục Thụy dùng sự thật đánh nát “tin đồn” chứng minh Nhiên Mạch không phải là một tên xấu xí. Anh đây giàu bị một đám thành viên nữ bang hội nhà mình từ lúc nhìn thấy Thu Tử Dịch và Mục Thụy đã lộ ra mắt trái tim không ngừng mắng té tát vì tội dám kêu trai đẹp là xấu xí, lập tức xám xịt trở về chỗ ngồi của mình.

Cuộc loạn nháo cũng bình ổn trở lại vì đại minh tinh Hàn Thanh Lạc là bước vào hội trường, buổi gặp mặt người chơi cũng đã chính thức bắt đầu.

Buổi gặp mặt được chia làm hai phần chính. Nửa đầu là lễ trao giải, nửa sau là tuyển chọn người đại diện phát ngôn. Cuộc tuyển chọn cũng chia làm hai phần. Đầu tiên là tuyển diễn viên, các giám khảo sẽ lựa ra một coser tốt nhất trong số coser đoạt giải làm nhân vật nữ chính đóng clip quảng bá game. Sau đó sẽ tuyển ca sĩ, bởi vì yêu cầu của các MV dự thi buộc người chơi phải hát bằng chính giọng của mình, cho nên toàn bộ mười MV trúng giải đều được trình chiếu PK, sau đó giám khảo sẽ chấm điểm, chọn ra một ca sĩ tốt nhất, người này sẽ có cơ hội cùng Hàn Thanh Lạc hợp xướng.

Mười bang hội được giải cosplay theo thứ tự mặc trang phục lên sân khấu trình diễn thuận tiện trao giải luôn. Nhưng Mục Thụy cái gì cũng chưa được nhìn, bởi vì bên cạnh có một con đỉa trâu không ngừng quấn lấy gã bắt gã không được tham gia tuyển chọn ca sĩ. Lưu manh cưỡng bức quyến rũ không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào hòng chiếm được cái đáp án, khiến Mục Thụy không khỏi hoài nghi Thu Tử Dịch thật sự là một tên ông chủ đại tư bản như lời hắn nói sao? Còn có, thằng nhãi này thật sự đã 29 tuổi?

“Lát nữa không cho phép tham gia cái trận đấu rác rưởi đó!”

“Tại sao?” Mục Thụy đau đầu, đưa tay đẩy mặt Thu Tử Dịch đang áp sát tới, rõ ràng ở trong game là một người rất ổn trọng cơ mà, sao ngoài đời lại vô lại tới vậy a.

“Bởi vì em thích Hàn Thanh Lạc.”

“Anh ta chỉ là ca sĩ yêu thích của tôi thôi.”

“Mặc kệ, anh chỉ cho phép thích anh.”

“Thích anh cùng với việc thích thần tượng không có giống nhau.”

“Mặc kệ, em không được phép thích Hàn Thanh Lạc.”

“Này nói không được thích thì liền sẽ không thích sao a?”

“Mặc kệ, dù sao em cũng chỉ được thích anh.”

……

Tuy rằng Mục Thụy cảm thấy mình bị quấn phiền muốn chết, nhưng người khác lại cho rằng hai người đang liếc mắt đưa tình, không thèm ra tay cứu giúp. Tần Thành nhìn hình tượng ông chủ nhà mình đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn kém chưa có lăn lộn trên mặt đất làm nũng, không khỏi xấu hổ muốn lơ luôn người kia.

Hai người cứ dây dây dưa dưa đến khi MC tuyên bố: “Mời bang hội Một khúc sênh ca túy lưu niên của server Tứ Hải Tung Hoành lên sân khấu. Tác phẩm [Túy ức lưu niên] của bọn họ hiện đang đứng vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng MV được mọi người chú ý nhất, hơn nữa còn thẳng cả 3 giải phụ ca từ hay nhất, diễn xuất tốt nhất và chế tác xuất sắc nhất. Mời mọi người nhìn lên sân khấu thưởng thức lại MV [Túy ức lưu niên].”

Đèn trong hội trường tắt phụt, màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu phát MV của bọn họ.

Đầu tiên là một đoạn độc tấu tỳ bà, một mảnh rừng đào hoa phấp phới tung bay. Nữ tử đứng dưới tàn cây khóc không thành tiếng. Thanh sam nam tử cầm kiếm chậm rãi đến gần, ôm nữ tử vào lòng. Lúc này nữ nhân mới phát ra thanh âm ôn nhu nghẹn ngào: “Ngươi, có thể không đi không?”

Nam tử buông tay, ôn nhu sờ đầu đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn cho ngươi thứ tốt nhất của ta.”

Hình ảnh lại chuyển. Nữ tử đứng một mình trên triền núi, nhìn bóng lưng nam tử cưỡi bạch mã đi xa. Nữ tử khuỵu xuống khóc. Hình ảnh xoay tròn ngước nhìn trời cao, theo chân nam tử cưỡi ngựa vượt núi băng sông, hình ảnh tuyệt đẹp của Đại Hoang xuất hiện, âm nhạc chính thức vang lên, thanh âm trong suốt linh hoạt kỳ ảo của Mục Thụy vang lên:

Lưu niên ma diệt liễu dung nhan

Hồi thủ chích đẳng na nhất siếp

Hoành đao lập mã

Nhân nữ tình trường tẫn phao hạ

Kỉ kinh chinh phạt thủ ác thiên hạ

Khuynh tẫn sở hữu niên hoa

Khước hư độ kỉ phiên xuân hạ

……

Theo tiếng ca thuần khiết câu hồn kia, MV lại chuyển ảnh, nam tử tòng quân, mặc chiến giáp anh dũng chém giết trên chiến trường. Nam tử bị thương ngã xuống đất lại tập tễnh can trường tiếp tục chiến đấu. Nam tử được đế vương khen ngợi bang thưởng, thay một khôi giáp mới dẫn quân đội xuất chinh. Nữ tử ban đầu một mình ngồi chờ trong căn nhà tranh ở rừng đào, lại biến thành một thân gấm vóc chờ đợi trong căn nhà lớn, một đám nha hoàn nô bộc không ngừng xoay quanh phu nhân trên người toàn trang sức quý giá vẫn đang ngồi trong đình viện.

Cuối cùng, tiếng ca rốt cục cũng tắt dần, lúc này lại có tiếng tiêu nhẹ nhàng vang lên, nam tử khi xưa giờ đã trở thành một ông lão mặc tử bào kim đái (đái: thắt lưng), đứng trước mộ phần, khẽ khàng tự hỏi: “Những thứ ta đã trao cho ngươi, đều là những thứ ngươi không hề muốn, có phải không?”

MV kết thúc, hội trưởng một lần nữa lại sáng đèn, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, các thành viên bang hội Lưu Niên đều đứng trên sân khấu.

Vốn việc kế tiếp chính là MC mời khách quý lên trao giải, mọi người lĩnh giải xong chụp vài tấm là OK. Kết quả mởi vì vẻ ngoài cao ráo của Mục Thụy bị MC chú ý tới, vì thế liền bị điểm danh.

“Tôi phát hiện bang hội Một khúc sênh ca túy lưu niên có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp a. Hơn nữa còn một vị bằng hữu hình như là người ngoại quốc nga, xem ra Hồng Hoang Thiên Hạ của chúng ta không chỉ nổi tiếng trong quốc nội, ngay cả bạn bè thế giới cũng đều bị hấp dẫn~ Chúng ta cùng phỏng vấn cậu ta một chút đi.”

“HELLO,WHAT SHALL I CALL YOU?”.

Mục Thụy 囧囧, đành phải trả lời: “Gọi tôi Tường Thụy là được rồi.”

Khu vực khán giả có chút xôn xao. Mục Thụy biết bản thân vốn là một tên nổi trong Tứ Hải Tung Hoành, lại thêm một vụ ùm sùm “diện mạo” của Nhiên Mạch, cho nên người chơi server Tứ Hải Tung Hoành mà nhìn thấy Mục Thụy hiện giờ nhất định sẽ bị đả kích rất nặng. Nhưng trừ bỏ tên này ra gã đâu còn cách nào khác, không lẽ đùng cái đi nói gã chính là Nhiên Mạch?

“Ha ha, nguyên lai tiếng Trung của cậu lại tốt tới vậy a. Vậy xin hỏi cậu đã ở Z quốc bao lâu rồi?” MC tiếp tục hỏi.

“Mẹ của tôi là người Trung Quốc.”

“Nga, trách không được cậu lại có thể nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy. Xin hỏi anh đẹp trai này có vai trò gì trong MV kia a?”

“Ca hát.”

“A, cậu chính là người hát bài hát đó sao? Giọng hát thực sự rất là hay. Chúng tôi đều mong chờ vào biểu hiện lát nữa của cậu nga!”

……

Lĩnh thưởng xong xuống đài, Thu Tử Dịch lập tức lộ ra bản mặt đen thui. Hắn xoắn cả nửa ngày mới nhận được lời chấp thuận của Mục Thụy, hiện tại đã bị cái tên MC chết tiệt kiệt diệt mất đường sống rồi

Hàn Thanh Lạc tao nhã ngồi ở khu giám khảo không biết tại sao lại cảm giác cứ như có một đạo ánh mắt hung ác từ lầu hai nhìn mình, khiến y lông tơ toàn thân đều dựng thẳng đứng. Nhịn không được mà phải tự ngẫm nghĩ, gần đây bộ y có đắc tội với người nào sao ta?

Kết quả không hề nghi ngờ, Mục Thụy tham gia trận đấu, lấy thực lực cường đại cùng ngoại hình xuất sắc như hạc đứng trong bầy gà của gã, hoàn toàn xứng đáng đạt được vòng nguyệt quế, chiếm được cơ hội cùng Hàn Thanh Lạc hợp xướng.

Sau khi dự lễ trao giải, mọi người đến nhà hàng ăn uống, sau lại xuất phát tới KTV hát cả đêm. Đến khi về lại khách sạn liền có một vấn đề nhảy ra.

Dùng đầu ngón chân cũng biết, cơ hội tốt như vậy, bang chủ Thanh Phong của chúng ta sẽ bỏ qua sao?

Nhìn cái giường lớn trước mặt, Mục Thụy nhịn không được trán ứa xanh. Lúc nãy bị chuốc rất nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn có thể chậm chạp dò ra thông tin, gã rốt cục đã biết vì cái gì lúc đặt phòng thằng nhãi này bảo mình ở đại sảnh chờ, bản thân thì tích cực chạy qua chạy lại. Nguyên lai người này sớm đã lập mưu, cho gã lọt tròng, cho nên lúc ăn cơm không ngừng kính rượu, đến KTV thì khuyến khích mọi người chuốc bia.

“Hỗn đản! Anh tự ngủ một mình. Tôi đi tìm Tần Thành ngủ.” Mục Thụy cố gắng khống chế đôi chân đang nhũn ra xoay người ra khỏi cửa.

“Tiểu Thụy, đừng đi, đã trễ thế này hẳn là mọi người đã ngủ rồi. Ngày mai còn đi chơi núi nữa. Em cũng không muốn phiền bọn họ nghỉ ngơi chứ.”

Thu Tử Dịch nhanh tay bắt lấy con mồi đang có ý định chạy trốn, ý đồ làm lung lay lòng giặc.

“Vậy thì mau đổi thành hai giường đơn!” Mục Thụy mới không có dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

“Đồ nhi ngoan, phòng này đã được đặt rồi, đừng đổi nữa mà. Đổi lại phòng sẽ phải mất thêm tiền a. Em uống nhiều quá khiến anh lo lắm nha. Anh muốn chiếu cố em thôi mà, cam đoan sẽ không làm cái gì khác đâu.” Thu Tử Dịch kéo người vào phòng tắm, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội đụng chạm.

“Buông ra! Tự tôi tắm!” Mục Thụy ngăn cản tay ai kia đang lột đồ của gã.

“Bảo bối, em xem em đã say thành cái dạng như vậy rồi, chúng ta mau tắm sạch rồi ngủ đi a.” Xoạt xoạt vài cái liền lột sạch sẽ Mục Thụy, Thu Tử Dịch vừa lòng nhìn nhìn dáng người thon dài của vợ, vừa thành thật tắm rửa giúp rồi đẩy lên giường, bản thân thì nhanh chóng tắm táp, chưa đầy 5 phút sau đã hoàn tất.

Lấy khăn tắm quấn nửa người dưới, Thu Tử Dịch nhảy lên giường ôm cổ tiểu đồ đệ đang tỏa mùi thơm ngào ngạt. Chỉ mới một lát mà Mục Thụy đã ngủ đến mơ mơ màng màng. Thu Tử Dịch bắt đầu giở trò…..Ân….. Xúc cảm không tệ nha…..Ân….. Làn da rất mịn…..Ân…. Cơ thể thực rắn chắc…..

“Kháo! Đừng có sờ! Tôi muốn ngủ!” Mục Thụy bực bội xua cái tay không an phận đang sờ tới sờ lui trên người, xoay người ngủ tiếp.

“Không có gì. Em ngủ của em đi. Anh sờ của anh.” Thu Tử Dịch vô liêm sỉ nói, lập tức cởi luôn cái áo tắm.

“Shit! Anh cứ như vậy làm sao tôi ngủ được!” Mục Thụy buồn ngủ lại cảm giác cả người mát rượt, lập tức kéo chăn đắp lên.

“Ngủ không được sao? Vậy chúng ta làm vài cái vận động trợ ngủ đi.” Thu Tử Dịch xông lên.

“Kháo! Anh đã nói sẽ không làm cái gì khác mà!” Bé dê nhỏ Mục Thụy rơi vào ma chưởng của tên sói xám Thu Tử Dịch lạnh run người.

“Đúng vậy. Chúng ta đâu có làm khác khác đâu. Chúng ta làm cái này mà.” Thu Tử Dịch nhìn con mồi dưới thân, nhanh chóng chọn cái miệng nộn nộn của đối phương mà hạ người xuống gặm.

“Đậu xanh rau má! Ông đầy lần sau mà còn tin anh, ông đây thề đổi thành họ anh!” Tự biết không có khả năng thoát thân, bé dê con Mục Thụy phát ra tiếng rên rỉ ai oán.

“Bảo bổi, em sẽ theo họ của anh nhanh thôi.”

“Anh còn dám vô liêm sỉ thêm nữa không hả?”

“Như em mong muốn.”

……

Sáng hôm sau mọi người tập hợp tại nhà hàng chuẩn bị ăn điểm tâm, phát hiện Thu Tử Dịch và Mục Thụy vẫn còn chưa xuống. Mục Thụy không xuống âu cũng có nguyên nhân…. Khụ khụ…. Mọi người đều biết cả rồi.

Nhưng Thu Tử Dịch không dám gặp người là bởi vì hắn đã bị dính phải diện mạo cực đại sát phong cảnh, chính là mắt gấu mèo, cho nên ngại xuất môn. Gọi điện thoại cho Tần Thành, bảo hôm nay hắn và bà xã thân yêu có hoạt động đặc biệt, lập tức dầu dây bên kia đã mắng to: “Dịch ca, anh cái đồ cầm thú! Các anh mới lần đầu tiên gặp mặt thôi a, xuống tay cũng quá nhanh đi!”

Thu Tử Dịch xoa xoa con mắt bị bầm tím, lại nhớ tới phong cảnh xinh đẹp tối hôm qua, liếm liếm môi, vui vẻ nói: “Anh vốn muốn dành chút thời gian cho Tiểu Thụy tiếp nhận anh. Nhưng không nghĩ tới Tiểu Thụy nhà anh quá ưu tú, không còn cách nào khác phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không sẽ bị tên khác chiếm mất.”

Thẳng đến giờ ăn cơm chiều, Mục Thụy ngủ cả ngày trời mới chậm rãi xuống lầu. Nhìn thấy mọi người đang dùng ánh mắt ái muội chế nhạo, khuôn mặt tuấn tú của Mục Thụy liền lộ ra vẻ xấu hổ, lại nhìn tới cái tên đại hỗn đản vành mắt còn thâm tím đang chân chó chạy tới chạy lui nịnh nọt, liền hận không thể thưởng thêm cho hắn hai đấm nữa.

Hai ngày offline rất nhanh đã kết thúc. Mục Thụy rốt cục cũng lên được máy bay dưỡng bệnh “cảm”. Ngồi trên máy bay, Mục Thụy nhìn số điện thoại có tên “Đại hỗn đản” mà cười ngọt ngào, thẳng đến khi tiếp viên hàng không lại dặn dò hành khách mới lưu luyến tắt điện thoại.

“Thích anh đến vậy a, xem số điện thoại thôi mà cũng có thể cười tới mức này a? Sao không thấy bà xã cười với anh một cái nào hết vậy?” Thanh âm quen thuộc vang ngay bên tai, Mục Thụy kinh ngạc nhìn chỗ ngồi gần hành lang bên kia, liền thấy ngay cái vẻ mặt cười cười y như hồ ly trộm được gà của tên kia.

“Anh, anh, anh như thế nào lại ở trong này!” Mục Thụy khiếp sợ nhìn đối phương, vừa rồi cái tên hỗn đản này còn lưu luyến bám chặt mình không cho đi, vì cái gì lại ầm một cái ngồi bên cạnh gã a?!

“Bà xã à, đương nhiên là do anh lo lắng sợ em phải về một mình rồi. [Tiểu Nhiễm: Bà đây không phải là người a?]. Lại nói, chúng ta đã thành đôi rồi, cũng nên mang anh đi gặp mẹ vợ đi chứ~” Thu Tử Dịch chọt chọt ngón tay, bộ dáng nàng dâu nhỏ đúng chuẩn kèm thêm thanh âm nũng nịu kinh người.

“Biến! Tôi với anh không có cái gì hết! Tôi mới không mang cái tên hỗn đản như anh đi gặp gia trưởng a!” Mục Thụy hổn hển mắng, lại không hề phát giác ra cái cổ mình đã nhuộm thành màu đỏ lừ vì xấu hổ.

“Được được được. Người ta là theo anh đi gặp mẹ chồng a. Cái này có thể đi~”

“Hừ.”.

“Bà xã, em khỏe hơn chưa?”

“Ai cần anh lo! Anh là tên đầu sỏ gây chuyện.”

“Được rồi, là anh sai, về sau anh sẽ cẩn thận….”

“Cút! Đồ lưu manh!”

“Bà xã, anh muốn nói sau này anh sẽ chiếu cố em thật tốt. Em vì sao lại mắng anh là lưu manh a? Bà xã sao em không có lý gì hết vậy…. Ai…. Bà xã em dữ quá a!”

“Cút nha! Tôi mà còn nói chuyện với anh tôi liền đổi thành họ anh!”

“Chủ ý này thiệt là tốt. Bà xã, vậy sau này em sẽ kêu là Thu Mục Thụy a? Người ta sau này sẽ gọi em là Thu phu nhân sao?”

“Kháo! Sửa sửa cái đầu nhà anh!”

“Bà xã à, em đang nói chuyện với anh đó.” Thu Tử Dịch cười gian.

“…..Đệt! Ông đây thật là hối hận khi quen với cái tên lưu manh vô lại như anh!”

“Không còn cách nào. Ai biểu bà xã em dùng giọng nói của mình cướp trái tim anh đây chứ. Có gan trêu chọc người ta thì em phải chịu trách nhiệm đó~”

“Má ơi! Đem cái tên hỗn đản này đi đi đi!”

……

“Ông đây con mẹ nó nếu còn tin võng luyến nữa thì ông đây sẽ thành con đàn bà!” Kiếp trước thốt ra một câu ngoan độc là thế, nhưng không ngờ kiếp này lại thành sự thật.

Chú hai Mục Thụy thành bã xã của người ta rồi, liền mau nhận mệnh đi! Chỉ bằng cái tên hỗn đản gian trá nào đó, gã sớm hay muộn cũng sẽ bị con đại hôi lang Thu Tử Dịch ăn ngay cả miếng xương cũng không còn, cả đời cũng đừng mong xoay người lại!

Cho nên mới nói, nói chuyện thì phải cẩn thận hơn nha, các chú hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.