24.
Chu Phương Nghiễn luôn không thể tránh được ngày chia tay ấy.
Dường như không có mâu thuẫn gì lớn xảy ra, hết thảy đều thuận lợi như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Ngày đó, Thẩm Trạc như cũ không nhận điện thoại của hắn, đây là trạng thái bình thường —— nhưng nếu hắn không nhận điện thoại của Thẩm Trạc thì chính là đại nghịch bất đạo.
Vì không tìm thấy người, lại không thể vào cửa Thẩm gia, Chu Phương Nghiễn cũng chỉ có thể tìm Thẩm Trạc ở nơi mà cậu thường đi đến.
Hắn tìm thấy người trong một quán bar yên tĩnh.
Thẩm Trạc cùng một đám thanh niên nam nữ ngồi cùng một chỗ, thoạt nhìn trông rất vui vẻ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chu Phương Nghiễn, hơi sửng sốt, đi tới chỗ hắn. Hai người ngồi xuống một chiếc bàn khác nói chuyện, Chu Phương Nghiễn nói thẳng: “Gọi cho em năm cuộc, vì sao không nghe máy?”
“Ừm.” – Thẩm Trạc nói: “Không nghe thấy.”
Chu Phương Nghiễn cười: “Yên tĩnh thế này mà không nghe thấy, cũng không phải đơn giản như vậy đi?”
Thẩm Trạc nhìn hắn chằm chằm một lát, “Có ý gì?”
Chu Phương Nghiễn: “Không có gì.”
Hết lần này đến lần khác Thẩm Trạc không chịu bỏ qua, hỏi: “Không có gì là có ý gì?”
Lửa – mùi thuốc dường như có chút nồng.
Chu Phương Nghiễn tự nhận trong khoảng thời gian này đối xử với Thẩm Trạc không tệ, nhưng vì điều kiện của Thẩm Trạc quá mức ưu việt, hắn xác thực không biết cậu sẽ thiếu cái gì. Hai người đều phải học, một tuần hắn thì hơn ba ngày hắn sẽ đi tìm Thẩm Trạc, tính hắn vốn đã thờ ơ, Thẩm Trạc lại còn không hay nghe điện thoại cũng không có tin tức gì, so với hắn còn lạnh nhạt hơn.
Chu Phương Nghiễn cảm thấy mệt mỏi.
Hắn nói thẳng: “Em thế này, khiến cho anh quá mệt mỏi.”
Thẩm Trạc đường như hiểu ra, “A…. Vậy thì coi như xong.”
25.
“Vậy thì coi như xong” – Bao hàm bất đắc dĩ và thất vọng, giống như mình đã làm rất nhiều thứ, nhưng kết quả lại giống như chẳng làm gì. Nói thì cảm thấy có chút đáng thương, Chu Phương Nghiễn không nhìn được cười thành tiếng, cười đến muốn đem cả cái bàn lật lên.
“Được, em nói thế nào thì là thế ấy.” – Chu Phương Nghiễn đáp.
Thẩm Trạc cúi đầu.
Quầy rượu dưới ánh đèn mờ, Chu Phương Nghiễn trông thấy trong mắt của cậu lóe sáng, hẳn không phải là khóc đi, Chu Phương Nghiễn nghĩ.
Sao lại khóc chứ?
Nói cho cùng người bị đùa bỡn không phải là hắn sao?
Bị Thẩm Trạc xem như là lốp xe dự phòng, đến lúc không cần nữa thì bỏ đi.
Không sao.
Nam tử hán đại trượng phu…. Ăn thiệt thòi là phúc, coi như là một bài học kinh nghiệm đi, không nên té ngã hai lần cùng một chỗ.
Thẩm Trạc đã cho hắn một bài học.
Chu Phương Nghiễn chân thành nói: “Cảm ơn cậu, thầy Thẩm, sau này còn gặp lại.”
26.
Đó là câu nói cuối cùng mà hắn nói với cậu.
Sau này còn gặp lại.
Ai mà ngờ được lần gặp lại này lại ngay trong tang lễ của đối phương.
Chu Phương Nghiễn cũng không biết tâm trạng của mình lúc này là gì.
Trên đầu vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Chu Phương Nghiễn, cậu có tư cách ngồi ở đây sao?”
Chu Phương Nghiễn ngẩng đầu.
Lúc đầu còn có chút hoài niệm người cũ, nhưng căn bản không thể như thế mãi.
Người đàn ông trước mặt Chu Phương Nghiễn từng gặp qua, là anh trai của Thẩm Trạc, lớn hơn hắn tám tuổi, gọi là Thẩm Liên. Tên của những đứa con Thẩm gia đều rất đặc biệt, đều mang ý nghĩa riêng, cũng không biết là nhờ thầy bói nào đặt tên, dù sao Chu Phương Nghiễn cũng không hiểu.
Thật ra Thẩm Trạc rất ít nói, nhưng cậu đề cập đến người anh trai này rất nhiều lần khi nói chuyện với Chu Phương Nghiễn.
“Tôi với anh ấy cãi nhau, anh ấy vốn coi thường tôi.”
“Vâng, anh ta là tinh anh là thiên tài, cho nên khinh thường làm bạn với người phàm nhân.”
“Tôi không muốn về nhà, anh ta đang ở nhà.”
Lời phàn nàn của Thẩm Trạc bỗng hiện lên trong tâm trí.
Chu Phương Nghiễn ngẩng đầu, khiêu khích nhướn mày, “Có tư cách hay không cũng không đến lượt anh nói? Anh Thẩm?”
Thẩm Liên quay đầu về phía vệ sĩ, “Mời vị tiên sinh này ra ngoài.”
Căn bản không cho hắn thời gian nói thêm câu nào nữa.
Chu Phương Nghiễn nói: “Anh chột dạ?”
Thẩm Liên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nói từng chữ, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, Thẩm Trạc còn trẻ như vậy, đang sống yên ổn, làm sao đột nhiên…. Đột nhiên không còn, chẳng lẽ không liên quan đến các người sao?”
Lời vừa dứt, Thẩm Liên ngày càng tức giận, lần nữa hô: “Ném người này ra ngoài!”
Người xung quanh nghe được dồn dập nhìn sang, Chu Phương Nghiễn ngồi yên tại chỗ, “Anh chột dạ.”
“…” – Thẩm Liên kìm nén, thấp giọng nói: “Không tới phiên cậu chất vấn quan hệ giữa tôi và em trai tôi! Cậu biết đây là chỗ nào không? Để cậu tùy ý làm bậy?”
“Đừng ồn ào đừng ồn ào!”
Thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong đầu, Chu Phương Nghiễn mở to mắt, trông thấy sau lưng Thẩm Liên xuất hiên một cái bóng nhàn nhạt.
Cậu mặc một bộ quần áo trắng, ngăn ở giữa hắn và Thẩm Liên, hai tay đưa ra phía trước lắc qua lắc lại khuyên can.
Khuôn mặt thiếu niên không hề thay đổi, chỉ là nhu hòa đi rất nhiều, cậu nhìn về phía Thẩm Liên, kêu một tiếng “anh”, sau đó quay sang nhìn hắn…
“Anh cũng tới.” – Thẩm Trạc cong cong khóe môi, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Cậu nói: “Anh đừng cãi nhau với anh trai em, hai người không được làm ầm ĩ…. Được rồi, anh cũng không thể nghe thấy em nói, cũng không nhìn thấy em.” – Nói xong, Thẩm Trạc liền ngột bệt xuống đất khóc lớn.
Chu Phương Nghiễn: “… …”
Này này, sao biến thành quỷ lại yếu đuối như vậy?
27.
Chu Phương Nghiễn đầu tiên cũng kinh sợ, nói rằng mình sẽ không nói lung tung nữa, chẳng qua chỉ vì nóng vội, vô ý mạo phạm. Thẩm Liên nửa tin nửa ngờ, dù sao cũng là người quen biết, không có đuổi hắn đi nữa.
Chu Phương Nghiễn nhìn Thẩm Trạc ngồi khóc trên mặt đất, tâm tình phức tạp cực kỳ.
Mặc dù từ nhỏ hắn có thể nhìn thấy quỷ, nhưng không ngờ lúc này lại phát huy được công dụng. Linh hồn Thẩm Trạc mờ nhạt, hẳn là oán lực không đủ, còn chưa ảnh hưởng đến người, không không phải do hắn nhạy cảm thì khẳng định cũng không nhìn thấy.
Nhưng mà tại sao Quỷ sai không tới đón?
Không tới thì không tới.
Chu Phương Nghiễn trong lòng thầm than nhẹ.
Thẩm Trạc trên mặc đất khóc chán rồi, bay tới bên cạnh hắn ngồi xuống, vươn tay chọc vào bả vai hắn.
“Anh vui vẻ đúng không!” – Cậu nói: “Bây giờ em chết rồi, sau này không ai làm phiền anh, vui vẻ chết đi!”
Chu Phương Nghiễn khó có thể khống chế tâm tình của mình…. Không biết vì sao, rất đau lòng, nhưng lại có cảm giác quỷ dị. Hắn giả vờ không thấy như người bình thường, nhưng chỗ bị chạm vào thật sự có chút lạnh lẽo.
Hắn mặt không thay đổi nhìn về phía di ảnh của Thẩm Trạc.
Linh hồn Thẩm Trạc ngồi bên cạnh vẫn tiếp tục chọc vào người hắn, nói: “Em nhìn ra rồi, anh không hề đau lòng.” – Thẩm Trạc đưa đầu lại gần bả vai hắn, cẩn thận hít một hơi, nhíu mày: “Không ngửi thấy gì, nhưng em có cảm giác anh lại đi yêu đương, sao anh không mang người kia đến tang lễ của em? Để em tức giận đến chết rồi lại chết, sau đó đưa người ta cao hứng bừng bừng rời đi, chúc mừng hôm nay là ngày tốt tháng tốt.”
Chu Phương Nghiễn: “….”
Thẩm Trạc nói đến đây lại rơi nước mắt.
“Chưa qua bao lâu anh liền quên em, dù sao em đáng ghét như vậy, còn luôn không để ý đến anh, không phải em cố ý đâu, em…. Ô ô.”
Chu Phương Nghiễn: “…”
Hắn bắt đầu hoài nghi có phải Thẩm Trạc bị một tên quỷ nào đó đi qua mạo danh hay không.
Theo lý thuyết…. Người cho dù đã chết biến thành quỷ, không trải qua biến đổi gì, tính cách hẳn là sẽ không thay đổi quá nhiều.
Hay là do hắn không hề hiểu rõ Thẩm Trạc?
28.
Khi lễ truy điệu bắt đầu, đám người an tĩnh lại nghe người chủ trì nói. Chu Phương Nghiễn nghe không vào, liếc mắt đến Thẩm Trạc bên cạnh.
“…. Xấu hổ.” – Thẩm Trạc nghe đến đoạn về cuộc đời mình, hai tay ôm mặt, cắn răng nghiến lợi nói: “Không, không phải tôi….”
Khi người chủ trì nói, trong linh đường bắt đầu xuất hiện tiếng khóc, lúc này Thẩm Trạc không hề khóc, ngược lại còn bị điếu văn của mình làm cho nổi da gà một trận.
Cậu cau mày, nhìn về phía Chu Phương Nghiễn, lại tức giận.
Chọc chọc bả vai hắn, nói: “Người khác đều đang khóc, anh nghĩ gì thế?”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Đang xem cậu biểu diễn.
Thẩm Trạc an tĩnh lại, ngồi bên cạnh Chu Phương Nghiễn, “Anh nói xem, mọi người sẽ biết em đang ở đây sao? Không một ai nhìn thấy em.”
Chu Phương Nghiễn trong lòng tự nhủ hắn có thể, nhưng hắn không muốn nói.
Thẩm Trạc chỉ vào một nhà ba người bệnh cạnh đang khóc lóc, “Đây là cô chú em, còn có anh họ, cúi đầu khóc, đoán chừng trong lòng đang vui vẻ không chịu được, làm như kiểu em chết rồi bọn họ sẽ có nhiều thêm một phần di sản, không có cửa đâu.”
“Ba em còn cảm thấy em trai của ba mặc dù không làm nên trò trống gì nhưng là người thiện tâm, hừ, ba chưa từng thấy qua dáng vẻ mong chờ con chết của họ đâu.”
Chu Phương Nghiễn quay đầu nhìn, chỉ có thể cảm thán bọn họ diễn xuất chẳng ra sao, mếu máo nửa ngày chẳng có giọt nước mắt nào.
Còn không bằng Thẩm Trạc khóc lóc lúc nãy.
Thẩm Trạc chỉ mấy người đều nói vài câu, nhưng rất nhanh liền nói sang cái khác, cậu thở phào một hơi, “Thật là vô nghĩa, chết cũng đã chết rồi, thế nào thì như thế đi. Em cũng không biết mình có thể tồn tại được bao lâu, anh cho em bùa hộ mệnh rất có tác dụng, nhưng sống chết có số, em vẫn muốn chết, sau này không phiền đến anh nữa…”
Cậu chần chờ một chút, bay tới trước mặt Chu Phương Nghiễn, tự nhiên nói: “Hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu….”
Sau đó tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Phương Nghiễn.
“...”
“!!!!!!!!”
Trên môi bỗng nhiên xuất hiện cảm giác lạnh buốt phảng phất như đang ăn kem ly, nhưng cảm giác này rất nhanh liền biến mất. Chu Phương Nghiễn đổi tư thế ngồi, tay chống cằm, ngón trỏ vuốt ve bờ môi.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết mình đang vui vẻ hay khổ sở. Nhưng những suy nghĩ tội tệ cứ kéo dài vô tận, hắn muốn xem xem…. Thẩm Trạc rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Hôn trộm thành công, Thẩm Trạc nhanh chóng biến mất trước mắt Chu Phương Nghiễn, ở trong linh đương bay qua bay lại vài phòng. Chu Phương Nghiễn nhìn cậu di chuyển nhanh chóng mà sinh ra bóng mờ mờ phía sau, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
29.
Thẩm Liên đứng cách đó không xa hướng bên này tùy ý xem xét, tất cả mọi người đến lộ ra vẻ mặt bi thương….. Chỉ có Chu Phương Nghiễn là cười đến xán lạn.
Thẩm Liên: “!!!”
Tên khốn kiếp!