Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Vai nó vẫn còn hơi nhức nhưng đầu nó đã hết
đau rồi, chân nó cũng đỡ tê hơn. Khi con mắt đã quen với những tia nắng
tinh nghịch đang chiếu vào phòng, nó ngạc nhiên. Căn phòng trọ tồi tàn
của nó bỗng dưng biến thành một cung điện nguy nga, lộng lẫy cứ như có
một bà tiên xuất hiện đã vẫy đũa thần tạo nên phép màu. Nó nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Khi đã nhớ lại tất cả, nó giật mình mở
mắt, nhìn kĩ đồng hồ. Trời đất! Đã 7:30am rồi! Nó luống cuống ngồi dậy,
chưa đặt chân xuống đất thì Hải Long bước vào:
- Cô tỉnh rồi ah? Đang định đi đâu thế?
- Trễ học mất rồi! Tôi phải về nhà ngay!- Nó hốt hoảng
- Cô điên ah? Bộ cô muốn bệnh thêm hả? Nằm xuống nghỉ ngơi cho hết bệnh đi!- Long ra lệnh cho nó.
- Tôi hết sốt rồi mà! Và cám ơn anh vì đã giúp tôi nha, cũng xin lỗi anh vì hôm qua tôi thật không phải!- Nó cúi người.
Hải Long bước tới, đặt tay trên trán nó rồi ấn nó xuống:
- Thế này mà cô bảo là hết sốt à? Trễ rồi thì nghỉ luôn đi, tôi sẽ cho
người xin phép giùm cô. Hết sốt hẳn rồi tôi đưa cô về đến tận nhà luôn,
được chưa?
- Ơ....phiền anh lắm. Vả lại về nhà, tôi thấy dễ chịu hơn chứ tôi không thích ở nhà con trai.
- Không thích cũng phải ở! Cô còn ý kiến thêm lời nào nữa là tôi lấy
dây thừng trói cô lại đó!- Vừa nói hắn vừa búng tay cái "tách!", 3 chị
giúp việc bước vào chăm sóc khiến nó sock toàn tập, hông nói lại câu
nào. Ai lại cãi nhau trước mặt người lớn!
....................
Khoảng 9:30am, trán nó dịu lại, cơ thể không còn bừng bừng nữa. Nó xin
phép về. Vì cậu chủ đi vắng cộng thêm sự nài nỉ hết lời của nó, các chị
giúp việc không biết nói gì, đành để nó về. Nhưng cậu Hải Long đi đồng
nghĩa với việc bác tài và chiếc xe cũng biến mất. Nó đành móc hết số
tiền còn lại trong túi đi taxi mặc dù tiếc đứt ruột. Có ai lại muốn đi
bộ hay leo lên xe bus nổi dưới cái thời tiết mà xương rồng cũng không
sống nổi này chứ!
Hải Long đi vắng thực ra là đến nhà Tú Quỳnh.
Không cần biết có ai ở nhà, cậu xông thẳng vào phòng cô, mở cửa cái
"rầm!!", nói thẳng:
- Tại lần đầu nên anh bỏ qua đấy! Em còn động
tới Anh Thư một lần nữa là anh không nhịn đâu! Đừng vì tình yêu trẻ con
đó mà làm hại đến cô ấy!
- "Anh không nhịn đâu" ư? "Tình yêu trẻ
con" ư? Chỉ vì con nhỏ đó mà anh nói như thế với em sao? Rốt cuộc con bé đó là gì chứ?- Tú Quỳnh bực tức.
- Cô ấy là gì em không cần biết! Em chỉ cần hiểu là bây giờ cô ấy rất quan trọng đối với anh!
- Nói thế chẳng hóa ra con nhỏ đó là người yêu anh sao? Làm
sao.........anh có thể.......đối xử với em như
thế......?.........Hức..........Làm sao........Hức.........lại như
thế.........Hức.....hức..........!- Nước mắt tuôn ra trên má cô bé.
-.......Em đừng khóc. Chỉ là em chưa gặp ai tốt hơn anh ( ) nên mới ảo
tưởng vậy thôi. Sẽ có này em gặp vận mệnh của mình mà!- Hải Long thở
dài, ôm lấy Tú Quỳnh dỗ dành (theo nghĩa anh trai - em gái nha)
Tú
Quỳnh òa khóc. Chưa bao giờ anh ấy ôm cô dịu dàng thế này. Chưa bao giờ
anh ấy nói nhẹ nhàng với cô đến thế. Trong làn nước mắt, cô biết rằng
chỉ có Anh Thư mới có thể thay đổi anh ấy như vậy.........
Sau khi rút 98% sức lực để nhảy qua tường, nó dùng nốt 2% còn lại leo
lên phòng. Vì thế vừa tới nơi, nó nằm phịch xuống sàn nhà, thở hồng hộc. Mệt quá, nó lại thiếp đi........
11:20am. "Cộc! Cộc!", tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đấy?- Nó yếu ớt.
- Là mình, Ly đây. Mình vào nha!
- Uh, cửa không khóa đâu!- Nó nói vọng ra.
Ly mở cửa phòng, vừa thấy nó, cô chạy ngay lại:
- Trời ơi, cậu có biết cả sáng này ngồi trên lớp học mà mình cứ để hồn
lại đây không? Sáng nay đi qua rủ cậu đi học, đập cửa muốn gãy tay mà
không có ai trả lời, mình lo lắm luôn đó!
- Hì hì, cảm động ghê
chưa? Tại tối qua mình thấy mệt mệt trong người nên ngủ say quá, hông
nghe tiếng cậu gọi luôn. Mà cho mình mượn vở hôm nay đi!
- Chép bài hả? Mình chép cho. Nhìn cậu yếu xìu như cọng bún thiu thế kí, ngồi dậy
sao nổi? Để chốc mình mua gì về cho cậu ăn nha!
- Ôi, Ly vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!- Nó vui sướng reo lên.
- Mình biết!
- Làm sao cậu biết?
- Mình biết mà!
Thế rồi hai đứa nhìn nhau cười phá lên vì sự hiểu nhau của chúng nó (tụi nó bắt chước đoạn quảng cáo Paradol Extra đó )
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
9:30pm. Cảm thấy trong người khỏe hơn, nó mặc áo khoác và lại trốn đến
nơi làm việc. Tuy hôm nay là thứ 6, là ngày nghỉ nhưng nó muốn đến coi
như tạ lỗi chuyện hôm qua. Cũng may chị Thảo là người rộng lượng, bỏ qua cho nó. Nó liền cười cười, xin chí ý một đặc ân. Vì dù sao đã thương
thì thương cho trót, nó xin chị được nhảy bài nào nhè nhẹ một chút chứ
chân nó vẫn còn hơi đau. Chị Thảo cũng gật đầu. Thế là nó ra sân. Tiếng
nhạc vang lên. Cái cách shakin tuy không mạnh mẽ nhưng đầy lôi cuốn của
nó khiến bao chàng trai đắm đuối, say mê. Nhảy hết bài, nó chào chị Thảo rồi ra về. Nó đang đi bỗng có một vị khách đang nhâm nhi ly vodka bước
ra chận đường nó. Mà số nó cũng hay thiệt, toàn đụng đầu với....trai đẹp . Vị khách này hơi bị đẹp trai nhá. Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Đôi
mắt thật sáng và sâu. Mái tóc cắt gọn được nhuộm hoe hoe. Dáng người có
lẽ cao khoảng 1m8, ăn mặc sành điệu, xỏ một chiếc khuyên vàng bên tai
trái lộ rõ vẻ ăn chơi, sang trọng của một công tử nhà giàu. Hắn cười với nó. Ôi chao, sao lại có nụ cười tỏa sáng như mặt trời, dễ thương như
Kim Bum thế chứ? Nó tỉnh lại sau hai giây mơ mộng. Đâu phải cứ đẹp trai
là tốt? Nó có kinh nghiệm với loại người như thế rồi (ám chỉ ai vậy cà
?). Nó cất giọng hỏi:
- Sao anh lại chặn đường tôi?
- Uhm....không có gì. Chỉ là...tôi thấy em nhảy cá tính quá nên muốn dành tối nay cho em đó mà.- Hắn cười đểu.
- Nhưng tôi không quen anh!
- Trước lạ sau quen mà em!
Nó đi một vòng quanh người hắn rồi lạnh lùng từ chối:
- Nhìn lưng anh tôi vẫn không thấy quen! Với lại tối nay tôi không hứng!
Hắn chưa đáp lại thì một giọng nói hách dịch vang lên:
- Thôi, cậu đừng đụng vào con bé đó! Con gái đẹp theo cậu chất cả mấy
xe tải không đủ kìa, cần gì phải mở lời với con nhỏ kia! Khéo dính vào
căn bệnh thế kỉ đấy!
Người vừa nói là một cậu con trai ngồi cùng
bàn với tên hồi nãy. Có lẽ là bạn tên đó. Hắn trông cực kì lạnh lùng và
kiêu ngạo. Mái tóc nâu hạt dẻ nổi lên trong ánh đèn vũ trường. Khuôn mặt hắn mang vẻ thách thức đầy hấp dẫn. Đôi mắt đen sáng long lanh như ẩn
chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Tuy vũ trường hơi tối nhưng vẫn nhận thấy
làn da trắng của hắn. Tên đó ngồi gác chéo chân rất oai phong. Bộ quần
áo đen toàn tập kia khiến hắn trông manly vô cùng. Hắn đeo một sợi dây
chuyền có mặt nạ hình thiên sứ bằng bạc, nó cũng có một cái y chang như
thế. Độ đẹp trai chắc cũng ngang hàng với Hải Long. Nhưng vẻ bề ngoài
lấp lánh, sáng chói không làm dịu được sự tức giận của nó. Khi lòng tự
trọng bị tổn thương nặng, nó không còn nhận thức được điều mình đang
làm. Bất kể bị đuổi việc hay không, nó hất thẳng ly rượu vodka và mặt
tên mà theo nó là "còn đáng ghét hơn cả Hải Long" kia, hét lớn: