Sáng hôm sau. Thấy Nhật Vĩnh đang nằm trên giường và ôm mình thật chặt,
nó liền đạp cậu một phát khiến Vĩnh lăn kềnh xuống nền nhà mát lạnh, hét toáng lên:
- Á á á á! Anh đã làm gì tôi thế hả?
- Ai làm gì
cô chứ? Hôm qua cô kêu lạnh nên tôi mới sưởi ấm cho cô đấy chứ! Đúng là
“làm ơn mắc oán” mà!- Nhật Vĩnh lờ đờ mở mắt.
“Có sao ta?”- Nó vội
bới tung mớ file dữ liệu trong CPU của nó lên. Ngẫm nghĩ một lát, nó mới nhớ ra mọi chuyện đêm qua, liền ú ớ xin lỗi và cám ơn Nhật Vĩnh. Cũng
nhờ thế, nó mới nhận ra hôm nay có cái hẹn với Ly, nó liền mang áo khoác vào và chạy biến đi……….Do đêm qua đã lấy hết hơi ấm của mình truyền
sang cho cô bé nên Nhật Vĩnh cảm thấy hơi mệt. Sau khi ăn sáng xong, cậu lên giường nằm nghỉ. Đang nhắm hờ mắt, chợt tiếng quay wheel của chú
hamster của nó vang lên khiến cậu thức giấc. Ngồi dậy cằn nhằn mấy câu,
Nhật Vĩnh bỗng nhìn chăm chú vào cái lồng như đang cố nhớ điều gì
đó……………………A! Sinh nhật! Vĩnh nhớ có lần ba cậu nhắc ngày 15/6 là sinh
nhật nó. Vội đứng bật dậy, cậu ra tiệm baker đặt ngay một chiếc bánh kem to thật là to, có nặn một con mèo và một con hổ đứng quay lại với nhau
(chẳng là nó tuổi mèo, còn hắn tuổi hổ í mà). Về nhà, Vĩnh còn mua đồ
trang trí lộng lẫy khắp nơi. Mọi việc xong xuôi đâu vào đấy rồi, Nhật
Vĩnh còn ra cửa hàng trang sức, chọn lấy một cặp nhẫn đôi trông rất dễ
thương. Cậu định ngay khi bữa tiệc kết thúc, cậu sẽ cầu hôn nó. Mới nghĩ thôi đã thấy cực kì hạnh phúc rồi……………….
Thực ra Ly gọi nó ra để
tặng quà sinh nhật cho nó. Thấy nhỏ bạn thân vẫn nhớ sinh nhật của mình, nó vui lắm. Vui đến phát khóc luôn ấy chứ. Mở quà ra, nó còn xúc động,
vui mừng hơn nữa. Ly tặng nó một con gấu bông cùng hàng chữ “I LOVE YOU
VERY MUCH!”. Bạn ấy cũng mang theo quà của ba và dì nó. Quà của ba nó
rất to. Mở giấy bọc, nó ngỡ ngàng. Một chú hamster đực cực dễ thương!
Chú đang chạy vèo vèo trên chiếc wheel gỗ màu nâu. Trong thiệp, ba nó
chúc mừng sinh nhật nó và không quên nhắc nó đến cuối tháng 6 phải mang
về cho ba một người chồng đẹp trai, tài giỏi đấy nhé. Nó biết ông đang
ám chỉ đến Nhật Vĩnh. Bất chợt, nó thở dài. Không biết anh có nhớ đến
sinh nhật nó không, hay anh còn không biết hôm nay là sinh nhật
nó?.............................
Về đến nhà, nó vừa cởi dép vào
phòng khách thì……….”Đoàng!”. Tiếng súng bắn pháo vang lên. Từng dải tua
nhiều màu sắc đáp trên đầu nó. Đi cùng là tiếng hét:
- HAPPY BIRTHDAY MY BRIDE!!!!!
Nó sững sờ. Thật hạnh phúc. Nó không ngờ anh lại biết sinh nhật nó. Vào đến trong nhà, nó còn ngạc nhiên và hạnh phúc hơn. Trần nhà ở phòng
khách và nhà bếp rực rỡ muôn màu sắc của bóng bay, những dải tua bóng
loáng, và cả các bóng đèn xanh vàng trắng đỏ được bật sáng nữa chứ.
Trước mặt nó, anh đang cầm một chiếc bánh kem to đùng với chú mèo xinh
xắn và con hổ dũng mãnh. Đèn trong nhà được tắt hết, tất cả các tấm rèm
cũng buông rủ xuống khiến 19 ngọn nến trở nên lung linh, diệu kì hơn.
Văng vẳng bên tai nó là giọng của Nhật Vĩnh đang cất lên bài hát chúc
mừng sinh nhật :
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you!
Nó thổi nến, thầm ước…………………ngày nào cũng có 100000000 điều ước để thỏa thích ước mong . Đèn lại bật sáng. Vĩnh cắt bánh cho nó. Nó cười, đưa
tay ra nhận thì “Bụp!”. Chiếc bánh nằm ngoan ngoãn trên mặt nó, cạnh đó
là một tiếng cười lớn:
- Ha ha ha ha ha! Nhìn cô kìa, không thấy mắt mũi đâu luôn!
Nó tức lên, vác nguyên cái bánh kem còn lại, ném vô mặt Nhật Vĩnh.
Trông anh bây giờ không khác gì gấu Bắc Cực. Toàn thân trắng xóa luôn.
Thấy nó muốn “chơi đùa”, cậu liền với tay lấy chai Coca-cola, xóc lên
xóc xuống thật thật thật mạnh và…………”Xì………”. Tiếng ga bật mở. Nguyên
người nó được dội một dòng nước mát lạnh màu nâu. Chợt chai sâm-panh ở
trên góc bàn đập vào mắt hai đứa. Liếc nhau vài giây, cả hai nhảy lên
chụp lấy nó. Ha ha ha ha, cuối cùng nó đã là người chiến thắng! Mở bật
nắp chai “Xoẹt…!” Người Nhật Vĩnh ướt đẫm từ trên xuống dưới. Nhìn nhau
khiêu khích mấy giây, chợt cả hai cười phá lên, cùng nghĩ :”Giá như sinh nhật nào cũng như thế này thì thật là vui…………….”
Tiệc tàn, nó
thiếp đi vì quá mệt. Nhìn nó ngủ mà lòng Nhật Vĩnh cứ bồn chồn. Cậu
không tặng nó nhẫn được rồi………………Chợt cậu nghĩ thầm :”Khoan đã, mình đã
biết tình cảm của cô ấy đâu? Lỡ việc mình cầu hôn khiến cô ấy bối rối,
lúng túng thì sao? Chậc…………..phải bắt nhỏ nói ra mới được.
Nhưng…………………….phải làm sao chứ?..................”
Thần thời gian âm thầm trôi đi. Mới đó mà chỉ còn một tuần nữa là 3
tháng định mệnh sẽ kết thúc. Nó có cảm tình với Nhật Vĩnh, nhưng liệu
anh có thích nó……………? Đến cuối cùng, nếu nó vẫn không biết được tình cảm của anh, chắc có lẽ nó sẽ chôn vùi mối tình này vào dĩ vãng. Đang suy
nghĩ mông lung, chợt điện thoại nó reo lên cùng tiếng nói vô cùng hốt
hoảng của Ly:
- LINH,………LINH…………NHẬT VĨNH………….ANH ẤY…………BỊ TAI NẠN GIAO THÔNG RỒI!!