Tại quán bar Bướm Đêm:
Bên trong quán chỉ có lẻ lẻ một vài người
đang nhâm nhi ly cooktail hay một ly whisky loại mạnh để quên chuyện
đời. Một không khí trông thật ảm đạm, buồn chán.
Trong khi đó, tại tầng dưới:
"YO! TAKE A PARTY NOW!"
"EVERYBODY, LETS ROCK, YEAH!"
Một không khí hoàn toàn trái ngược với tầng trên: Ầm ĩ. Vui nhộn. Sảng
khoái. Từng điệu nhảy, lắc, múa sôi động khắp sàn nhảy. Ánh đèn nhiều
màu, chập chờn lại càng tăng thêm hứng khởi cho mọi người. Trong khi tất cả đang đắm chìm vào "thế giới phiêu lãng" thì đèn bỗng tắt "phụp". Mọi người đang dáo dác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì "Hey everybody! Lets dance!". Một ánh sáng lung linh, huyền ảo chiếu thẳng lên sân
khấu. Mọi người dõi theo... Sững sờ. Ngạc nhiên. Thú vị. "Phê" mắt. Đó
là tất cả những gì mà tụi con trai trong sàn đang dần cảm nhận được (có
khi có cả con gái nữa ấy chứ ). Một tiên nữ, à không, một mĩ nhân trông
thật hấp dẫn xuất hiện trong bộ quần áo cực kì sexy. Tiếng nhạc sôi động lại vang lên. Cô gái ấy bắt đầu quay cuồng, uốn lượn thật bài bản trên
sân khấu. Từng đường cong của cơ thể kiều diễm kia ngày càng trở nên hấp dẫn, rõ ràng, toả sáng khiến không một ai có thể rời mắt ra được. Đi
theo đường nhảy ấy là một mùi hương đang dần lan toả khắp nơi. Một mùi
hương dìu dịu, ngây ngất làm ai cũng khoan khoái, dễ chịu. Bị ảnh hưởng
bởi sức sống của cô gái, mọi người lại bắt đầu nhảy hết mình, lắc lư sau tiếng nhạc.... Bài hát kết thúc. Nhiệm vụ kết thúc. Cô gái ấy liền bước vào trong sau nụ hôn gió cùng cái nháy mắt đầy khêu gợi mà cô gửi tặng
ai đang ngắm nhìn cô.
- Em làm rất là tốt! Một bài nữa nha!- Chị Thảo, chủ quán bar nồng nhiệt khi thấy cô bé vào trong phòng thay đồ.
- Thôi chị ơi! Ngày đầu của em mà, phải có chế độ nghỉ ngơi hợp lí chứ!- Cô bé vừa nũng nịu vừa lau mồ hôi.
- Nể ngày đầu đó nha. Mà cơ thể em nhìn "đã mắt" thế này, khuôn mặt
cũng dễ thương nữa, sao hổng "phục vụ" các đại gia, kiếm tiền vừa nhiều
vừa nhanh chứ?
- Chị nói chuyện kiểu đó lần nữa là tôi huỷ hợp đồng đó!- Cô bé khó chịu.
- Ờ thì thôi, đùa tí ấy mà. Sao dzữ quá dzậy? Mà mùi hương hồi nãy là của em hả? Hồi nãy trước khi em lên có thấy đâu.
- Uhm...của em đó. Chẳng hiểu sao mỗi khi hoạt động mạnh là nó lại xuất hiện như thế đó.
- Trời ơi! Mùi hương trời ban thế còn gì. À, tiền lương ngày hôm nay nè. Có nhất thiết phải lấy từng ngày vậy không?
- Nhất thiết chứ chị, em là học sinh ở trọ mà!- Nó nhoẻn cười.
- Trời ơi! Em cười như thiên thần dzậy á! Sao cái gì của em cũng dễ thương hết vậy? Chỉ chị bí quyết đi.
- Chị chọc em hoài. Em về nha!
- Ừ, thứ 5 lại đến đó. Mà lúc đó nhớ phải tăng ca, ANH THƯ nhé!
Phải, là Anh Thư, là nó đó. Nó chính là cái con bé mặc bộ đồ sexy, uốn
lượn trên sàn nhảy hồi nãy đó. Thực ra là để kiếm tiền đóng học phí,
đóng tiền nhà trọ thôi chứ nó không có làm gì tổn hại đến danh dự đâu.
Cầm chắc 250.000đ trong tay, nó đi thẳng về nhà. Bỗng nhiên có một tên
chạy từ trong hẻm ra, bịt thuốc mê rồi vác nó đi.
..................................
9 giờ 29 phút 16 giây pm trong quá khứ, khi nó đang bốc lửa trên sân khấu thì:
- Con bé này cũng được quá ha!
- Dạ, thân thể cũng sexy hết biết đó chứ. Biết đâu thủ lĩnh lại có hứng thú, đại ca nhỉ?
- Khỉ, đời nào thủ lĩnh lại dính tới con gái. Nhìn nó mảnh dẻ như thế,
vậy mà cú đá chắc ghê cơ. Thôi, mau chuẩn bị bắt con nhỏ đó đi!- Tên đó
ra lệnh.
Nhớ ủng hộ mình nhé! Thanks nhìu nhìu
Quay về hiện tại:
- Ư.....Uhm........-Nó dần tỉnh lại.
Trước mắt nó là một màu đen bao trùm. Khi con mắt đã quen với bóng tối, nó
thấy..........nothing.Anh Thư chỉ cảm nhận được rằng mình đang bị trói
chặt vào một cái ghế thôi. Sau khi đầu óc đã tỉnh táo hẳn, nó mới lục
lọi trí nhớ, nghĩ xem ai đã bắt mình thế này. Đang cố nghĩ thì cánh cửa
bỗng mở ra, ánh sáng của bóng đèn compac huỳnh quang bừng sáng. Đã có
câu trả lời cho nó.........
Thì ra nó đã nhầm. Cũng tại nó ngây thơ quá thôi. Làm gì có chuyện mà tên đại ca của một khu vực rộng lớn lại
bỏ qua cho con bé mới chỉ gặp lần đầu đã tặng cho mình một cú đá "mãi
mãi không bao giờ phôi phai" chứ.
Tên đầu gấu cúi xuống sát nó, mặt đối mặt:
- Cưng có nhận ra anh không?
Chao ôi, nó thật sự, thật sự không thể không nói rằng hắn ta trông cực
kì.........xấu trai. Xấu thậm tệ, xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu như
chưa từng được xấu (đoạn này có dùng biện pháp nghệ thuật nói quá nha).
Nhưng muốn sống sót để có thể được nhìn thấy ông mặt trời đỏ chói và quê hương tươi đẹp lần nữa, nó đành ngậm đắng nuốt cay mà trả lời:
-
Sao em có thể quên đi gương mặt đẹp trai này được cơ chứ? Không thể ngờ
rằng sau cú đá tai hại, sai trái, lỗi lầm của em đó, anh vẫn lung linh,
huyền ảo như xưa! (Trời, dẻo miệng ghê lun)
- Ha ha ha, chuyện đó
cô em không nói, anh đây cũng thừa biết! (chảnh thấy ớn, người ta mỉa đó con). Nhờ cái miệng dẻo mà anh tha cho cô em đó. Cái miệng nó cứu cái
thân mà. Nhưng vấn đề không phải chỉ anh là được, người muốn bắt em về
đây là thủ lĩnh anh cơ. Tụi anh đang tính bắt cưng ở trường, ai ngờ em
lại dẫn xác tới vũ trường nộp mạng luôn đâu. Mà thủ lĩnh anh đây cũng dễ chịu lắm, cô em cứ từ từ mà tận hưởng nhé!- Hắn cười gian xảo rồi bỏ đi luôn.
"Trời ơi! Cái quái gì mà tận hưởng chứ? Tui nổi hết da gà,
da ốc lên rồi nè! Chết rồi, sao thoát ra bây giờ? Mai còn đi học nữa
chứ. Cái đầu kia, mau suy nghĩ coi!" Khi nó đang cố nghĩ cách thì cánh
cửa lại bật mở lần nữa. Nhưng.........sao khác với lần trước quá vậy nè! Đứng trước cánh cửa là một.....một.....một bạch mã hoàng tử! Chao ôi,
nó chưa từng thấy ai đẹp trai, sáng chói, hoàn hảo đến thế! Khuôn mặt
điển trai thật hài hoà với cặp lông mày đen rậm. Ánh mắt long lanh sâu
thẳm, chiếc mũi cao thẳng. Cả đôi môi, đôi môi........ôi, ôi! Lại còn bộ vest thật sang trọng nữa chứ. Nói chung đó là một con người rất đẹp
trai và quyến rũ - người đầu tiên làm nó say đắm đến thế. Và tất nhiên
đó là ai, nó cũng đoán biết được.
- Cô.....tên gì?- Anh ấy hỏi.
"Cha mẹ ơi, giọng nói cũng tuyệt hay nữa!"- Nó mơ màng.
- Cô có nghe tôi nói không vậy? Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng quan
trọng. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nè. Có biết là cô đã đụng tới người
của tôi không? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!- Hắn dữ dằn
với Thư.
........Cái quái gì? Tan. Biến. Hết. Tất cả những gì nó
vừa nghĩ coi như chưa từng có. Con người đẹp thế mà sao cộc cằn quá vậy? Đúng là "tốt gỗ hơn tốt nước sơn" mà. Nó cũng đáp lại không vừa:
- Ý anh núi Thái Sơn là anh đó hả? Sao anh kém hiểu biết quá vậy? Núi
Thái Sơn cao nhiêu m? Anh cao nhiêu m? Thế mà cũng mang tiếng là con
trai chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta!
- Nè, tôi không có nhường con gái đâu, đừng lên giọng với tôi!
- Ai bắt anh nhường? Sao anh không cởi trói, để tôi cùng anh đánh tay
đôi? Cột người ta lại rồi quát mắng, anh có xứng làm con trai không?- Nó bĩu môi.
- Cô được lắm! Nhưng tôi cảnh cáo cho mà biết: Có cởi trói cô cũng không thắng nổi tôi đâu!- Hắn nổi cáu.
Công nhận hắn ta dễ bị khích thiệt, mới nói có 2, 3 câu, hắn đã cởi
trói cho nó rồi. Dây thừng vừa "đáp chân" xuống đất, nó liền đạp một
phát đau điếng vào chân hắn bằng chiếc guốc cao...5cm (vừa từ sàn nhảy
về mà), rồi chạy biến ra khỏi phòng. Sau lời giới thiệu của Ly, nó cũng
biết đâu thể địch nổi với Hải Long chứ. Nhưng.......gì thế này? Sao nó
chạy bạt mạng nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy nổi cái cửa ra hay cầu thang
lên xuống gì cả? Như là mê cung, nó lại quay trở về căn phòng hồi nãy.
Hắn ta thì đang ở trong cà nhắc đi ra, đã tới cửa. Thấy nó, hắn liền túm cổ nó lại:
- Sao, không tìm thấy lối ra chứ gì? Bộ cô tưởng nhà tôi là cái chốn đơn giản lắm hả?- Hắn cười đểu.
Gì, nhà hắn? To dzữ. Biết vậy thì hồi nãy nó đã không cương với hắn mà
thử nhu rồi, biết đâu hắn lại thả nó ra. "Chán ghê, sao toàn làm sai vậy nè? Giờ sao đây?"- Nó cáu với bản thân.
Đang nghĩ cách, bỗng:
- Hừm.......cô làm bạn gái tôi nha?- Hải Long buông một câu xanh rờn sau khi nhìn tổng thể Anh Thư một lần.
Nó mắt chữ O, miệng chữ A, chưa định hình được tình huống để trả lời thì hắn cười phá lên: